Editor: Kòy (TaeMin)
Beta-er: Sel
Nặc Nặc gọi điện thoại cho Tống Liên, Tống Liên cũng không đồng ý ngay lập tức.
"Cô lại có ý tưởng quỷ quái gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu ba mẹ biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Nặc Nặc kéo rèm ra: "Ừ, chị biết rồi, chỉ là học bù mà thôi. Em không phải là không dám tới chứ?"
"Ai nói tôi không dám."
Cũng may nữ chủ này thuộc phái xúc động, không chịu nổi phép khích tướng, đúng giờ . Tống Liên quả nhiên xuất hiện ở biệt thự.
Tuy rằng nhà họ Tống cũng mở công ty, nhưng so với nhà họ Cừu, hoàn toàn chính là người nghèo.
Tống Liên nhìn biệt thự xa hoa, sửng sốt một giây, sau đó ánh mắt nhìn Nặc Nặc tỏ ý khinh thường.
Nặc Nặc không để ý: "Tới phòng chị đi."
Tống Liên cảnh giác mà đi theo.
Phòng Nặc Nặc ở lầu một, là phòng chứa đồ đã sửa lại.
Màu xanh đậm cách điệu, toát ra hơi thở mang theo áp lực, trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn sách. Nhìn trong phòng là biết Nặc Nặc đến đây cũng không tốt, Cừu Lệ cũng không yêu thương cô.
Tống Liên nhìn Nặc Nặc, người chị gái này chỗ nào chịu được loại sỉ nhục như vậy?
Nặc Nặc lại không thấy sao cả.
Cô vốn dĩ đã từng trải qua những ngày tháng khổ sở, đối với cô mà nói, sống bình an hạnh phúc là tốt rồi, vật chất bên ngoài đều có thể do đôi tay mình chăm chỉ làm ra.
Nặc Nặc mới gội đầu, còn chưa kịp sấy. Bọt nước làm ướt bả vai, cô dùng khăn lông lau chúng đi.
Nặc Nặc để Tống Liên ngồi xuống, đặt sách ở trước mặt Tống Liên, cũng tự mình ngồi xuống: "Đồ vật trong phòng không có nhiều, em thông cảm chút."
Tống Liên muốn nói cô làm bộ làm tịch, nhưng mà dưới ánh đèn Nặc Nặc thật xinh đẹp, cơ hồ còn xinh đẹp hơn trước kia.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Tống Liên có vướng bận.
Hai người cùng cha khác mẹ, diện mạo hoàn toàn không giống nhau.
Tống Nặc Nặc rất xinh đẹp, Tống Liên lại rất bình thường.
Khi còn nhỏ Tống Liên cũng từng ghen ghét Tống Nặc Nặc, sau đó Tống Nặc Nặc không được cha mẹ và những người xung quanh yêu thương, dần dần Tống Liên sinh ra cảm giác ưu việt, cảm thấy không cần quan tâm đến Tống Nặc Nặc nữa, xinh đẹp thì sao chứ? Vẫn khiến người ta chán ghét như thường.
Tống Liên rũ mắt, không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Cô bắt đầu giảng bài cho Nặc Nặc.
Thật ra trình độ Tống Liên cũng không cao, thành tích trong lớp cũng chỉ ở hạng trung bình. Nhưng vì nguyên chủ thành tích rất kém, nên Nặc Nặc chỉ có thể làm bộ nghe được cái hiểu cái không.
Tống Liên đã hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng Nặc Nặc thật sự nghiêm túc, cô cũng ngại nói gì.
Đúng đến giờ tối.
Tim Nặc Nặc nhảy lên, ánh đèn bên ngoài biệt thự sáng rực, tiếng động cơ ô tô vang lên.
Từng tiếng chào cung kính "Cừu thiếu" mơ hồ truyền đến.
Nặc Nặc đứng dậy: "Cừu thiếu đã trở lại."
Tống Liên ngẩn người, hừ lạnh: "Tôi ghét nhất cái loại đàn ông ỷ vào có tiền liền không kiêng nể gì."
Quả thực là lời kịch kinh điển của nữ chủ.
Nặc Nặc nghiêng đầu: "Cừu thiếu khá tốt, Tống Liên, anh ấy là chủ nhà, em cũng đi chào hỏi anh ấy đi."
Tống Liên không tình nguyện đứng lên, cô không thích loại đàn ông phô trương, nhưng gia giáo không thể không có. Tống Liên nghĩ thầm, phàm là loại này đàn ông này, nhất định là đầu hói bụng bia, cả người toàn mùi thuốc lá bia rượu, cô không thèm.
