Yến Thu Xuân cảnh giác liếc nhìn hắn ta, người đàn ông này chỉ cười tủm tỉm nên không nhìn ra cái gì, nàng lại nhìn về phía Yến Thu Huyền, đối phương đang cười với nàng, nhưng nhìn kỹ thì cái tay đúng là đang đỡ bụng.
Nàng lập tức không kiên quyết như vậy nữa, mà lại hơi lo lắng, nếu bây giờ đuổi bọn bọ đi, lỡ như Yến Thu Huyền xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ trách tội trên đầu nàng, nhưng nếu cho bọn họ ở lại đây… Nàng cũng sợ xảy ra chuyện.
Nhưng vào lúc này, giọng của Tiêu Hoài Nga bỗng nhiên xuất hiện: “A Xuân, nếu bọn họ muốn ở lại, vậy cứ để cho bọn họ ở một đêm đi, ta vừa mới thấy có người đang đắp đường, ngày mai có thể đi được rồi.”
Nàng ấy đi tới, một thân váy dài màu vàng nhạt kết hợp với màu hồng dịu dàng đáng yêu, nhưng vẫn mang khăn che mặt, trên khăn che mặt có một đôi mắt đang chớp chớp hai cái, ý bảo Yến Thu Xuân cứ yên tâm.
Thấy vậy, Yến Thu Xuân cũng nhận ngân phiếu: "Được rồi, Cổ quản gia, làm phiền ngươi đi sắp xếp chỗ cho vài vị khách đây.”
Cổ quản gia lập tức cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, mời các vị đi bên này.”
Chu Lan Nghi lại chỉ vào Triệu Thục Hoa, cất giọng trong trẻo nói: “Ta muốn nàng ấy chiêu đãi ta.” Chu Trạch Cẩn cười nói: “Hương Quân, ngươi xem có được không…”
Triệu Thục Hoa mím chặt môi, trong mắt có chút kháng cự nhưng vẫn định bước lên.
Yến Thu Xuân vươn tay kéo nàng ấy lại: "Không được, Triệu tỷ tỷ còn có việc khác phải làm, chúng ta ở đây đều là tự lực, muốn làm gì thì đều sẽ tự làm, làm hư hỏng cái gì thì phải bồi thường. Các vị xin cứ tự nhiên.” Nói xong nàng đứng nhìn bọn họ.
Nụ cười Chu Trạch Cẩn hơi cứng đờ, thấy Chu Lan Nghi còn giãy giụa, trầm giọng nói: "Được, đi thôi."
Hàn Vinh Luân thấy thế thì cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi.”
Sắc mặt Chu Lan Nghi khá hơn một chút, nhưng mày Chu Trạch Cẩn vẫn nhíu chặt, bước đi nhanh hơn, giống như không muốn đi cùng hắn vậy. Ba người đi vào viện của Yến Thu Xuân, Yến Thu Xuân nghĩ đến khuôn mặt của bọn họ khi được Cổ quản gia tiếp đón, cảm giác những người này đến đây không giống như để nghỉ dưỡng, bởi vì không ai trong số họ vui cả, vì vậy nàng hỏi: “Tỷ có thể nhìn ra bọn họ đang định làm gì không?
Tiêu Hoài Nga nhìn nàng, suy đoán: “Có lẽ là nhằm vào muội.”
“Tại sao vậy?”
Yến Thu Xuân chau mày, nàng có gì để bọn họ lợi dụng?
Tiêu Hoài Nga gật đầu, bất đắc dĩ xòe hai tay ra: “Mặc dù ta cũng không biết vì sao, nhưng bọn họ đột nhiên không chào hỏi mà lại đến đây, còn lợi dụng vấn đề thai phụ, tuyệt đối là hạ quyết tâm muốn ở lại nơi này, vậy không bằng cứ nương theo ý bọn họ, nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, vả lại dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng không sợ.”
Yến Thu Xuân lúc ấy cũng đang định gật đầu, nên không nói gì nữa, nhìn về phía Triệu Thục Hoa: “Triệu tỷ tỷ, sau này tỷ không cần phải ủy khuất như vậy nữa, nếu có khách không hài lòng, vậy cứ mời khách rời đi, nơi này chúng ta vốn chính là như vậy, dù sao chúng ta cũng không dựa vào cái này để sống, chỉ cần đồ ăn và trái cây thôn trang bán ra mỗi tháng cũng kiếm được đủ nhiều rồi.”
Triệu Thục Hoa cười khổ, nàng ấy đương nhiên là biết thôn trang vẫn kiếm được tiền, phần lớn nguyên liệu sản xuất ra đều trực tiếp cung cấp cho phố ẩm thực, phố ẩm thực thu được nhiều lợi nhuận, tất nhiên thôn trang bọn họ cũng thu được nhiều tiền, cho nên không cần phải lo lắng về việc thu không đủ chi. Nhưng nàng ấy cảm thấy mình ở đây chính là để đãi khách, sao có thể chiều theo tính tình của mình được?
“Triệu tỷ tỷ?” Yến Thu Xuân lay lay nàng ấy, cười nói: “Tỷ cứ như vậy thì sau này muội cũng không dám kêu tỷ đi tiếp đón, nếu không thì khi tỷ chịu ủy khuất, muội cũng thấy khó chịu.”
Triệu Thục Hoa bị chọc cười, trong lòng vô cùng ấm áp, cười nói: “Chỉ tại hôm nay gặp khách có hơi đặc biệt thôi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Càng là quý tộc thì càng sĩ diện, sẽ không cố tình làm khó tiểu nữ như nàng ấy. Yến Thu Xuân tưởng nàng ấy nói nhóm Chu Trạch Cẩn đặc biệt nên cũng không để trong lòng, nhưng Tiêu Hoài Nga lại nói: “Tỷ quen tên thư sinh kia sao? Vừa nãy ta thấy tên thư sinh đó vẫn luôn nhìn trộm tỷ.”
Yến Thu Xuân vội vàng nhìn sang, như là nhớ tới cái gì, nhưng không dám xác định: “Thật sao?”
Triệu Thục Hoa thở dài: “Đúng vậy, người nọ chính là đệ đệ của phu quân trước của ta, có lẽ hắn bất ngờ khi ta cũng ở đây, để ý một chút ấy mà, không ngờ lại bị quận chúa hiểu lầm như vậy. Ta cảm thấy có lẽ là như thế nên nàng ấy mới cố ý gây khó dễ ta.”
Yến Thu Xuân chau mày, nàng lại muốn đuổi nhóm người này đi nữa rồi, nhưng dù sao nàng cũng đã thu tiền, lúc này người ta còn chưa làm gì nên nàng không tìm được cớ đuổi bọn họ ra ngoài, vì vậy liền nói: "Vậy tiếp theo tỷ đừng đi ra ngoài, chúng ta mặc kệ bọn họ, ngày mai tiễn bọn họ đi ngay là được."