Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng cái gọi là mất cái này được cái khác, mất công này lại được công kia, bên này Yến Thanh Trì không lấy được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, thì bên kia Giang Mặc Thần lại lấy được nam chính xuất sắc nhất.

Thật ra ngay cả bản thân Giang Mặc Thần cũng hơi kinh ngạc, bởi vì năm nay hắn đã cầm nam chính xuất sắc nhất của "Di Hoa Tiếp Mộng" ở nước ngoài, nên hắn cảm thấy theo lý mà nói thì mình sẽ không may mắn hơn được nữa, có thể lấy hai giải thưởng nhờ hai tác phẩm bất đồng trong một năm. Cũng bởi vậy, hắn vẫn luôn chú ý Yến Thanh Trì hơn một chút, không nghĩ tới, Yến Thanh Trì không lấy được, vậy mà hắn lấy được.

Hắn rất thong dong lên sân khấu lãnh thưởng, phát biểu cảm nghĩ đoạt giải.

Yến Thanh Trì thấy hắn đoạt giải, mất mát trong lòng nhanh chóng được vui sướng thay thế, trước đó y đã nghĩ, bọn họ hai cùng được đề cử giải Kim Quế, tốt xấu gì cũng phải có một người đoạt giải chứ, bằng không chẳng phải là rất thảm sao. Bây giờ tuy rằng không đoạt giải, Giang Mặc Thần lại được, y khó tránh khỏi có hơi vui vẻ, nghĩ Giang Mặc Thần bây giờ cũng coi như là tam kim ảnh đế, cũng coi như là công thành danh toại. Y thật dùng sức vỗ tay cho Giang Mặc Thần, tuy rằng biết hắn có nhìn thấy hay không, nhưng lại không ức chế được kích động của mình.

Nhưng mà, sao Giang Mặc Thần có thể nhìn không thấy y, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn xuống sân khấu, vội vàng liếc mắt một cái đã thấy được Yến Thanh Trì, cuối cùng hắn bổ sung, "Đương nhiên, cũng rất cảm ơn người nhà của tôi, cảm ơn bọn họ duy trì và cổ vũ, ôn nhu và bao dung, cảm ơn."

Hắn nói câu này xong, giương mắt nhìn về phía Yến Thanh Trì, cười nhẹ một cái.

Yến Thanh Trì cả kinh, thầm nói Giang Mặc Thần ở trên sân khấu cũng nhìn thấy y sao? Tuy rằng hàng thứ hai cách sân khấu không xa, nhưng thật sự có thể nhìn thấy sao?

Cuối cùng, "Lạc Đường" bắt được hai hạng giải thưởng lớn là nam chính xuất sắc nhất và biên kịch xuất sắc nhất, cũng coi như là thành tích tốt. Sau khi Giang Mặc Thần ra tới đại sảnh, lập tức bị phóng viên từ bốn phía "vây công", bọn họ sau tiếp trước tung ra một lại một vấn đề, Giang Mặc Thần chọn lựa trả lời, sau đó mới lễ phép rời khỏi.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần gặp nhau ở Nam Tranh, sau đó đổi xe để trợ lý đưa bọn họ về nhà.

Giang Mặc Thần đưa cúp cho y, Yến Thanh Trì nhận lấy, rất yêu quý nhìn ngắm.

Giang Mặc Thần thấy y thích, lại nghĩ đến y không lấy thưởng được, có hơi đáng tiếc, "Nếu là diễn viên mới xuất sắc nhất là em thì tốt rồi."

"Lâm Diệu cũng được mà," Yến Thanh Trì đã sớm điều tiết tốt cảm xúc của mình, thậm chí còn rất lý tính cảm thấy, "Cho Lâm Diệu dù sao cũng tốt hơn cho những người khác, cậu ấy cũng là người của Nam Tranh, lại là Võ Nguyên mang, vừa thấy đã biết hy vọng tương lai của Nam Tranh."

"Em mới là hy vọng tương lai của Nam Tranh." Giang Mặc Thần tự mang mắt kính độ tỏ vẻ.