Lúc hai người đi ra ngoài, Cừu Lệ đang đưa áo vest cho dì Trần.
Anh mặc áo sơmi đen, cởi bỏ hai cúc đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng, khí chất có hơi cuồng dã.
Thập phần tuổi trẻ anh tuấn.
Tống Liên ngây ngẩn cả người, trong lòng có hơi khó chịu.
Sau đó cô hừ một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ khinh thường đối với 'kẻ có tiền'.
Ngay sau đó ánh mắt Cừu Lệ quét đến.
Nặc Nặc rất khẩn trương.
Cô đứng ở đó, bộ dáng ngoan ngoãn. Lúc Cừu Lệ nhìn qua, cô hơi cong khóe môi.
Ánh mắt Nặc Nặc ngoan ngoãn, cô nghĩ thầm, tổng tài bá đạo trong thiên hạ đều thích người đối nghịch với mình.
Hiện giờ Nặc Nặc cùng Tống Liên "không sợ cường quyền" tạo thành hình ảnh đối lập rõ rệt.
Tổng tài bá đạo ngay sau đó nên nắm cằm Tống Liên: "Dám không thèm nhìn tôi, em là người đầu tiên, rất tốt! Cô gái, em đã thành công khiến tôi chú ý."
Nhưng mà Cừu Lệ lại không đi theo cốt truyện, anh nhìn Nặc Nặc ngoan ngoãn dễ thương, khẽ cười một cái.
Sau đó mới chuyển ánh mắt lên người Tống Liên: "Em gái cô?"
Nặc Nặc vội vàng gật đầu: "Vâng, em ấy tên Tống Liên, tâm địa thiện lương, là người rất tốt."
Tống Liên không biết làm sao, mặt hơi đỏ lên.
Không lên tiếng phản bác.
Cừu Lệ thong thả ung dung cài lại cúc áo, ánh mắt hơi lạnh: "Là chị em, sao lại chênh lệch lớn như vậy."
Đối với Nặc Nặc và Tống Liên những lời này đều rất quen thuộc, trước đó không lâu chủ nhiệm lớp mới nói qua.
Trong lòng Tống Liên không thể khống chế mà sinh ra vui vẻ.
Nặc Nặc nhìn đôi mắt đen của anh, ánh mắt ướt nhẹp, lại không hề buồn bã. Nam chủ thích nữ chủ mới là bình thường.
Cừu Lệ ngữ điệu châm chọc: "Một người xinh đẹp một người xấu xí, Tống nhị tiểu thư hình như còn không có gia giáo."
Tống Liên vốn dĩ hai má đỏ hồng nháy mắt trắng bệch.
Những gì cô nghe được từ nhỏ đến lớn đều là Tiểu Liên so với Nặc Nặc hiểu chuyện hơn nhiều, Tiểu Liên thật giỏi giang. Chưa từng bị người khác sỉ nhục trắng trợn như vậy!
Cô là nữ chủ, thiết lập là không thể nhẫn nhịn, tức lên là mắng: "Nếu như Cừu thiếu có gia giáo, sao lại không tôn trọng người khác! Tôi ghét nhất loại đàn ông tự cho mình là đúng như anh."
Khi nam chủ không đi theo kịch bản, nữ chủ vẫn theo kịch bản như cũ, sẽ có hậu quả gì?
Đồng tử Cừu Lệ tối sầm lại, thật lâu sau đó mới mỉm cười.
Cổ tay anh giật giật.
Anh không cần gia giáo, Anh có thể khiến cô nàng xong đời là đủ rồi.
Nặc Nặc có chút mông lung, sau khi mờ mịt chớp mắt một cái, trái tim cô căng thẳng, chạy nhanh tiếnnhanh chóng đi lên túm lấy góc áo Cừu Lệ: "Cừu Lệ."
Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, trong mắt không hề có chút ý cười nào.
Anh là người kiêu căng tự đại, sao có thể chịu được Tống Liên chỉ vào mặt anh mắng như một tên tiểu nhân.
Lòng Nặc Nặc lạnh lẽo, nam chủ này...... Khi anh ta điên lên đến nữ chủ cũng muốn giết, ôi thật đáng sợ.
"Anh ăn cơm chưa?" Cô nâng đôi má ửng hồng, giọng nói dịu dàng, "Ăn cơm trước đi, dạ dày sẽ khó chịu"
Kỳ thật cô cũng sợ hãi nam chủ như vậy.
