Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

chương 246: vệ lam (26)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vệ Lam ở nhà Vệ Minh thật lâu, cậu chờ Vệ Hy về mới về nhà. Mấy hôm nay cậu và hai con lông đen kia chơi chung rất vui, có một con còn dính lấy cậu không thôi, trước khi đi Vệ Lam nói với Vệ Minh một tiếng, mang chó về nhà mình. Vệ Hy thấy cậu mang chó về cũng không nói gì thêm, chỉ sờ sờ đầu lông đen, hỏi Vệ Lam, "Con muốn nuôi chó à? Muốn thì mẹ mua cho con một con."

Vệ Lam từ chối, cậu không phải là một người đủ kiên nhẫn, tâm huyết dâng trào chơi với cún một chút thì không sao, chăm sóc một con chó lâu dài thì có chuyện ngay. Vệ Hy thấy cậu không muốn cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Vệ Lam mang chó về nhà, gánh nặng dắt chó đi dạo cũng rơi vào tay cậu. Mỗi buổi chiều tan học, về nhà ăn cơm xong, Vệ Lam sẽ mang cún ra ngoài dạo một vòng.

Lần tiếp theo Vệ Huân nhìn thấy Vệ Lam là buổi tối thứ năm, hắn mới vừa xuống xe đã nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, Vệ Huân ngẩng đầu chỉ thấy Vệ Lam bị con chó kéo chạy về hướng hắn.

"Tiểu Hắc, mày mau dừng lại đi." Vệ Lam hô, cậu cố gắng để mình đứng lại, sau đó kéo xích chó, ngăn con chó chơi sắp điên kia lại.

Tiểu Hắc bị cậu túm lại, cuối cùng cũng đứng yên ngẩng đầu nhìn cậu, Vệ Lam đập đầu nó vài cái, giả vờ tức giận nói, "Mày mà không nghe lời nữa thì tao không dẫn mày đi dạo nữa đâu, buộc mày ở trong sân không luôn."

Tiểu Hắc lấy lòng cọ cọ cậu, lè lưỡi liếm tay cậu, Vệ Lam bị nó liếm hơi ngứa, vô thức nở nụ cười, sờ sờ đầu nó, cười nói: "Rồi rồi, không giận mày nữa, mày phải ngoan chút đó, đi."

Vệ Lam vừa ngẩng đầu, lại thấy Vệ Huân đang nhìn cậu, cậu ở nhà Vệ Minh bốn ngày, mới không gặp Vệ Huân năm ngày nhưng Vệ Lam lại cảm thấy hình như lâu lắm rồi mình không nhìn thấy Vệ Huân.

Cậu nhìn Vệ Huân, sau đó quay đầu đi, bình tĩnh giống như chưa từng quen biết.

Cậu nhìn con chó bên cạnh, cười nói, "Đi thôi."

Tiểu Hắc ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu, lâu lâu còn cọ cọ cậu vài cái. Vệ Lam muốn chọc nó nên kéo nó chạy nhanh về trước, sau đó lúc Tiểu Hắc muốn chạy như điên về trước lại kêu nó, "Dừng lại, không cho chạy, Tiểu Hắc mày dừng lại."

Lần này Tiểu Hắc rất ngoan dừng lại, phe phẩy cái đuôi chờ Vệ Lam khen ngợi mình.

Vệ Lam sờ sờ đầu nó, khen nó, "Ngoan quá."

Vệ Huân nhìn một hồi, hắn nhận ra con chó bên cạnh Vệ Lam, đó là chó của Vệ Minh, từng cắn người, từng xé thịt sống, há miệng lộ ra hàm răng hàm răng trăng tinh còn vươn lại vết máu, không biết đã doạ biết bao nhiêu người run rẩy trong vô thức.Nhưng bây giờ, nó ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh Vệ Lam, phe phẩy đuôi dịu ngoan lấy lòng Vệ Lam, cả người như bị rút đi lệ khí và mùi máu tươi, giống như chó một nhà bình thường nuôi.

