Vệ Lam nghe câu nói cuối cùng của hắn, nước mắt lại chảy xuống, cậu nhìn đống đồ chơi trên mặt đất cách đó không xa, đống đồ chơi lặng im nằm trên sàn nhà, từng món từng món đều đang nói lên khoảng thời gian hai người ở bên nhau, im lặng kể lể những tình cảm cậu đã dốc vào người Vệ Huân.
Đến bây giờ, Vệ Lam vẫn hoàn toàn không cảm thấy nguyên tắc mình kiên trì có gì sai, lý trí của cậu cũng đang nói với cậu, giữa cậu và Vệ Huân cách nhau một khoảng xa, chỉ cần Vệ Huân muốn, hắn vẫn có thể giống như lần trước, làm cậu không có một chút cơ hội đánh trả. Nhưng đống đồ chơi ở đó, Vệ Huân đưa ra yêu cầu trao đổi, Vệ Huân xin lỗi hết lần này đến lần khác, Vệ Lam không có cách nào từ chối hắn.
Vệ Lam vẫn luôn biết Vệ Huân là đặc biệt ở trong lòng cậu. Bọn họ đều họ Vệ, cho dù hai người bọn họ không có bất kì quan hệ huyết thống gì, nhưng họ giống nhau, nên cậu cứ vô thức gần gũi với Vệ Huân. Bởi vậy cậu gạt Vệ Minh, lén qua lại với Vệ Huân, lúc Vệ Hy không ở nhà cậu không về nhà cũ mà ở lại nhà Vệ Huân, cậu từng chút từng chút trút tình cảm của mình lên người Vệ Huân, cậu cảm thấy Vệ Huân chính là anh trai trong lý tưởng của cậu.
Cuối cùng Vệ Lam vẫn gật đầu, lần đầu tiên cậu để nguyên tắc của mình lùi bước. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu đã nói với mình nếu Vệ Huân tới tìm cậu, dù hắn làm gì thì cậu cũng không được tha thứ. Nhưng cậu không ngờ là Vệ Huân sẽ đề nghị trao đổi, chỉ có cái này là cậu không thể nào từ chối, cậu từ chối không được nên chỉ có thể tha thứ cho hắn.
Vệ Huân nhìn cậu im lặng gật đầu, sửng sốt một hồi mới nhận ra, hơi khó tin, khoé mắt nóng lên nói: "Cảm ơn."
"Chỉ một lần," Vệ Lam nhìn hắn, vừa lau nước mắt vừa nhấn mạnh, "Chỉ một lần, chỉ lần này thôi, nếu anh đuổi em, ăn hiế em nữa, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, dù anh có làm cái gì thì em cũng không tha thứ cho anh, anh đòi trao đổi cũng vậy."
"Không đâu," Vệ Huân giúp cậu lau nước mắt, "Sẽ không có lần thứ hai, anh hứa với em."
Vệ Lam nhìn hắn, nhìn dịu dàng trong mắt hắn, nhìn tay hắn đang lau nước mắt cho cậu, nỗi ấm ức trong lòng lại lên men, cảm xúc kiềm nén từ ngày hôm đó lại bùng nổ, cậu không cố che giấu nữa, cũng không kiềm chế bản thân nữa, cậu ôm cổ Vệ Huân, ôm lấy người cậu từng rất tin tưởng và rất thích, cũng thích làm nũng với hắn, nằm trên vai hắn nhỏ giọng khóc nấc.
Vệ Huân ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành. Trước giờ hắn vẫn nghĩ Vệ Lam sẽ không bao giờ khóc, chính Vệ Lam cũng từng nói cậu không khóc bao giờ, bởi vì không có chuyện gì đáng để cậu khóc, nhưng đêm nay, Vệ Lam vẫn khóc mãi, Vệ Huân nghe mà trong lòng tràn đầy áy náy và hối hận, nếu có thể, hắn hận không thể quay về ngày hôm đó, đè nén lại xúc động, không lý trí của mình lúc ấy, để không xảy ra mọi chuyện hôm đó, để cho thiếu niên trong lòng mình lúc này vẫn cười vui vẻ, mà không phải khóc lóc trước mặt hắn như bây giờ.
Hắn dịu dàng dỗ dành Vệ Lam hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng mà kiên nhẫn, chân thành mà tha thiết, hắn mang hết toàn bộ EQ vốn dĩ không nhiều lắm của mình cho thiếu niên trong lòng hắn.
Vệ Lam khóc lóc một hồi, đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi nín khóc, ngẩng đầu lên hỏi Vệ Huân, "Mấy giờ rồi?"
Vệ Huân không biết sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này, vẫn rất nghe lời móc di động ra nhìn đồng hồ, trả lời cậu, " giờ ."
Vệ Lam lau lau hai ba trên mặt cho hết nước mắt, cố gắng mỉm cười với Vệ Huân, nước trong mắt còn chưa kịp khô, nước mắt trên mặt vẫn còn sót lại, cậu nhỏ giọng nói, "Sinh nhật vui vẻ nha anh."
Vệ Huân kinh ngạc, Vệ Lam sáp lại hôn lên mặt hắn, mắt cậu vẫn còn hơi đỏ, khoé mắt cũng vậy, cậu nhìn Vệ Huân, dịu dàng mà sạch sẽ, trong giọng nói mang theo chút xin lỗi, cậu nói, "Em không có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh."
Trong lòng Vệ Huân lập tức mềm ra, hắn thấy mình thật xấu xa u ám, căn bản không xứng với Vệ Lam sạch sẽ như vậy chút nào. Rõ ràng thằng bé đã khóc đến như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn tràn đầy ấm ức, nhưng vẫn lấy ra chút thời gian chúc mừng xin nhật mình, thậm chí còn thấy có lỗi vì không chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.
Cậu chân chính dịu dàng lương thiện như vậy, giống thiên sứ nhỏ lạc vào trần gian, mà mình thì sao, người ích kỷ lạnh nhạt như mình, có tài đức gì mà có được Vệ Lam như vậy, có thể làm thằng nhỏ không ngừng khóc lóc vì mình.
Hắn nhìn Vệ Lam, trong lòng càng cảm thấy có lỗi, hắn vươn tay ấn Vệ Lam vào lòng, ôm chặt lấy cậu, giọng khàn khàn trả lời, "Em tặng rồi, em đồng ý trở lại bên cạnh anh đã là món quà lớn nhất từ trước đến nay."
Vệ Huân không hiểu sao mình lại cảm thấy Vệ Lam bạc tình được nhỉ, Tiểu Lam của hắn rõ ràng là đứa bé nhiệt tình và dịu dàng nhất, là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời này, người bạc tình chính là hắn, chứ không bao giờ là Vệ Lam.
Vệ Lam bị hắn ôm chặt, lại vươn tay ôm lấy cổ Vệ Huân, sắp đến giờ đêm, mềm mại nói lại bên tai Vệ Huân, "Sinh nhật vui nha anh."
Vệ Huân "Ừm" một tiếng, ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu cậu.