Trên mặt anh không có biểu tình gì.
Tay Nặc Nặc kéo góc áo anh cũng run rẩy.
Cô rõ ràng rất sợ hãi, sợ đến nỗi trong mắt đã đầy nước.
Còn dám đến đây.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm trên người cô. Không phải mùi dầu gội, mà là một loại mùi nhàn nhạt khác, giống như hoa sơn chi.
Có chút quyến rũ.
Anh cười: "Được thôi."
~
Tống Liên bị quăng ra ngoài.
Cô ta bị dọa sợ mất mật, tóc tai tán loạn.
Dì Trần ngữ điệu lạnh như băng: "Tống nhị tiểu thư đúng là thiếu đầu óc, cho dù là cha cô tới đây, cũng phải cung kính khom lưng gọi Cừu thiếu."
Trong một chớp mắt, Tống Liên cảm thấy người đàn ông khóe miệng mỉm cười đó thật sự muốn giết chết cô.
Anh ta đẹp như một vị thần, lại lạnh lùng bạc tình như Tu La.
Trong lòng Tống Liên đột nhiên sợ hãi, nhưng sau khi sợ hãi qua đi, lại là một loại mất mát không thể nói rõ, quanh quẩn trong lòng cô ta, sinh ra một chút không cam lòng.
Nặc Nặc mê mang mà nhìn cô nàng bị ném ra ngoài, bộ dáng trên mặt còn đau khổ hơn cả cô.
Tống Liên có chút hận!
Tống Nặc Nặc nếu chỉ là muốn nhìn cô bị xấu mặt, hà tất phải làm bộ giả mù sa mưa. Trước kia tính cách Tống Nặc Nặc cũng không phải như vậy, cô nhất định là vì lấy lòng đón ý nói hùa tên kia!
Một bữa cơm, Nặc Nặc vẫn luôn buồn bã.
Xong rồi, xem ra nam chủ không thích nữ chủ.
Lòng Nặc Nặc chìm xuống, vội vàng an ủi chính mình. Sẽ không, đại đa số tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nam nữ chủ luôn là hoan hỉ oan gia, mở đầu chán ghét lẫn nhau, trải qua đồng hành, ma sát rồi cuối cùng sẽ hạnh phúc ở bên nhau.
Cừu Lệ...... Có lẽ chỉ là loại tổng tài bá đạo hung dữ nhất trong đó.
Chờ thêm một đoạn thời gian, khẩu vị anh ta trở lại, nhất định sẽ bị Tống Liên hấp dẫn.
Cừu Lệ cơm nước xong.
Anh cúi đầu liếc Nặc Nặc một cái, ra lệnh: "Không được đóng cửa."
Nặc Nặc: "......?"
Cô không dám hỏi, nhưng mạch não của tổng tài bá đạo rất khó hiểu, Nặc Nặc chỉ ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Cừu Lệ rất vừa lòng bộ dáng ngoan ngoãn này của cô, đi tắm.
Nặc Nặc chán nản về phòng học từ vựng.
Nàng còn đang sốt ruột nam nữ chủ không hề bắn ra tia lửa.
Từ vựng Nặc Nặc đều nhớ rõ, nhưng cần phải củng cố.
Đầu tháng sau Thất trung sẽ tiến hành một bài thi hang tháng, Nặc Nặc dự tính trước tiên khống chế điểm mỗi môn đạt tiêu chuẩn, sau đó từ từ đi lên, như vậy mới không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.
Cô học trong chốc lát, dự định đi ngủ sớm một chút.
Nặc Nặc đi tắm rửa, có bài học lần trước, cô hiện giờ đi ngủ đều mặc nội y.
Thú thật như vậy rất khó chịu, cô phát dục rất tốt, mặc nội y ngủ thứ nhất là không thoải mái, thứ hai không tốt cho cơ thể.
Nhưng vì tránh việc lại phát sinh chuyện xấu hổ, cô cảm thấy cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.
Nhịn mấy tháng, là có thể rời xa Cừu Lệ.
Khi Nặc Nặc về lại phòng, nhìn thấy người đàn ông trong phòng, nháy mắt da đầu tê dại.
Nửa người dưới Cừu Lệ chỉ quấn khăn tắm, anh vai rộng eo hẹp, còn có cơ bụng. Thấy cô đi vào, cong cong môi: "Lại đây."
Nặc Nặc muốn khóc.
Anh ta thế mà lại muốn ngủ với cô!