Yến Thanh Trì nhẹ giọng cười cười, "Đương nhiên em là, nhưng hy vọng mà, nhiều thêm mấy cái không phải càng tốt sao. Nói đến đây, cũng không biết Trần Hiên Lãng và Võ Nguyên nói thế nào, nếu anh ấy có thể đi ăn máng khác đến đây thật, vậy cũng là một chuyện tốt."

"Chắc là không phải vấn đề lớn, Trần Hiên Lãng và công ty quản lí của cậu ta có mâu thuẫn, trước đó anh đã nghe nói, năm nay, cũng có công ty khác đào cậu ta, chẳng qua cậu ta chưa đi, không nghĩ tới, vậy mà chủ động đi tìm em."

"Trước đó anh ấy cũng đã có ý này, lúc cùng quay tổng nghệ, anh ấy đã hỏi em một ít chuyện của Nam Tranh."

"Nên em cũng không cần nhọc lòng, hẳn là không có vấn đề gì. Cái anh tương đối sầu chính là phải tìm xem ai dẫn cậu ta, tuổi của em và Trần Hiên Lãng không sai biệt lắm, độ trùng hợp tài nguyên cao, nên Quản Mai không thể dẫn cậu ta. Võ Nguyên thật ra cũng không có gì, nhưng rõ ràng là anh ấy muốn nâng Lâm Diệu, tuy rằng ở mặt điện ảnh Trần Hiên Lãng hơi yếu một chút, nhưng ở phương diện truyền hình cũng coi như là tuyến một, chắc chắn không muốn mình ở dưới tân nhân. Nhưng mấy người đại diện lợi hại khác, trong tay bọn họ mang cũng đều là tuyến một, một núi không có hai hổ, mấy nghệ sĩ đó cũng sẽ không đồng ý cùng một người đại diện với Trần Hiên Lãng. Như vậy, dư lại mấy người đại diện khác, thật ra chắc chắn bọn họ rất tình nguyện tiếp nhận Trần Hiên Lãng, nhưng chắc Trần Hiên Lãng không muốn, thậm chí sẽ cảm thấy công ty không coi trọng cậu ta. Như thế sẽ phiền toái."

Nói tóm lại, bây giờ Nam Tranh xem như một củ cải một cái hố, thủ hạ của người đại diện đỉnh cấp đều là nghệ sĩ tuyến một, mấy nghệ sĩ đó có thể cho phép người đại diện mang một nghệ sĩ khác không phải đồng kỳ với mình, nhưng tuyệt đối không cho phép hai người tuổi tác xấp xỉ, già vị cũng kém không nhiều lắm.

Giang Mặc Thần nhìn một vòng, cuối cùng cảm thấy chắc vẫn phải dừng ở trong tay Võ Nguyên, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tuổi của Lâm Diệu thật sự quá nhỏ, tuổi, còn chưa thi đại học đâu. Tuổi này của cậu, có thể đảm đương diễn viên chính trên TV, điện ảnh cũng không có nhiều người, nhưng khởi điểm bây giờ của cậu, đã quyết định cậu không có khả năng tùy tiện đi diễn một ít vai phụ không có điểm sáng, nên phạm vi cậu có thể nhận diễn thật ra tương đối hẹp, độ trùng hợp tài nguyên với Trần Hiên Lãng cũng không cao như vậy. Trần Hiên Lãng sẽ không để ý Lâm Diệu, Lâm Diệu cũng sẽ không cảm thấy Trần Hiên Lãng chắn đường của cậu, cũng coi như là thích hợp.

"Chắc vẫn là Võ Nguyên." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Cũng không có ai thích hợp hơn anh ấy."

Yến Thanh Trì cũng cảm thấy như vậy, nên gật gật đầu, "Chúc mừng anh lại có thêm một viên hổ tướng, Giang tổng."

"Cùng vui, Giang phu nhân." Giang Mặc Thần đáp lễ.

Lúc hai người về tới nhà, hai đứa nhỏ đã ngủ từ sớm, Yến Thanh Trì hơi đói, Giang Mặc Thần thấy tủ lạnh còn sủi cảo đã gói xong, nên nấu hai tô sủi cảo cho hai người. Yến Thanh Trì vừa ăn vừa nói chuyện với hắn, vốn đang nghĩ ăn một bữa chúc mừng một chút, kết quả không nghĩ tới, chỉ được ăn sủi cảo.

