Đương nhiên, bình thường là Ninh Trác bị đánh chạy trối chế.t, Tiêu Hoài Nga bị chọc không ngậm miệng được, khi thì lại tức giận đánh nhau với hắn. Yến Thu Xuân và Triệu Thục Hoa nhìn nhau, hai người và Thủy Mai liền đứng cách xa nơi người ta bày tỏ ân ái này, sau đó chạy vào phòng bếp.
"Ôi, ê răng quá, chúng ta làm món gì ăn đi." Triệu Thục Hoa cố ý xoa quai hàm cười nói.
Yến Thu Xuân gật đầu: "Ừm!"
Nếu trong phim truyền hình này nọ, nàng nhìn người khác bày tỏ ân ái thì có thể kích động nhảy nhót, nhưng thực tế thấy người quen của mình diễn ân ái thì kiểu gì cũng thấy khó chịu. Cho nên bình thường nàng không ở lâu trước mặt vợ chồng Tiêu Hoài Khang là vậy.
Bây giờ nhìn thấy Tiêu Hoài Nga và Ninh Trác tình chàng ý thiếp cũng cảm thấy khó xử, tránh đi sẽ tốt hơn.
Khi nhìn bếp lò nàng lại không biết phải làm món gì, món có thể làm thì lại nhiều vô kể, có quá nhiều sự lựa chọn. Bụng nàng vẫn còn no, giữa trưa ăn nhiều thịt nên giờ không cảm thấy đói, lúc này không biết nên ăn món gì.
"Không thì làm vài món ăn vặt đi?" Thủy Mai cười hỏi: "Chúng ta no cả rồi nên không đói bụng, làm món ăn vặt thì lúc nào ăn cũng được."
Yến Thu Xuân cảm thấy rất đúng, lại suy nghĩ những món ăn vặt tương đối phù hợp. Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một món ăn là bánh quẩy thừng(*), đây là món nàng thường làm khi ở quê vào kiếp trước. Nàng có người thân rất thích làm bánh quẩy thừng, mỗi lần nàng đi sẽ cho một đống để mang về ăn từ từ.
[Chú thích: (*) Bánh quẩy thừng: hay còn gọi là bánh quai chèo, là một món bánh giòn rụm có màu vàng óng đẹp mắt, bên trên được rắc thêm ít đường bột, mang đậm hương vị của tuổi thơ.]
Nghĩ đến món này, nàng lập tức nói: "Không thì làm bánh quẩy thừng nhé? Hai người ăn qua món này chưa?"
Thủy Mai và Triệu Thục Hoa lắc đầu: "Chưa."
Yến Thu Xuân cười cười, dẫn theo hai người đi nhào bột mì, vừa làm vừa nói cách làm. Sau khi nhào bột xong sẽ kéo thành sợi mì thô cuộn vào trong chén, ở dưới đáy thêm ít dầu, sau đó ủ một tiếng.
Như thế thì sẽ dễ kéo thành sợi nhỏ hơn và không dễ bị đứt.
Nhưng cách làm này sẽ khiến tay hơi dính dầu, vậy thì không thoải mái chút nào. Ngoại trừ khuyết điểm này thì không còn khuyết điểm nào khác, lúc kéo vắt mì càng lúc càng mỏng, từng vòng quấn quanh đũa cho vào chảo dầu.
"Xèo" Âm thanh quen thuộc vang lên, vốn dĩ sợi bột mì màu trắng đã biến thành màu vàng. Sau khi chiên giòn trong chảo thì có thể vớt ra, chờ ráo dầu, nguội đi là có thể ăn. Suy nghĩ đến cách ăn, Yến Thu Xuân làm bánh quẩy thừng không lớn, chỉ có từng chiếc nhỏ nên lúc ăn chỉ cần cắn mấy lần là xong chiếc bánh rồi.
Có Thủy Mai giúp đỡ, khi nhào bột xong thì Triệu Thục Hoa không làm nữa, nàng ấy đi rửa tay. Chờ sau khi chiên bánh xong mới vội vàng muốn nếm thử hương vị. Yến Thu Xuân thoáng liếc nhìn, nhắc nhở: "Nếu vị nhạt quá thì tỷ cho thêm chút muối tiêu hoặc bột ớt lên trên, ăn rất ngon đấy!" "Biết rồi." Triệu Thục Hoa cười hì hì nói, hai ngón tay tách đầu bánh quẩy thừng ném vào trong miệng. Một miếng nhỏ còn hơi ấm, vừa cắn xuống thì tiếng xoạt xoạt giòn vang lên. Chiếc bánh vô cùng giòn xốp, thậm chí không cần nàng ấy dùng sức là đã có thể ăn rồi.
Lúc nhào bột mì sợi có cho thêm muối, vì thế lúc này có vị mằn mặn lại còn thơm, hoàn toàn không cần thêm gia vị khác.
Yến Thu Xuân dành thời gian nếm một miếng, thơm xốp giòn và rất ngon miệng, trình độ của nàng không hề thụt lùi, thậm chí vì được thúc đsse nên cảm thấy mùi vị mình làm rất giống người họ hàng kia làm, rất ngon!
Yến Thu Xuân vẫn cảm thấy bánh quẩy thừng có lẽ là một loại khác của mì ăn liền, vì thứ này ăn ngay hay nấu lên đều ngon. Điều khó duy nhất là bảo quản, hơi dùng sức sẽ vỡ vụn, mì tôm định hình còn không dễ nát như thế.
Đáng tiếc, dựa vào kỹ thuật bây giờ thì muốn làm mì tôm quá khó khăn, nàng buộc phải từ bỏ. Bây giờ làm thành công bánh quẩy thừng là được, trở thành đồ ăn vặt đêm khuya cũng không tệ!
*
Nàng đã làm bánh quẩy thừng rất nhiều lần rồi, Yến Thu Xuân bảo người đưa đến Tiêu phủ, thuận tiện hỏi Trầm Bình Nghiêm và Đông Đông có đến không?
Nhận được tin mấy ngày nữa bọn họ đến, nhưng Tiêu Hoài Thanh vì công việc mà tạm rời khỏi kinh đô.
Lúc này đã rất muộn, Yến Thu Xuân đang chuẩn bị ngủ, nhưng vì tin tức này mà nàng không thể ngủ được.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như hơi mất mát, nhưng nàng biết rõ tình huống đặc biệt của Tiêu gia, đây là lúc bận rộn nhất.
Hơn nữa, quan hệ của hai người còn lâu mới đến hứa hẹn. Giống như trong trình tự yêu đương ở hiện đại, có lẽ bọn họ chỉ ở giai đoạn tìm hiểu, mập mờ mà còn chưa thẳng thắn với nhau.
May mà Yến Thu Xuân không phải người yêu đương không cần não, cũng không hướng đến tình yêu oanh liệt, vì vậy đối với quan hệ này vẫn có thể tiếp nhận được. Có lẽ người Tiêu gia sợ nàng không vui, bảo gã sai vặt ngoài thôn trang đưa thư về, đồng thời còn mang theo không ít lễ vật, còn gửi theo thư Tiêu phu nhân quở trách nhà mình để trấn an nàng.
Điều này khiến Yến Thu Xuân hơi dở khóc dở cười.