Nó làm thế nào mà nhiều người thích nó như thế, ngay cả chó cũn thích nó, muốn lấy lòng nó.

Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn Vệ Lam từ từ đi xa, bước chân nhẹ nhàng, không quay đầu lại bước ra khỏi tầm nhìn của hắn. Vệ Huân xoay người bước đến cửa lớn, mở cửa ra đi vào.

Vệ Huân lên lầu hai, đi vào thư phòng, mới vừa vào phòng đã thấy con gấu nhồi bông bên cạnh bàn tròn. Đó là gấu của Vệ Lam, Vệ Lam tặng cho hắn, bị hắn đặt bên cạnh bàn tròn. Đã rất nhiều lần hắn đã muốn quăng bỏ, nhưng mỗi lần cầm con gấu lên lại nhớ đến cảnh mình mở cửa ra thấy Vệ Lam ôm con gấu đứng đó —— cả người cậu đều bị con gấu che khuất, mà vẫn phải nhấn mạnh với hắn "Em rất thích con gấu này, anh nhận lấy đi". Vệ Huân nghĩ đến đây thì không ra tay được nữa.

Hắn nhìn thư phòng của mình, bàn tròn nhỏ là chỗ Vệ Lam làm bài tập, Vệ Lam yêu cầu rất cao với ánh sáng, cảm thấy đèn cạnh bàn tròn không đủ sáng nên tự mua cho mình một cái đèn bàn. Bên cạnh là con gấu Vệ Lam tặng hắn, Vệ Lam nói cậu rất thích con gấu này. Ngăn thứ hai ngăn thứ ba bàn làm việc của hắn, chắc có ngăn dưới cùng nữa, chứa đầy đồ chơi Vệ Lam tặng hắn, ban đầu Vệ Lam rất thích chơi trò trao đổi này, giống như chỉ cần cho hắn đồ chơi thì cậu có thể có lý do, có tư cách, đúng tình hợp lý nói ra yêu cầu của mình.

Gian thư phòng này tràn ngập dấu vết Vệ Lam lưu lại, Vệ Huân tùy tiện nhìn một cái là có thể nhớ lại những chuyện hắn và Vệ Lam đã từng làm, cậu nhón chân muốn nhìn 《Thủy Hử Truyện》 mình đặt trên giá sách, cậu ngồi trước bàn trà uống trà hắn pha, cau mày nói với hắn "Cái này không ngon, đắng."

Vệ Huân không muốn ngốc ở đây nữa, nên hắn về phòng ngủ của mình.

Nhưng trong phòng ngủ cũng có quá nhiều dấu vết của Vệ Lam, nó ôm chăn lăn vòng vòng trên giường mình, nó ngồi trên bàn học làm bài tập, thậm chí nó còn cảm thấy bàn học quá lớn nên đặt thêm một ít con gấu bông nhỏ trên bàn.

Căn nhà này có quá nhiều dấu vết của Vệ Lam, Vệ Huân muốn rửa sạch hết tất cả, nhưng lại không ra tay được, nhưng mà không rửa sạch thì mỗi lần hắn nhìn thấy lại vô thức nhớ đến Vệ Lam. Vệ Huân không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, hắn chưa bao giờ trải qua tình cảnh này, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, đứng yên trong cái vòng do bản thân mình vẽ ra.

Xuyên qua cửa sổ thư phòng lầu hai, có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa lớn. Vệ Huân đứng trước cửa sổ, chờ Vệ Lam đi dạo rồi về nhà. Hắn không chờ lâu lắm, trước khi trời sụp tối, Vệ Lam đã dắt chó về hướng nhà mình. Vệ Huân nhìn cậu, hắn muốn nhìn xem Vệ Lam có dừng lại trước cửa nhà mình không, hoặc là Vệ Lam có quay đầu lại nhìn cái nhà này một lần không.

