Truyện này không thiếu nhất là bạch liên hoa và trà xanh:)
- -----------------
Sáng sớm hôm sau, tổng nghệ ở F đại chính thức ghi hình. Như cũ vẫn là Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng làm đội trưởng, Tôn Tầm mặc một bộ đồ vận động màu đỏ, còn Trần Hiên Lãng mặc một bộ đồ vận động màu lam.
Tám người còn lại dựa theo thảy xí ngầu quyết định đội ngũ, hai nam và hai nữ điểm lớn nhất về đội Tôn Tầm, còn lại về đội Trần Hiên Lãng.
Yến Thanh Trì đương nhiên là muốn về đội Tôn Tầm, cho nên lúc y thảy xí ngầu cũng hơi chút dụng tâm một chút.
"Hai cái - cái sáu, xem ra Yến Thanh Trì cậu về đội tôi." Tôn Tầm nói.
Yến Thanh Trì "Ừm" một tiếng, đứng bên cạnh hắn.
Rất nhanh đã chia đội xong, Tôn Tầm, Yến Thanh Trì, Nguyễn Văn Hiên, Tưởng Hàm Hủy, Đinh Tử Nam về một đội, phân chia theo nhan sắc là đội đỏ, Trần Hiên Lãng, Đới Hồng Trác, Tống Lập, Lý Manh, Dương Tiếu Tiếu là một đội, phân chia theo nhan sắc là đội xanh. Hai khách quý đến để tuyên truyền điện ảnh Phí Gia Mộ về đội đỏ, Lê Nguyên Thanh về đội xanh.
Phân đội xong, trò chơi chính thức bắt đầu, trò chơi lần này là tìm kiếm chìa khóa vàng mở rương bảo, đội nào tìm được, là có thể cầm chìa khóa, lựa chọn tạm dừng thời gian, tiến hành tổng thống kê nhân viên ở đây. Tôn Tầm nghiên cứu bản đồ F đại một chút, căn cứ vào khu vực sẽ đặt chìa khóa ngày hôm qua đạo diễn nói cho bọn họ, lựa chọn mấy toà nhà, sắp xếp mọi người tản đi tìm chìa khóa.
Yến Thanh Trì đi theo hắn, hỏi hắn, "Nếu chút nữa chúng ta gặp người đội xanh, phải cướp mộc bài của bọn họ sao?"
"Đương nhiên rồi, nếu không bọn họ đoạt của chúng ta, chúng ta sẽ thua."
"Tôi cũng có thể đoạt sao?"
"Cậu tốt nhất có thể đoạt nhiều chút." Tôn Tầm nhìn y.
Yến Thanh Trì có chút không xác định hỏi, "Đoạt hết cũng được sao?"
Tôn Tầm bị vấn đề này của y chọc cười, "Ha ha ha, nếu cậu có khả năng này, đương nhiên là tốt nhất."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Tôi nói nghiêm túc."
"Tôi cũng nói nghiêm túc," Tôn Tầm cười nhìn y, "Từ lúc tiết mục phát sóng đến bây giờ, còn chưa xuất hiện hiện tượng một người đoạt cả một đội, nếu cậu làm được, lập tức đỏ ngay."
"Sẽ không có vẻ rất nổi bật sao?"
"Đương nhiên sẽ không, vốn dĩ đây chính là cuộc chiến tranh đoạt, chẳng lẽ còn cậu tốt tôi tốt mọi người cùng tốt a, khẳng định phải có thắng thua, có người yếu có người mạnh."
Yến Thanh Trì get tới điểm nhấn rồi, trong lòng có chút tính toán.
Y và Tôn Tầm tách ra ở toà nhà Dật Phu, Tôn Tầm lên mấy tầng trên tìm chìa khóa, y tìm ở mấy tầng dưới. Mới vừa vào phòng học thứ ba, đã có một người vào từ cửa sau, Yến Thanh Trì nhìn hắn mặc bộ đồ vận động màu lam, ánh mắt không tự giác đã nhìn vào cổ tay hắn.
Bởi vì thời tiết tương đối nóng, mọi người đều mặc ngắn tay, rất dễ dàng nhìn thấy cọng dây thừng treo mộc bài trên cổ tay. Cọng dây thừng rất nhỏ, nhẹ nhàng kéo một cái là có thể đứt. Chẳng qua Yến Thanh Trì cảm thấy dù sao mình cũng là tân nhân, không thích hợp vừa gặp đã chủ động tiến công, cho nên cũng không động đậy, chỉ là cười cười, nói câu, "Thật trùng hợp." Sau đó tiếp tục tìm kiếm chìa khóa.