Giang Mặc Thần hỏi y, "Vậy em muốn ăn cái gì? Ngày mai chúng ta ăn."

"Phải xem anh chứ, anh mới là vai chính được chúc mừng."

"Anh nghe em."

"Sao loại chuyện này anh cũng nghe em?" Yến Thanh Trì không tự giác cười nói.

Giang Mặc Thần dừng đũa nhìn y, ôn nhu nói: "Không chỉ nghe em chuyện này, chuyện khác anh cũng nghe em."

Yến Thanh Trì mỉm cười "chậc chậc" hai tiếng, "Giang tiên sinh, hôm nay anh lấy nam chính xuất sắc nhất, chứ không phải giải lời ngon tiếng ngọt xuất sắc nhất."

Giang Mặc Thần cười một chút, "Nếu thật sự có giải thưởng như vậy, chắc chắn cũng không tới phiên anh, cho em hết, em nói lời ngon tiếng ngọt, dễ nghe hơn anh nhiều."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, rất không khiêm tốn thừa nhận: "Hình như đúng là như vậy."

Cơm nước xong, Giang Mặc Thần đi rửa chén, Yến Thanh Trì thì lấy cúp của hắn bỏ vào kệ thủy tinh trong thư phòng. Cái ngăn tủ này đặt tất cả vinh dự của hai người bọn họ trong giới, có giải tân nhân được yêu thích nhất không chút cân lượng mà Yến Thanh Trì lấy được ở buổi lễ long trọng của hải báo năm trước, cũng có giải nam chính xuất sắc nhất của Giang Mặc Thần đặt ở đỉnh cao nhất.

Bọn họ không tách cúp ra, mà giống như ghép đôi, dựa theo giai đoạn đối xứng đặt bên nhau, tỷ như bên cạnh giải tân nhân được yêu thích nhất của Yến Thanh Trì chính là giải tân nhân được yêu thích nhất của Giang Mặc Thần, chẳng qua một cái là buổi lễ long trọng của hải báo, một cái là liên hoan phim sinh viên không biết đã cử hành khi nào, đều không có cân lượng gì, đều là khởi đầu con đường diễn xuất của bọn họ.

Y nhìn cúp trong ngăn tủ, đếm xem mình phải lấy thêm bao nhiêu giải thưởng mới có thể có đôi có cặp với tất cả cúp của Giang Mặc Thần. Giang Mặc Thần rửa chén xong lên lầu, đã thấy y đang đứng trước kệ thủy tinh chuyên môn dùng để trưng bày giải thưởng trong thư phòng không biết nghĩ cái gì, hắn đi qua, vừa định mở miệng, Yến Thanh Trì đã chú ý tới hắn đi đến, quay đầu nói, "Tam kim."

"A?"

"Bây giờ anh đã là tam kim ảnh đế."

Giang Mặc Thần còn tưởng rằng y muốn nói cái gì, thì ra là cái này, "Cho nên?"

Cho nên, cuối cùng anh đã có tư cách ghép thành một bàn mạt chược với các nam chính khác a! Yến Thanh Trì thầm nghĩ, anh chính là nam chính trong tiểu thuyết a, nam chính tiểu thuyết khác người ta vừa lên sân khấu đã tự mang ánh sáng của tam kim ảnh đế, anh thì sao, mới một cúp, tụ hội nam chính tiểu thuyết, bên cạnh bàn mạt chược đặt một cái bảng "dưới tam kim không được lên sân khấu", thật là chơi mạt chược cũng không mang anh cùng chơi.

Yến Thanh Trì nghĩ đến đây còn hơi thương hại nhìn hắn một cái, lên sân khấu lâu như vậy mới lấy đủ tam kim, thật là không dễ dàng.

Giang Mặc Thần bị y nhìn đến không hiểu ra sao, "Anh mắt này của em là gì?"

"Không có gì, chỉ cảm thấy anh cũng không dễ dàng."

"Trên đời này làm gì có dễ dàng thật sự."

"Đúng vậy." Yến Thanh Trì quay đầu nhìn kệ thủy tinh, trong mắt có khát khao và hy vọng, "Nên còn phải tiếp tục nỗ lực a."