Nhưng Vệ Lam không có, Vệ Lam đi qua giống như đi qua những ngôi nhà khác, nhẹ nhàng thản nhiên bước qua khỏi nhà hắn, không dừng lại, cũng không quay đầu lại. Đứa nhỏ đã từng cố chấp muốn gõ banh cửa phòng hắn, đã không bao giờ nhìn hắn thêm cái nào nữa.

Bắt đầu từ đó, mỗi ngày Vệ Huân đều đứng trước cửa sổ nhìn xuống, hắn trốn hai tiết cuối để về nhà sớm hơn Vệ Lam, cứ đứng trước cửa sổ, chờ Vệ Lam về nhà sẽ đi ngang qua nhà mình. Đôi khi Vệ Lam ngồi xe, đôi khi sẽ xuống xe đi bộ, trêu mèo chọc chó rồi ngắm vịt đi từ từ về nhà mình. Nhưng dù là ngồi xe hay đi bộ, Vệ Lam đều không dừng lại trước cửa nhà hắn một lần nào, cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn qua một cái.

Vệ Huân đứng ở trước cửa sổ, im lặng nhìn, thật ra hắn rất hy vọng Vệ Lam có thể ngẩng đầu nhìn một cái, cho dù chỉ là liếc nhanh qua một cái, vậy ít nhất hắn cũng biết, trong khoảng thời gian hai người xa nhau, không phải chỉ có hắn nhớ Vệ Lam, hắn phiền não vì Vệ Lam mà Vệ Lam cũng nhớ hắn.

Nhưng mà không có, một lần cũng không có.

Thậm chí có vài lần Vệ Huân còn cảm thấy, thật ra Vệ Lam còn bạc tình hơn hắn, hắn không nỡ bỏ đồ của Vệ Lam, còn yên lặng nhìn cậu. Nhưng Vệ Lam, Vệ Lam cứ bước về phía trước, cậu sẽ không dừng lại, cũng sẽ không quay đầu nhìn lại, dù là ngày đó, ngày bọn họ tình cờ gặp lại, hắn vẫn luôn nhìn Vệ Lam nhưng Vệ Lam lại không quay đầu lại liếc hắn một lần nào, cậu chỉ lo nhìn chó của mình, sau đó dắt con chó bước ra khỏi tầm nhìn của hắn.

Thế giới của Vệ Lam, rất rõ ràng, đã không còn hắn.

Cũng phải, Vệ Huân nghĩ, thế giới của cậu rực rỡ muôn màu, xinh đẹp rực rỡ, với vô số ngọc trai kim cương như dải ngân hà lấp lánh, cậu giống như một hoàng tử nhỏ, có hoàng tử nhỏ nào lại nhớ nhung người và vật đã qua đâu?

Vệ Huân hạ rèm cửa, từ từ che lại cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Ngày tháng là sinh nhật Vệ Huân. Vệ Nghiệp Thành rất coi trọng lễ trưởng thành tuổi của hắn nên đã làm rất lớn, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng có địa vị, người có uy tín danh dự ở thành phố X đều rất nể tình đến tiệc tối sớm, hoặc là phái người đại diện cho mình tới tặng quà cho Vệ Huân. Tất cả mọi người biết, tuổi, có nghĩa là trưởng thành, Vệ Nghiệp Thành tỉ mỉ bồi dưỡng người thừa kế rất lâu rồi, chính năm nay sẽ chính thức bắt đầu tiếp xúc và nhúng tay vào chuyện nhà họ Vệ.

Không ít người đều tò mò chờ nhìn xem thiếu niên tuổi còn nhỏ mà hung danh vang dội này sau này sẽ trò giỏi hơn thầy, hay cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Hôm nay Vệ Minh cũng rất nể tình phái người tặng quà cho Vệ Huân, Vệ Nghiệp Thành rất vui vẻ, bước lên tâm sự vài câu với người đến tặng quà, hai người khách khí khen tặng nhau, nhưng ý cười trên mặt lại không tới đáy mắt.