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào, chẳng lẽ là hôm nay thấy nữ chủ nên dục cầu bất mãn sao?
Chẳng lẽ không phải nên giữ Tống Liên ở lại sao?
Anh ta tại sao lại muốn chạm vào cô?
Rõ ràng anh ta không hài lòng gương mặt này của Tống Nặc Nặc.
Nặc Nặc điên rồi mới đến đó, cô sợ muốn chết rồi.
Nặc Nặc lui về phía sau, lắc đầu: "Cừu thiếu, muộn lắm rồi. Tôi còn phải làm bài tập nữa."
Cừu Lệ lười quan tâm cô đang nói cái gì.
Dục vọng bốc lên, ánh đèn chiếu rọi, Nặc Nặc thật sự thực rất đẹp.
Bỏ đi sắc bén, mọi đường nét đều phảng phất trở nên mềm mại. Nhà họ Tống đưa vị hôn thê đến đây, vốn là cho anh chạm vào.
Anh trực tiếp đi đến bế cô lên.
Nặc Nặc liều mạng giãy giụa, Cừu Lệ không kiên nhẫn, ném cô lên giường, giữ chặt cổ tay cô rồi cởi quần áo cô ra.
Nặc Nặc sắp điên rồi: "Cừu Lệ!"
Cô giơ chân đá, bị anh chân dài đè lên liền không thể động đậy. Không chỉ là chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ, còn có sự gia tăng về phương diện này của tác giả đối với nam chính.
Nặc Nặc hận thấu quyển sách này, hận thấu người đàn ông trên người cô.
Quần áo cô bị Cừu Lệ vén lên trên ngực, lộ ra nội y màu lam nhạt bên trong.
Còn có thỏ con trắng nộn.
Nặc Nặc vòng eo rất mảnh, không đầy một nắm tay, cái rốn thật đáng yêu.
Tần suất hô hấp của Cừu Lệ thay đổi.
Một khắc anh muốn hôn xuống, Nặc Nặc sợ tới phát khóc.
Cô hận chết anh ta! Hận chết quyển sách tam quan không biết xấu hổ này!
Đây không phải cường thủ hào đoạt, nếu anh ta không phải nam chủ, đây là phạm tội cưỡng gian!
Cô hận chết anh ta!
Nặc Nặc khóc vô cùng thương tâm, cả người đều run rẩy.
Cừu Lệ nhìn chằm chằm nơi trắng như tuyết của cô vài giây, cởi quần áo cô xuống. Trên mặt cô đều là nước mắt, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt theo khóe mắt lăn dài.
Cừu Lệ thô bạo lau nước mắt cho cô, da thịt dưới tay non mịn, mềm mại khác thường.
"Khóc cái gì."
Nặc Nặc thở hổn hển: "Tôi...... tôi mới...... mười bảy tuổi...... Hu hu......"
Cô khóc lên thật động lòng người, hàng mi vương nước mắt, trong mắt có ánh nước.
Ngữ khí yêu kiều: "Anh là cái đồ cầm thú, khốn nạn, kẻ điên, tôi vẫn...... vẫn chưa......"
Thật là đến hơi thở cũng không thông thuận.
Anh không hiểu sao lại cười.
Thật là đẹp mắt.
So với lúc ngoan ngoãn còn đẹp hơn.
Anh đột nhiên nhớ tới cô đêm đó ngữ điệu yêu kiều mắng mình khốn nạn, anh ngoại trừ khó chịu khi bị người khác đối nghịch, càng có nhiều hơn là một loại khoái cảm khôn tả.
Cừu Lệ nắm cằm cô: "Không được khóc."
Nặc Nặc...... nhịn không được mà khóc càng lớn.
Thật là đáng sợ, cô thiếu chút nữa đã bị nam chủ cưỡng hiếp.
Cô kìm nén, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Vẫn còn âm thanh nức nở nho nhỏ.
Cô cắn môi, nuốt âm thanh nức nở xuống. Mái tóc đen chưa khô còn đọng nước, tán loạn trên khăn trải giường màu xanh lá.
Cừu Lệ có chút hoa mắt chóng mặt.
Thật là mẹ nó...... Cái xúc động muốn chà đạp chết tiệt này.
Chỉ là ngay sau đó, ánh mắt anh dừng ở khóe mắt bị nước mắt thấm ướt của cô.
Vốn dĩ khóe mắt trống không.
Một nốt ruồi lệ màu son rụt rè lộ ra.
Kiều diễm ướt át.