"Đáng tiếc không?" Giang Mặc Thần hỏi y.

"Nói không đáng tiếc chắc chắn là gạt người," Yến Thanh Trì nói, "Nhưng mà, loại chuyện này vốn dĩ chính là đến là vinh hạnh, không đến là do mệnh, đáng tiếc là đáng tiếc, nhưng cũng không còn cách nào không phải sao?"

Giang Mặc Thần vòng tay ôm lấy vai y, nhìn kệ thủy tinh chứa đầy vinh dự của mình, "Không sao hết, em còn trẻ, một ngày nào đó, giải thưởng của em cũng sẽ tràn đầy, sắp thành hàng trong ngăn tủ này."

Yến Thanh Trì nghĩ đến một ngày kia, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật vui vẻ, "Đến lúc đó, người khác đều là quần áo đôi, vòng cổ tình nhân gì đó, chúng ta là cúp tình nhân, nháy mắt đã hạ gục bọn họ."

Giang Mặc Thần cúi đầu nhìn y, "Thật lãng mạn."

Yến Thanh Trì ngẩng đầu cười cười với hắn, sau đó vỗ vỗ vai hắn, "Đi thôi, nên ngủ, ai, lăn lộn một ngày, cuối cùng có thể nghỉ ngơi."

Y duỗi duỗi người, đi về phòng ngủ.

Nhưng mà, bên này y đi ngủ, trên mạng khói thuốc súng, vẫn đang tiếp tục.

Là chuyện trọng đại mỗi năm một lần của điện ảnh trong nước, xưa nay giải Kim Quế đều là trọng điểm chú ý của dân mạng, ngày đó, bài viết trên diễn đàn, hot search Weibo, tám chín phần mười đều có liên quan đến giải Kim Quế.

Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dân mạng đã sớm xoa tay hầm hè trước khi giải Kim Quế bắt đầu, đã chuẩn bị từ trước, nên gần như là lúc đoàn phim đầu tiên bước trên thảm đỏ, bài viết thông tin trang phục cũng đã được tung ra.

Có bài viết chuyên môn so sánh sao nữ, có bài viết độc lập so sánh sao nam, còn có bài viết so sánh hỗn hợp nam nữ, trước khi Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì lên sân khấu, bài viết có nhiệt độ cao nhất là đang thảo luận mỗ tiểu hoa có phải mặc đồ nhái không, mỗ tiểu hoa này làm sao đụng hàng với mỗ tiểu hoa kia, mà sau khi Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì lên sân khấu, đôi mắt của các thiếu nữ truy tinh đều trừng to, hai bộ quần áo định chế cao cấp cùng nhãn hiệu, bọn họ bị mù sao???

Lúc fan Giang Mặc Thần nhìn thấy quần áo của Yến Thanh Trì quả thật không thể tin được, vì sao cùng một trường hợp lại có một minh tinh khác cũng mặc trang phục được định chế cao cấp mà ca ca nhà bọn họ làm đại ngôn?

Vẻ mặt của fan Yến Thanh Trì cũng mộng bức, lúc tham dự hoạt động trước đó không phải ca ca đều mặc trang phục bình thường sao? Sao lần này lại mặc trang phục được định chế cao cấp, còn cùng một nhãn hiệu với Giang tổng?

"Đây là chuyện gì, phía nhãn hiệu chuẩn bị đổi người phát ngôn?" Có người hỏi, "Trước đây có loại chuyện này xảy ra chưa?"

"Hình như không......"

"Sao đổi người phát ngôn được, giữa năm mới kí tiếp hợp đồng, hơn nữa không phải phía nhãn hiệu luôn rất thích Giang Mặc Thần sao?"

"Không phải đổi người phát ngôn vậy vì sao lại cho Yến Thanh Trì đãi ngộ cao như vậy? Chẳng lẽ là title, đại sứ gì khác?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Mặc Thần: Có thể lấy được giải thưởng này, tôi cũng rất khiếp sợ.

Lâm Áng Tư: Rất đơn giản, bởi vì tiểu công nhà người khác đều là tam kim ảnh đế, cho nên con không thể thua a nhãi con!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio