Đông Đông kinh ngạc: "Bản thân huynh ấy cũng mới chín tuổi mà thôi!"
Yến Thu Xuân trìu mến véo mặt cậu bé: "Chín tuổi, nhưng hai người đã rất nhiều có sự khác biệt, như vậy còn chưa đủ sao? Đệ cứ nói đi, Bình Nghiêm là người tốt, nhất định sẽ hiểu cho đệ."
Đông Đông rất hoài nghi: "Thật sao?"
"Thật sự!" Yến Thu Xuân dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai sao đệ không mời Bình Nghiêm đến ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu?"
“Tại sao lại là ngày mai?” Đồng Đồng tròn mắt, cậu bé nhanh chóng nắm bắt vấn đề liền hỏi một cách mong đợi: “Hôm nay không được sao tỷ tỷ?”
Nếu được ăn món ngon sớm hơn thì ai nỡ lòng chờ đợi chứ!
Yến Thu Xuân bất đắc dĩ buông tay: "Bởi vì ta phải chuẩn bị!"
Đông Đông nuốt nước miếng, tò mò hỏi: "A Xuân tỷ, tỷ lại định làm gì ngon nữa hả?!" Yến Thu Xuân cười và nói: "Thịt nướng!"
Vào mùa đông lạnh giá, có tuyết rơi dày. Đây là thời điểm tuyệt vời nhất để ăn thịt nướng!
Nhưng vấn đề lớn với thịt nướng là cách đặt bếp than và cách giữ đĩa sắt an toàn, sạch sẽ. Vào thời cổ đại, có một phương pháp ăn lẩu, có thể mượn, nhưng cũng cần phải thay đổi, bởi vì đáy nồi có thể chìm xuống nên nướng than thì không thể, phải chế tạo một tấm sắt đặc biệt. Yến Thu Xuân đang suy nghĩ cách cải tiến nó. Kỳ thật nàng muốn ăn lẩu hơn, nhưng nàng thích ăn lẩu cay nồng và bơ, thời đại này ớt không đủ nên nàng chưa từng ăn qua. Còn thịt nướng không cần nhiều ớt như vậy, các loại gia vị khác cộng thêm muối tiêu v.v.. về cơ bản là đủ. Nhưng cũng không thể chỉ ăn một loại thịt để nướng thịt, vì vậy phải chuẩn bị thịt gà, thịt lợn, thịt cừu. Bây giờ tuyết đang rơi và nhiệt độ được ước tính là 0 độ, vì vậy hãy để thịt đông lạnh qua đêm rồi mới cắt, khi ấy thịt rất cắt được độ đày khá mỏng.
Đêm đó, Yến Thu Xuân dẫn Đồng Đồng đi ăn một ít, ngày hôm sau có người cắt thịt đông cứng, khi thịt cứng có thể thái thành lát mỏng, tẩm ướp nhiều loại gia vị. Vào buổi trưa, quản gia của Tiêu gia cũng làm xong nồi thịt nướng cải tiến mà nàng muốn. Ở giữa là mũ sắt úp ngược, phần dưới mũ sắt được ốp gỗ cách nhiệt, bên trên là tấm sắt hình tròn có viền giữa khoét rỗng, phần giữa của tấm sắt hơi nhô ra phía ngoài, và tấm sắt được đánh bóng rất sạch sẽ, được nung theo phương pháp sản xuất của nồi sắt lớn, nhưng hình dạng khác nhau. Để không bị dính chảo, Yến Thu Xuân cố tình dùng cách đun sôi chảo, thoa mỡ lợn lên và để qua đêm. Đính kèm với nó là một cái móc sắt lớn, có thể tháo ra trực tiếp khi thay lửa than. Sự xuất hiện này đã rất gần với bàn nướng hiện đại rồi! Yến Thu Xuân cảm thấy rất hài lòng, nàng đặt nó xuống phòng ăn, thay thế bàn ăn ban đầu.
Gần đến giờ ăn trưa, Thủy Mai hỏi nàng phải chuẩn bị món gì. Tâm trí nàng bây giờ toàn đầy: thịt nướng! Nướng cà tím cũng được! Ăn kèm với tôm nướng thì càng tuyệt!
“Cô nương?!” Thủy Mai đẩy nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa cô nương muốn ăn gì?”
Yến Thu Xuân trong lòng thầm xin lỗi Tiểu Đồng, sau đó dứt khoát nói: "Buổi trưa ăn thịt nướng đi!"
Thủy Mai ngạc nhiên: "Hả?"
Yến Thu Xuân nói thêm: "Ăn một mình chán lắm, kêu Hứa ma ma cùng ăn đi!"
Mỗi khi đã quyết tâm làm việc gì thì nàng sẽ đều dứt khoát như vậy, dù sao khi trước nàng cũng chẳng có niềm đam mê gì ngoài việc nấu ăn và ăn uống cả. Tuy là đến đây thiếu thốn khá nhiều nhưng nàng sẽ nghĩ cách để có thể thưởng thức các món ăn một cách trọn vẹn nhất! Vậy là chỉ trong một thời gian ngắn, bếp than hồng đã được nhóm lên, chiếc giá sắt được đặt lên và thịt để nướng cũng được dọn ra.
Miếng thịt mỏng mềm, trên vỉ sắt vang lên tiếng xèo xèo, bên trên là những lát thịt ba chỉ mỏng được chiên vàng ruộm, mỡ chảy ra nhanh chóng, xung quanh là những lát thịt cừu, thịt gà. Không cần rưới thêm dầu, miếng gà rơi xuống đĩa sắt, trong nháy mắt nướng chín, đổi màu rồi hơi cuộn lại.
Ba người ngồi quanh bếp lửa, hơi nóng nhanh chóng làm mặt đỏ bừng.
Yến Thu Xuân đợi một lúc lâu, thấy thịt đã chín, nàng không thể chờ đợi nữa vội gắp nó lên. Khi nàng ăn vào miệng, miếng thịt với mỡ bụng heo rất mềm, sau khi nhai tùy ý, vị mặn và cay khiến nàng híp mắt sung sướng. Sau khi ăn một miếng thịt, Yến Thu Xuân thấy rằng Thủy Mai vẫn đang nướng thịt rất chăm chỉ, chưa có một miếng thịt nào trên đĩa của nàng ấy cả còn chiếc đĩa sắt đen to tướng thì đã chất đầy đủ loại thịt nướng. Nàng liền đưa cho bọn họ đủ loại thịt nướng: "Không cần nướng nữa, thịt còn nóng hãy thưởng thức đi."
“Dạ, cảm ơn cô nương.” Thủy Mai mím môi cười, nhưng vẫn kiên quyết lấy những lát thịt đổ đầy đĩa sắt rỗng một lần nữa, sau đó bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Ngoài các loại gia vị để ướp thịt, Yến Thu Xuân còn làm các loại gia vị khác, một loại là nguyên liệu khô với các loại gia vị và muối, loại còn lại là hỗn hợp dầu mè và tỏi.