Sau khi người kia đi, Vệ Nghiệp Thành mới nói với Vệ Huân, "À, ba còn nghĩ hôm nay cháu ngoại Vệ Minh sẽ đến nữa, không phải quan hệ của các con rất tốt sao."

Vệ Huân nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói, "Nghĩ nhiều quá."

Vệ Lam mới không tới, có lẽ nó còn không biết hôm nay là sinh nhật mình.

Lúc ăn cơm tối, Vệ Hy đột nhiên nhớ ra, "Hôm nay có phải sinh nhật Vệ Huân không con? Mẹ thấy hình như Vệ Nghiệp Thành làm lớn lắm đó. Cũng phải, qua sinh nhật này là Vệ Huân đủ tuổi rồi, cũng phải chính thức nhúng tay vào chuyện nhà họ Vệ thôi, đúng là phải làm long trọng một chút, ít nhất cũng phải làm những người khác biết, Vệ Huân là con trai Vệ Nghiệp Thành chứ, cũng là người thừa kế tương lai của ông ta."

Vệ Lam gật đầu, đương nhiên cậu biết hôm nay là sinh nhật của Vệ Huân, thậm chí đầu tháng cậu còn phát sầu vì không biết nên tặng quà gì cho Vệ Huân, nhưng bây giờ không cần sầu nữa, vì không cần tặng gì nữa.

Vệ Hy nhìn cậu, "Sinh nhật tuổi của Vệ Huân mà không mời con sao? Không phải quan hệ của các con rất tốt à?"

Vệ Lam còn chưa nói với Vệ Hy chuyện của cậu và Vệ Huân, nguyên nhân rất đơn giản, Vệ Hy là một người tràn đầy lòng hiếu, cô sẽ không dừng lại ở kết quả, mà sẽ đào bới đến tận cùng hỏi cậu vì sao, đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng mặc kệ Vệ Lam nói thế nào, dù không nói gì hết, Vệ Hy đều sẽ khẳng định là Vệ Huân sai. Đối với cô, Vệ Lam vĩnh viễn không sai, nếu cậu mà sai, vậy chắc chắn vấn đề của người kia còn nghiêm trọng hơn. Trước giờ cô đều rất cưng chiều Vệ Lam.

Mà Vệ Hy mà biết thì chắc chắn Vệ Minh cũng đã biết, hai người người này còn bao che con mình hơn người kia, tuy đến bây giờ Vệ Lam còn chưa biết vì sao đột nhiên hôm đó Vệ Huân lại làm như vậy, cũng rất phẫn nộ, tức giận và thất vọng với Vệ Huân nhưng cậu vẫn hy vọng Vệ Huân có thể sống tốt, nên tuyệt đối không thể để ông ngoại mình biết, bởi vậy, mẹ mình cũng không thể biết.

Vệ Lam còn chưa nghĩ ra nên trả lời Vệ Hy thế nào thì Vệ Hy đã tự trả lời giúp, cô nói, "Cũng đúng, con còn nhỏ, không thích hợp mấy dịp như vậy."

Vệ Lam gật đầu.

Vệ Hy lại nói, "Hình như gần đây con ít đi tìm Vệ Huân lắm nha?"

"Bởi vì mẹ ở nhà mà," Vệ Lam rất thông minh trả lời nói, "Mẹ ở nhà tất nhiên con phải ở nhà với mẹ."

Vệ Hy rất vừa lòng với đáp án này, gắp miếng thịt cho cậu, cười nói: "Vẫn là cục cưng của mẹ tri kỷ nhất."

Vệ Lam cũng cười cười với cô, cúi đầu ăn cơm.

Vệ Huân và đám Lâm Tây Trạch cũng không ở trong buổi tiệc lâu lắm, loại tiệc thế này, đầu đến cuối đều là bàn chuyện làm ăn, Tưởng Thịnh thấy Vệ Huân không có hứng thú gì nên khuyến khích Lâm Tây Trạch và Lý Tử Hiên, thêm vài người nữa cùng ra khỏi buổi tiệc, ngồi xe ra ngoài phóng đãng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio