Ánh mắt Yến Thu Xuân nhìn chăm chú khiến hắn không phản ứng kịp, cười yếu ớt nói: "A Xuân cũng tới à, mau ngồi xuống đi."
Không phải lần đầu tiên ăn cẩu lương, nhưng lần đầu bị lơ như thế khiến Yến Thu Xuân bối rối: "Ta làm kẹo sữa, thiếu gia uống thuốc rồi có thể ăn mấy viên, chúng mềm mềm ăn rất ngon."
Nàng cầm khay kẹo sữa Thủy Mai đặt ở trong hộc tủ đầu giường, trong khay, kẹo màu vàng được xếp thành hình một quả núi nhỏ, khẽ áp đến gần có thể ngửi thấy mùi sữa phát ra.
Tiêu Hoài Khang cười tươi hơn: "A Xuân vất vả rồi."
Yến Thu Xuân cười ngượng ngùng, nói: "Không sao, không sao."
Tạ Thanh Vân thở dài một tiếng, nhìn chén thuốc đã nguội, đưa qua: "Uống chậm một chút, mỗi lần uống thuốc như uống trà vậy, không thấy ai giống chàng cả."
Nàng ấy không vui lẩm bẩm: "Thuốc này đắng quá, bọ cạp cũng độc thật!"
Tiêu Hoài Khang bất đắc dĩ cười cười, dường như không để ý đến chuyện này. Hắn cầm chén thuốc thổi thổi, uống một hớp, cầm một viên kẹo. Viên kẹo lạnh buốt được cho vào miệng, mùi sữa nồng nàn còn có vị ngọt nhạt, nhanh chóng đ è xuống vị đắng của thuốc. Hắn cười nói: "Bọ cạp này không độc mấy, nàng nhìn ta xem chẳng phải không khác người bình thường à?"
"Ta chỉ đau lòng cho chàng! Haiz... Không biết ai nghĩ gì mà lại đưa bọ cạp đến, còn không khóa kỹ..." Tạ Thanh Vân tức giận nói, muốn mắng một phen nhưng nhìn sắc mặt của trượng phu thì nuốt xuống.
Tiêu Hoài Khang mỉm cười an ủi nàng ấy: "Đừng giận, nếu không..." Hắn suy nghĩ: "Chúng ta ăn bọ cạp nhé? Ăn nó đi vì nó đã đ.â.m ta!"
Rốt cuộc thì Tạ Thanh Vân cũng chịu nở nụ cười, giận nói: "Chàng nói mò, bọ cạp như vậy thì sao ăn được? Có độc đó?" Yến Thu Xuân ngồi ở một bên làm bóng đèn ủ rũ không biết có nên cắt ngang hai người đang ân ái nhau hay không.
Món bọ cạp này thì nàng làm được!
Bọ cạp chiên, thật ra thì... Hương vị của nó cũng không tồi chút nào!
Trong phòng bếp.
Yến Thu Xuân và Thủy Mai ngồi xổm ở cạnh lọ sứ, cẩn thận nhìn một đám đồ vật đen sì trong đó.
Đối diện các nàng là một gã sai vặt liên tục cầm gậy hất bọ cạp muốn leo ra trở về trong lọ.
Từng con bọ cạp giương nanh múa vuốt, nhìn thoáng qua giống tôm hùm màu đen, nhưng nó lợi hại hơn tôm hùm nhiều, chiếc đuôi nhổng lên thật cao dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đ.â.m người một cái.
Độc tố không quá cao, có lẽ người đưa bọ cạp đến không muốn hại chế.t người.
Bọ cạp này cho vào dầu chiên, nhiệt độ cao sẽ phá tan những chất độc kia, khi ăn hoàn thành thì không còn vấn đề gì nữa.
Điều duy nhất không tốt là... Vẻ mặt Thủy Mai trông rất hoảng sợ, không tin được mà hỏi: "Cô nương, cô nương thật sự muốn làm món này à?"
Yến Thu Xuân cũng hơi sợ, mặc dù nàng biết làm nhưng chưa từng làm thử, chỉ nếm qua một lần ở gian hàng quà vặt trên đường. Dưới sự đề cử của fan hâm mộ, nàng to gan nếm thử, cảm giác vô cùng ngon miệng!
Song, nàng chưa từng đích thân làm thử, chỉ tìm kiếm xem thử cách làm, trông cũng vô cùng đơn giản.
"Làm đi, ta đã nói sẽ làm rồi mà..." Yến Thu Xuân nói.
Vừa rồi trong phút chốc không nhịn được, lại không muốn làm bóng đèn nữa nên nói nàng sẽ làm bọ cạp, cho nên thật sự phải làm ngay sao?
Nàng thật sự tin lời Tiêu Hoài Khang nói, ăn xong bọ cạp thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Trong phút chốc không xử lý được kẻ sau màn, chẳng lẽ không xử lý được bọ cạp luôn sao?
Tiêu Hoài Khang đồng ý, cho người đưa bọ cạp đến.
Chỉ là Yến Thu Xuân vẫn hơi sợ, liên tục do dự, cuối cùng nàng vẫn nói: "Thêm nước đi, cho bọn chúng chế.t đuối luôn!"
Thứ này không thể dùng tay chạm vào, trước tiên phải giế.t chế.t đã.
Nàng vừa nói, Thủy Mai đã chạy đi tìm một chậu nước đến.
Trong phút chốc, bọ cạp bò loạn trong chậu.
Yến Thu Xuân không dám nhìn, sợ nó bò lên, vội vàng mời Hứa ma ma đến khống chế tình hình. Mãi cho đến một khắc sau, Hứa ma ma tới nói: "Đã rửa sạch cả rồi, bây giờ sẽ làm ngay sao?"
Yến Thu Xuân nói: "Đúng vậy, nhóm lửa lên đi."
Làm bọ cạp rất đơn giản, chỉ cần cho vào chảo dầu chiên giòn, lại rải gia vị lên là được. Nếu gan lớn hơn có thể phủ bột cho bọ cạp rồi chiên.
Nhưng Yến Thu Xuân sợ sau khi phủ bột thì bọ cạp sẽ không chín, vì thế từ bỏ lựa chọn này, nàng chỉ chiên nó lên thôi.
Nhóm lửa làm nóng nồi, nồi sắt bị đun nóng nhanh chóng, bên trong không còn nước. Yến Thu Xuân đổ dầu vào, chờ một lát cảm nhận nhiệt độ của dầu thì vớt bọ cạp ra thả vào chảo.
Vì mới lấy ra khỏi nước, vừa thả vào dầu đã văng ra, Yến Thu Xuân đậy nắp nồi lại, tránh né sự tấn công đáng sợ này.
Đợi khi dầu không còn văng nữa, nàng mở nắp nồi nhìn vào bên trong.
Từng con bọ cạp đã định hình nổi lên mặt dầu, Yến Thu Xuân vớt từng con ra để một bên cho ráo dầu. Khi bọ cạp đã nguội thì cho gia vị đã chuẩn bị lên.
Suy nghĩ đến khẩu vị của mọi người, Yến Thu Xuân làm hai phần, một phần muối tiêu, một phần thêm bột ớt.
Sau khi làm xong chính nàng còn không dám ăn, trước tiên để Thủy Mai đưa đi, hy vọng có thể khiến phu thê bọn họ vui vẻ hơn, mới có thể yên tâm nghĩ cách đáp lễ người sau màn.