Yến Thanh Trì nói thật trùng hợp, chính là nói hai người vậy mà cùng lúc lại xuất hiện trong phòng học này. Nhưng mà, những lời này vào lỗ tai Tống Lập, không còn đơn thuần như vậy.
Tống Lập nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy những lời này châm chọc vô tận, đúng vậy, thật trùng hợp, hắn vậy mà gặp được người từng cùng một công ty với mình ở chỗ này, còn không phải quá trùng hợp sao. Trong cái vòng này có nhiều người như vậy, nhiều người có thể bổ sung vị trí của Quan Cảnh Thâm như vậy, lại cố tình là Yến Thanh Trì tới.
Tống Lập cảm thấy buồn cười, từ khi nào thì Yến Thanh Trì cũng xứng xuất hiện cùng một màn ảnh với hắn? Yến Thanh Trì là già vị thế nào, cùng năm người khác trong công ty xài chung một người đại diện, xách giày cho hắn còn không xứng! Hiện tại vậy mà xuất hiện cùng một cái tổng nghệ với hắn, y dựa vào cái gì?!
Huống hồ, tốt xấu gì trước đó mọi người cũng ở cùng một công ty, hắn cũng coi như là sư huynh của Yến Thanh Trì, hiện tại Yến Thanh Trì hàng không tới "Tới Chiến Đi" chẳng lẽ không nên ngay lúc nhìn thấy mình hôm qua phải chủ động lại chào hỏi hắn, lấy lòng hắn, cầu hắn chiếu cố sao? Kết quả không chủ động tới tìm hắn còn chưa tính, còn làm bộ không quen biết mình. Thật là buồn cười, một bên làm bộ không quen biết mình, một bên lại nịnh bợ Tôn Tầm, chuyện này là sao chứ? Chẳng lẽ vì cảm thấy Tôn Tầm mới là đội trưởng, Tôn Tầm hồng hơn hắn à?
Tống Lập nhìn Yến Thanh Trì, chỉ cảm câu "thật trùng hợp" y vừa mới nói, rõ ràng là đang cố tình châm chọc mình, là đang nói: Anh xem, phong thuỷ xoay chuyển, cho dù năm đó ở Tinh Duyệt tôi chỉ có thể rửa chân cho anh, hiện tại, tôi lại có thể cùng ngồi cùng ăn với anh.
Tống Lập cảm thấy buồn cười, cùng ngồi cùng ăn? Đùa cái gì vậy? Yến Thanh Trì loại nô tì rửa chân này, làm sao xứng cùng ngồi cùng ăn với mình!
Hắn nắm chặt quyền, đi từng bước một về phía Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì sao biết một câu "thật trùng hợp" của mình sẽ làm Tống Lập suy nghĩ nhiều như vậy, y chỉ đơn thuần cảm thấy hai người đều không nói lời nào thì không khí có chút xấu hổ, cho nên mới thuận miệng nói một câu. Rốt cuộc, cho dù y nghe tên Tống Lập này có chút quen tai, nhưng dù sao y cũng không phải nguyên chủ, vốn dĩ không ở Tinh Duyệt được mấy ngày, càng chưa từng gặp Tống Lập. Hiểu biết của y đối với Tống Lập chỉ giới hạn trong cái tổng nghệ này —— thường trú khách quý mới thêm vào từ mùa này, nhân khí bình thường, cảm giác tổng nghệ bình thường, nhưng có quan hệ không tồi với tiểu sinh nhân khí Nguyễn Văn Hiên, cảm giác tồn tại đều là gán cp.
Đáy mắt y nhìn thấy Tống Lập đi về phía mình, biết hắn chuẩn bị đoạt mộc bài, định lui về cửa phòng học, dù sao trong phòng học có quá nhiều bàn ghế, hai người tranh đoạt ở chỗ này, vạn nhất có va chạm sẽ không tốt.
Y dừng động tác trên tay, lui ra ngoài, Tống Lập thấy vậy, vội vàng đi theo.
Hai người cùng nhau đi tới lối đi, Tống Lập cười cười, nhào về phía y, Yến Thanh Trì phản xạ có điều kiện tránh đi, bắt cánh tay Tống Lập, chuẩn bị tháo mộc bài trên cổ tay hắn xuống. Tống Lập thấy vậy kéo một cái, sau đó vậy mà trực tiếp trợt chân, ngã về phía sau, một tiếng "Loảng xoảng" té xuống đất.
