Dì Trương bận việc trong nhà xong, lập tức trở về. Giang Mặc Thần thấy dì Trương đã về, tính toán đã đến lúc mang Yến Thanh Trì đi gặp bạn bè mình.
Hai người bọn họ kết hôn vô cùng gấp gáp, không có hôn lễ, không có công khai, chỉ là hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, hắn và Yến Thanh Trì đi Cục Dân Chính lãnh chứng, không còn việc khác.
Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì ngồi dưới đất liều mạng chơi ghép hình, ngón tay thon dài sạch sẽ trắng nõn, lúc này hắn mới có được chút lương tâm phát hiện —— cho dù bọn họ không có cử hành hôn lễ, cho dù Yến Thanh Trì không phải phụ nữa, không cần lễ phục xa hoa, hoa cưới kiều diễm, nhẫn kim cương lộng lẫy, thế mà hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc mua nhẫn cặp cho hai người.
Mà Yến Thanh Trì cũng chưa nói cái gì.
Trừ bỏ ban đầu muốn vạn kia, sau đó, y cũng không muốn cái gì, tựa như cũng không hề ý kiến với mỗi một hình thức đơn giản trong cuộc hôn nhân này. Giang Mặc Thần không khỏi lại nhìn kĩ người đàn ông trước mặt, y thật sự chỉ cần vạn kia sao? Không có mục đích khác sao? Dựa theo những gì mình tìm hiểu lúc trước, dù sao Yến Thanh Trì cũng không nên là một người tốt tính như vậy, hay hết thảy chẳng qua là biểu hiện giả dối y đang nguỵ trang?
Giang Mặc Thần không hiểu rõ, dì Trương đã làm xong bữa ăn, "Ăn cơm."
Yến Thanh Trì duỗi tay kéo Kỳ Kỳ lên, mang bé đi vào buồng vệ sinh rửa tay.
"Đây là cái gì?" Y hỏi.
"Vòi nước." Kỳ Kỳ trả lời.
"Cái này?"
"Nước rửa tay."
"Cái này?"
"Bọt biển."
"Đúng rồi, Kỳ Kỳ thật thông minh."
Giang Mặc Thần nghe đoạn đối thoại trong buồng vệ sinh, nhất thời nội tâm hơi vi diệu.
Chờ Yến Thanh Trì mang Kỳ Kỳ ngồi trước bàn ăn cơm, lúc Giang Mặc Thần đi ngang qua Yến Thanh Trì, nhỏ giọng nhắc nhở, nói: "Kỳ Kỳ chỉ là không thích nói chuyện, lại không ngốc, em nói mấy cái đó, nó đã biết từ sớm rồi."
Yến Thanh Trì cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, "Giang ảnh đế, ngày thường không trông con nít đi?"
Giang Mặc Thần nhướng mày.
Yến Thanh Trì đứng lên, hạ giọng để sát vào hắn, "Bởi vì không thích nói chuyện, cho nên anh mới phải hướng dẫn nó nói chuyện, hơn nữa sau khi nói xong cổ vũ nó, cho nó biết hành vi nói chuyện của mình là chính xác, được người thích, hiểu không?"
Giang Mặc Thần hơi ngốc, hắn đương nhiên không hiểu, trước khi nhận nuôi Kỳ Kỳ hắn cũng chưa từng trông đứa nhỏ khác, bởi vì nguyên nhân công tác, đa số thời gian đều là dì Trương và cha mẹ hắn trông, loại chuyện có tính tính kĩ thuật hàm lượng này, Yến Thanh Trì không nói, hắn thật sự không ý thức được.
Yến Thanh Trì xem vẻ mặt hắn đã biết hắn không hiểu, "Được rồi." Y vỗ vỗ bả vai Giang Mặc Thần, "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Giang Mặc Thần ngồi xuống bên kia Kỳ Kỳ, một bên ăn cơm, một bên nghĩ tới lời Yến Thanh Trì vừa nói, sau đó rất có tinh thần thực tiễn vươn chiếc đũa chỉ vào đồ ăn trước mặt, "Kỳ Kỳ, đây là món gì?"
"Trứng gà."
"Cái này?"
"Cá."
"Này thì sao?"
"Cà tím."
"Cái này?"
Yến Thanh Trì nhìn hai cha con bên kia đột nhiên bắt đầu một hỏi một đáp báo tên rau dưa, chỉ cảm thấy Giang Mặc Thần còn rất biết vừa học vừa dùng.
Giang Mặc Thần hỏi xong một vòng, khen nói, "Kỳ Kỳ đều biết hết a, thật là lợi hại."
Kỳ Kỳ thẹn thùng cười cười, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Giang Mặc Thần sờ sờ đầu bé, nhìn về Yến Thanh Trì bên kia, Yến Thanh Trì yên lặng vỗ tay cổ vũ cho hắn, "Lợi hại." Y làm cái khẩu hình, Giang Mặc Thần trong lòng đắc ý, trên mặt lại không hiện, chỉ là yên lặng gắp chút đồ ăn cho Kỳ Kỳ.
Cơm nước xong, Yến Thanh Trì muốn mang Kỳ Kỳ về nhà mình một chuyến, Giang Mặc Thần nghe vậy, nói: "Anh và em cùng đi đi, vừa lúc buổi tối dẫn em đi gặp bạn anh."
Yến Thanh Trì kinh ngạc, bọn họ từ quyết định kết hôn đến lãnh chứng, Giang Mặc Thần vẫn luôn không có nói qua chuyện dẫn y đi gặp bạn, chỉ dẫn y gặp cha mẹ và chị gái hắn, đều là vội vàng gặp mặt.
Cha mẹ Giang đối với y rất khách khí, dù sao trước đó đã có tiểu bạch liên làm chuẩn, cha mẹ Giang nhìn y vô cùng thuận mắt, hai nhà cùng nhau hồi ức quá khứ một chút, nói là gia gia còn khoẻ mạnh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy hẳn là rất vui vẻ, cảm thấy Yến gia hiện tại chỉ là tạm thời ở thung lũng, chỉ cần thời cơ chính mùi, Yến gia nhất định Đông Sơn tái khởi, huy hoàng trở lại.
Giang gia tỷ tỷ Giang Tinh Thần còn an tĩnh văn nhã hơn cha mẹ nhiều, nếu không phải lúc trước Yến Thanh Trì đọc sách biết cô gái thoạt nhìn vô cùng ôn nhu khả nhân, thật ra là một bông hoa hồng không hơn không kém, phỏng chừng thật sự sẽ cho rằng đây chỉ là một thiên kim danh viện bình thường.
Giang Tinh Thần — người cầm quyền hiện tại của Giang thị, bất đồng với bề ngoài ôn nhu khả nhân, Giang Tinh Thần hành sự cực kì giỏi giang thiết huyết, chỉ là lúc ở cùng người nhà, mới có thể giống với bề ngoài của mình, ôn nhu nhã nhặn lịch sự.
Cô bận rộn hơn cha mẹ Giang rất nhiều, bởi vậy cơm nước xong, nói vài câu đơn giản với Giang Mặc Thần, thì trực tiếp ngồi xe đi sân bay.
Yến Thanh Trì vốn tưởng rằng Giang Mặc Thần không muốn để y tham dự quá nhiều vào cuộc sống của mình, cho nên chưa từng nhắc về bạn của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, hình như là mình suy nghĩ quá nhiều.
"Được thôi." Y vui vẻ nói. "Vậy để Kỳ Kỳ ở nhà em đợi trước, chờ gặp bạn bè anh xong, lại về đón nó."
Yến Thanh Trì nói xong, đã cảm thấy tay mình đang nắm tay Kỳ Kỳ không tự giác bị nắm chặt một chút.
Y cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong mắt Kỳ Kỳ có hơi kinh hoảng.
Nháy mắt y mới phản ứng lại, đối với Kỳ Kỳ mà nói, người nhà mình với Kỳ Kỳ còn không quá thân thiết, bé mới chỉ có năm tuổi, lại luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên nghe được mình muốn để bé lại nơi xa lạ, khó tránh khỏi sinh ra vài phần sợ hãi.
Giang Mặc Thần cũng chú ý tới Kỳ Kỳ kinh hoảng, duỗi tay sờ sờ đầu bé, "Vẫn là đưa Kỳ Kỳ về đây đi, hoặc là," hắn nghĩ nghĩ, "Kỳ Kỳ đi với chúng ta. Lại nói, bọn họ còn chưa gặp qua Kỳ Kỳ."
"Được." Yến Thanh Trì đồng ý.
Y ôm Kỳ Kỳ lên, hỏi bé, "Muốn đi gặp bạn của ba không?"
Kỳ thật Kỳ Kỳ cũng không quá muốn đi, bé vẫn có hơi sợ người lạ, nhưng bé nghe được Giang Mặc Thần muốn dẫn bé đi, nên theo bản năng gật đầu theo lời Giang Mặc Thần.
Chỉ là trên mặt cũng không có biểu tình hưng phấn gì.
Yến Thanh Trì thấy bé như vậy, đã biết đại khái bé không muốn đi. Y cười cười, nâng Kỳ Kỳ bay một vòng trên không trung, Kỳ Kỳ mới đầu không phản ứng kịp, một lát sau đã đùa ra tiếng.
Yến Thanh Trì ôm bé về ngực, "Vẫn là không đi đi." Y nhìn Kỳ Kỳ, mặt mày ôn nhu, "Hôm qua con mới ra ngoài chơi đùa, hôm nay ngủ sớm đi, chờ ngày mai chú còn dạy con biết chữ đó."
Kỳ Kỳ nhìn y, đôi mắt chớp chớp, không nói gì.
Giang Mặc Thần không biết vì sao y đột nhiên lại không muốn cho Kỳ Kỳ đi, đang muốn lên tiếng, lại nghĩ đến Yến Thanh Trì ở chung với Kỳ Kỳ hợp hơn mình, nên không nói chuyện.
"Kỳ Kỳ có dám một mình ngốc ở nhà không a?" Yến Thanh Trì hỏi bé.
Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Còn có dì mà."
Bé nói dì là dì Trương.
Yến Thanh Trì gật đầu, "Đúng vậy, Kỳ Kỳ bồi dì cùng nhau ở nhà."
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Thật ngoan." Yến Thanh Trì hôn trán bé một chút.
Đây không phải là không phải lần đầu tiên Yến Thanh Trì hôn bé, nhưng Kỳ Kỳ đối với loại đột nhiên hôn hôn này, vẫn kinh ngạc, bé duỗi tay sờ sờ chỗ mình mới bị hôn, nháy mắt, lẳng lặng nhìn Yến Thanh Trì.
Sau đó, rốt cuộc bé cũng phản ứng lại, duỗi tay ôm lấy cổ Yến Thanh Trì, đem đầu mình giấu ở cổ y.
Yến Thanh Trì cảm thấy hành động này của bé thật đáng yêu, duỗi tay xoa xoa cái ót bé.
Kết quả vừa nhấc đầu, đã thấy Giang Mặc Thần oán niệm nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Y hỏi.
Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng: Kia rõ ràng là con trai anh có được không! Giang Chi Kỳ, không phải Yến Chi Kỳ có được không!
Giang ba ba cảm thấy chính mình thực sự bi thương a.
—————————