Yến Thu Xuân tức giận đóng cửa lại.
Gả cho ai chứ?
Nữ tử cổ đại kết hôn, cán cân lợi ích quá nặng nề, là mua bán lỗ vốn, kết hôn thì bỏ qua đi. Nàng dựa vào Tiêu gia, mua thôn trang nào đó, trồng ruộng nuôi gà vịt cũng đủ rồi.
Nàng đang nói thầm, cửa bị đẩy ra.
Yến Thu Xuân không quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa? Không có việc gì thì đi ra ngoài chơi đi, tự ta làm được."
"Là ta." Giọng nói du dương của thiếu niên vang lên.
Yến Thu Xuân vội quay đầu, thiếu niên lại cười nói: "Muộn như vậy còn tới làm phiền, thật sự ngại quá, ta tới giúp cô nương."
"Không cần, ngài đi chơi với bọn họ đi." Yến Thu Xuân từ chối.
Tiêu Hoài Thanh không rời đi, trái lại đi đến bên cạnh nàng, giúp nàng lột tỏi: "Làm thế này à?"
"... Ừm." Yến Thu Xuân gật gật đầu, âm thầm tránh ra nhường chỗ, ánh mắt liếc về phía bên kia.
Vóc người của thiếu niên cao, nàng nhìn trộm chỉ thấy đường cong cằm và cổ họng gợi cảm của hắn.
Nhìn xuống, chỉ thấy đôi tay thon gầy đang nghiêm túc lại vụng về lột tỏi.
Nàng mím môi.
Tay đẹp quá.
* Nguyên liệu nấu ăn mà Đông Đông mang đến đều là thịt.
Trong đó có sườn dê, sườn lợn rán, còn có một con gà, hắn muốn ăn gì không cần nói cũng biết.
Yến Thu Xuân quyết định thỏa mãn hắn, chỉ là cần có thời gian. Gà nướng phải ướp gia vị, vì muốn tiết kiệm thời gian, nàng bảo Tiêu Hoài Thanh cầm một cây châm đ.â.m khắp con gà, nàng thì pha gia vị.
Đến khi Hứa ma ma nói lò đã đủ nóng, nàng lại cho gà nướng và sườn dê vào.
Gà nướng cần phải nướng trong thời gian lâu một chút nên để bên trong, sườn dê thì đặt bên ngoài. Trong thời gian chờ đợi, nàng tìm mấy quả quýt, cho hai quả vào lò nướng ăn, không chỉ có thể trị ho mà còn có thể đề phòng cảm mạo ho khan.
Trừ món đó ra, có thể dùng quýt làm trà, sau khi nấu có công dụng tiêu thực.
Đây là sau khi Yến Thu Xuân phát hiện mình có bàn tay vàng, học tập đại phu trong phủ một phen, rất có tác dụng với Đông Đông thích ăn uống.
Chờ một lát chắc chắn bọn họ sẽ dùng đến. Trong viện có ba đứa nhỏ đang nói chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau chỉ còn lại hai người. Uyển Nhi bị bà v.ú ôm đến chào tạm biệt Yến Thu Xuân, tiểu cô nương sống khỏe, rất ít thức khuya. Giờ nãy hơi trễ, mắt mở không lên, bi bô nói tạm biệt nói với Yến Thu Xuân.
Uyển Nhi đi, trong viên yên tĩnh hơn một chút.
Đến khi mùi thơm thịt nướng tràn ngập, hai đứa bé đã hơi mệt mỏi ngồi ngay ngắn nhìn lò nướng ở bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Chu Chiêu Hoàn chưa từng ngửi thấy mùi thơm thế này lẩm bẩm: "Thơm quá..."
Đông Đông kiêu ngạo hất cằm: "Đúng thế, A Xuân tỷ tỷ nhà đệ nấu cơm ngon nhất! Không chỉ thơm mà còn siêu ngon! Đảm bảo huynh chưa từng được ăn!"
"Ừm!" Hắn gật đầu, trong mắt đầy vẻ mong chờ, cuối cùng lén nuốt nước bọt.
Thơm quá.
Thật ra hắn đã ăn khuya rồi, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy mình có thể ăn được một con trâu!
Dường như nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, Yến Thu Xuân đi qua, nàng muốn mở lò nướng, Tiêu Hoài Thanh đã đi lên một bước nói: "Để ta, phải làm thế nào?"
Yến Thu Xuân thấy vậy thì đứng ở một bên chỉ huy. Lúc mở nắp lò nướng ra, hơi nóng ập tới, lần đầu tiên thiếu niên làm chuyện này, dường như cảm thấy đầu hắn cũng nóng lên, phát hiện nấu cơm cũng nguy hiểm quá.
Hắn cần thận lấy quýt vỏ mỏng nhiều nước ra khỏi lò nướng.
Hai trái quýt bị hắn bọc vải lấy ra, lúc đưa đến trước mặt hai đứa nhỏ vẫn còn đang bốc khói.
Yến Thu Xuân thì cầm kẹp gắp những món khác ra xem, lò nướng này không điều chỉnh nhiệt độ được, vì thế phải canh thời gian, khi sắp chín thì lấy ra nhìn một cái rồi lật mặt này nọ.
Nàng lấy sườn dê ra, thật ra đã nướng đến mức ăn được nhưng vẫn chưa chín hoàn toàn. Nàng lấy dầu tỏi phi xoa lên, trẻ con không ăn cay thì ăn tỏi.
Gà nướng cũng phải trở mặt, lại xoa một lớp dầu.
Sau khi đẩy vào thêm lần nữa, Yến Thu Xuân lại đi phòng bếp, bắt đầu nhóm lửa làm thức ăn.
Hai đứa nhỏ xúm đầu lại cùng ăn một quả quýt, ăn say sưa ngon lành. Nhất là Chu Chiêu Hoàn, hắn nghe Đông Đông nói mấy lần quýt nướng nhưng vẫn là lần đầu ăn. Tiêu Hoài Thanh giúp lột quýt, lột vỏ quýt mỏng đi để lộ múi quýt đầy đặn tươi mọng hơn bình thường.
Chờ nó nguội đi, hắn mới dám đưa vào miệng khẽ cắn một miếng. Nước chua ngọt mang theo hơi ấm, ngọt đến đi vào lòng người!
Chu Chiêu Hoàn vô cùng chờ mong món ăn lần này, nhưng lúc này mới ăn một miếng, hắn cảm thấy mình chờ mong đã đủ rồi.
Chỉ một quả quýt đơn giản đã khiến người ta cảm thấy mới lạ như thế, chắc chắn thịt phía sau còn ngon hơn!
Yến Thu Xuân không phụ sự chờ mong của người bạn nhỏ.
Khoảng hai chung trà trôi qua, nàng canh thời gian bảo Tiêu Hoài Thanh lấy sườn dê nướng ra.
Mùi tỏi phối hợp với mùi thì là hòa quyện trên thịt dê, hương vị kia vừa ngửi thì Chu Chiêu Hoàn đã say khướt.