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, nhe răng trợn mắt một lát, giống như bất đắc dĩ lại rộng lượng nói: "Tôi phắc, sao cậu xuống tay tàn nhẫn vậy a, đúng là có chút đau. Cậu vậy là không được a, dù là tiểu trong suốt muốn xuất đầu, cũng không thể không phân nặng nhẹ như vậy a."
Thần sắc Yến Thanh Trì lạnh xuống một chút, y nhìn Tống Lập ngồi dưới đất chậm rãi xoa mông đứng lên, yên lặng không tiếng động đánh giá người này, y cẩn thận nhớ lại tên người này, rốt cuộc cũng nghĩ ra. Là y sơ sót, sau khi xuyên qua y không ở được mấy ngày, đã kết hôn với Giang Mặc Thần, do đó giải ước với Tinh Duyệt đi Nam Tranh, cho nên, y đã quên, ngày đó lúc mới vừa xuyên tới, Lý Giang nói cái người cướp tài nguyên của nguyên chủ kia còn không phải là Tống Lập sao? Người kia vì được ông chủ yêu thích mà được công ty toàn lực đẩy, có người đại diện riêng, hoàn toàn xứng đáng nhất ca của Tinh Duyệt —— Tống Lập.
"Làm sao vậy? Tống Lập cậu không sao chứ? Sao lại té ngã?"
Yến Thanh Trì đang chuẩn bị nói chuyện, liền nghe thấy có thanh âm từ phía sau truyền đến, y vừa quay đầu, đã nhìn thấy Đới Hồng Trác chạy tới.
Đới Hồng Trác nhìn thấy Yến Thanh Trì cũng ở đây, lại hỏi, "Các cậu sao lại thế này?"
"Không có gì, tân nhân muốn xuất đầu, muốn chiếm màn ảnh, tâm thắng thua quá nặng, cho nên xuống tay không biết nặng nhẹ, bỏ đi." Tống Lập vẫy vẫy tay, một bộ dáng không muốn so đo.
Đới Hồng Trác nghe vậy, liếc mắt nhìn Yến Thanh Trì một cái, trong mắt không tán đồng thật rõ ràng.
Yến Thanh Trì lập tức nhịn không được phải bật cười, bây giờ đã là thời đại nào, sao còn có loại kỹ xảo cung đấu nhược trí này, y còn muốn nói Tống Lập còn lên"Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" cái gì? Hắn hẳn nên đi 《 xé bức đi! Tỷ muội! 》, lúc này mới không cô phụ màn ăn vạ nhược trí này, mạnh mẽ vu oan và kỹ thuật diễn vụng về.
Yến Thanh Trì cười cười, lạnh nhạt nói: "Tống ca nói đùa, loại tiểu trong suốt như tôi, sao dám không biết nặng nhẹ với ngài a, vừa rồi hẳn là Tống ca ngài tự mình không cẩn thận té ngã đi."
"Cậu có ý gì?" Tống Lập hỏi y, "Tôi đã không trách cậu, cậu còn dám làm không dám nhận a."
"Tôi làm hay không làm, trong lòng tôi và anh đều rõ ràng. Chẳng qua tiểu trong suốt như tôi, còn phải để anh phí tâm tư diễn một vở cung tâm kế như vậy, Tống ca anh cũng rất không dễ dàng."
"Yến Thanh Trì, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu đang nói tôi vu hãm cậu."
"Vu hãm hay không, bên cạnh hai chúng ta đều có camera đi theo, chút nữa để camera tung đoạn phim ra, chiếu chậm một chút, để anh nhìn rõ ràng."
"Cậu......" Tống Lập đã có chút tức giận, rồi lại bận tâm Đới Hồng Trác còn đang ở đây, vì vậy chỉ là cười cười, "Được được được, tân nhân bây giờ, đúng là càng ngày càng cuồng ngạo, cũng đúng, cậu chính là có bối cảnh lớn, bằng không sao có thể trực tiếp hàng không tới nơi này, có kim chủ chính là không giống người thường a."
Yến Thanh Trì cười, "Nói đến kim chủ, thân thể Lý lão bản gần đây khoẻ không?"
Sắc mặt Tống Lập thay đổi một chút, "Cậu nói bây nói bạ cái gì!"
Yến Thanh Trì nhìn hắn, "Tôi nói cái gì, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Tống Lập nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại sợ y làm trò trước mặt Đới Hồng Trác nói ra cái không nên nói, chỉ có thể lôi kéo Đới Hồng Trác nói: "Bỏ đi, chúng ta đi."
"Chờ một chút." Yến Thanh Trì nhìn hắn.
"Cậu còn......" Tống Lập còn chưa nói xong, đã cảm giác được Yến Thanh Trì đột nhiên xẹt qua người hắn, hắn sửng sốt một chút, vừa phản ứng lại, Yến Thanh Trì đã ở phía sau hắn.
Tống Lập và Đới Hồng Trác xoay người nhìn y, Yến Thanh Trì khẽ cười cười, nâng một bàn tay, nhẹ nhàng buông ra, một sợi dây thừng theo trọng lực rớt xuống từ lòng bàn tay y, mà trên sợi dây thừng thượng lại treo mộc bài của Tống Lập.
Tống Lập ngẩn ra, cúi đầu nhìn cánh tay mình, mới phát hiện mộc bài của hắn không biết từ lúc nào đã biến mất, hắn có chút không thể tin được nhìn Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi muốn cướp mộc bài của anh, còn cần tới gần anh đẩy anh?" Yến Thanh Trì hừ lạnh, "Anh đúng là quá coi thường tôi."
Đới Hồng Trác và Tống Lập giống nhau, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hắn nhìn mộc bài, không dám tin tưởng, "Sao có thể, có phải lúc Tống Lập té ngã cậu đã......"
Hắn nói còn chưa xong, Yến Thanh Trì đã bay thẳng đến hắn bên này, Đới Hồng Trác vội vàng trốn tránh, tránh đi Yến Thanh Trì. Hắn nhẹ nhàng thở ra, thần trí chưa định đã không tự giác nhìn cánh tay mình, lại kinh ngạc phát hiện mộc bài trên cổ tay đã không còn.
Yến Thanh Trì buông ra tay, mộc bài của Đới Hồng Trác cứ như vậy theo dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, lắc qua lắc lại, rất là châm chọc.
Đới Hồng Trác kinh sợ.
Yến Thanh Trì cười cười, mang theo chút khinh miệt, y nhìn Tống Lập, ngữ điệu thản nhiên, "Cho nên, vì sao tôi phải đẩy anh đây?"
Tống Lập nói không ra lời.
Yến Thanh Trì trả mộc bài lại cho Đới Hồng Trác, sau đó ném mộc bài của Tống Lập tới chân hắn. Y liếc mắt nhìn Tống Lập một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng, nhưng ngại bây giờ còn đang ghi hình, lại có những người khác ở đây, cũng không dám nói cái gì, không so đo nữa, chuẩn bị chờ xong tiết mục lại nói.
Yến Thanh Trì quay đầu nhìn về phía ba cái camera đi theo bọn họ, thực bình tĩnh hỏi: "Đoạn này hẳn là không thể dùng đi? Như vậy có phải màn ảnh đã dừng lúc chúng tôi ra phòng học không?"
Ba cái camera từ lúc bắt đầu quay tới giờ nào gặp qua loại thao tác bại hoại như y, nhất thời đều bị trấn trụ, chỉ có thể ngốc ngốc gật đầu.
"Vậy được," Yến Thanh Trì quay đầu nhìn về phía Tống Lập và Đới Hồng Trác, "Mộc bài tôi trả lại cho các người, hai người cột lại là được rồi, tôi đi trước."
Nói xong y bay thẳng đến một phòng học khác, camera của y vội vàng đuổi kịp, Yến Thanh Trì xoay người vào một gian phòng học, để mặt mình trước camera, thở ra, vỗ vỗ ngực, nối tiếp đoạn trong phòng học lúc nãy nói: "Còn may hắn không có theo kịp, thật là làm tôi sợ muốn chết."
Camera đại ca:...... Cậu nói lời này không đuối lý sao! Rõ ràng là cậu hù chết người ta có được không!
Camera đại ca câm nín nhìn trời, rồi lại nghĩ tới cái thao tác làm người khiếp sợ của y vừa rồi, chỉ cảm thấy nếu tiểu trong suốt trước mặt này thật sự lấy cái thao tác này đi đoạt mộc bài của người khác, như vậy phỏng chừng lúc tiết mục chiếu, chính là ngày xuất đầu của y.
Dù sao, chuyện này cũng mẹ nó quá đáng sợ.
- -------------------