Xuyên Thành Vợ Của Nhân Vật Phản Diện

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mị Mê Mều

Mười giờ đêm.

Lâm Tùy Châu vẫn không có ý định quay về, Giang Đường thu xếp cho mấy đứa trẻ ngủ, lúc này mới về phòng khách nghỉ ngơi.

Mới vừa rửa mặt xong, lên giường. Khi cô chuẩn bị dùng notebook kiểm tra lại kịch bản thì wechat truyền đến tin tức, là Julia.

[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Danh sách diễn viên chính của [Chồng tôi là tên cặn bã] đã được xác định, nam chính do Lịch Trường Phong đóng vai, nữ chính là Giải Thiên Sầu, thời gian bấm máy được xác định vào giữa tháng bảy, tuần sau sẽ chính thức tuyên truyền trêи mạng, nếu tiện thì chị hãy đăng ký một tài khoản weibo, đến khi đó dễ tag chị.]

[Đường Ăn Trẻ Em: Nhanh vậy sao?]

[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Không nói gạt chị, bộ kịch này của chị là do ông chủ tự mình chọn, anh ấy còn rất coi trọng.]

Ông chủ...

Giang Đường hơi suy xét, ông chủ còn không phải là Hạ Hoài Nhuận sao? Cô bất giác nhớ đến lời Hạ Hoài Nhuận nói với cô, cô vốn cho rằng anh ấy chỉ nói đùa, không ngờ...

[Đường Ăn Trẻ Con: Vậy tiền nhuận bút của tôi cũng do anh ấy quyết định ư?]

[Công ty điện ảnh Kỳ Tích - Julia: Vậy thì không phải, nói chung chị phải cố gắng nỗ lực, nếu như bộ kịch này tuyên truyền tốt thì công ty có thể sẽ ký hợp đồng với chị nha.]

Sau khi gửi một icon động viên tinh thần, Julia offline.

Giang Đường rũ mắt trầm tư, không khỏi xoắn xuýt có nên đi tìm Hạ Hoài Nhuận hay không, nhưng cô gửi bản thảo đường đường chính chính, nếu đi tìm lại thành ra đi cửa sau, nhưng nếu như không tìm, đây đều là người quen, sau này gặp cũng không dễ đối mặt...

Thôi, tùy duyên đi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Đường chuẩn bị tìm hiểu về diễn viên chính của bộ kịch đầu tiên của mình, cô lập tức tìm kiếm tên của hai người họ trêи mạng.

Rất nhanh, bên trêи hiện ra thông tin.

Năm nay Lịch Trường Phong tuổi, là nghệ sĩ ký kết với Tụ Quang, tuổi debut với thân phận ca sĩ thần tượng, dựa vào tướng mạo anh tuấn và thể hình đẹp trai nhảy vọt lên trở thành nam minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu đang "hot". Hai năm trước chính thức tiến vào giới giải trí, bộ phim truyền hình đầu tiên quay thì có tỉ lệ người xem không tầm thường, nhưng vì diễn xuất hỏng bét, lại luôn diễn vai tổng tài bá đạo nên bị không ít người lên án.

Nếu thường lên web B () thì sẽ phát hiện ba chữ "Lịch Trường Phong" này thường xuất hiện trong [Xếp hạng những diễn xuất cay mắt nhất], nếu không thì chính là [Bình luận phỉ nhổ phim rác hàng đầu], [Điểm lại những đoạn phim ngắn gượng gạo], vân vân...

()Bilibili (Web B): là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc.

Giải Thiên Sầu mới vừa tốt nghiệp trường nghệ thuật một năm, cho đến bay giờ chỉ từng diễn một vai phụ. Trước đây không lâu được Tụ Quan ký kết, Tụ Quang như có ý định nâng cho nổi, trong thời gian ngắn ngủi giúp cô ấy nhận được không ít tài nguyên, vì vậy, có nhiều người suy đoán cô ấy dùng quy tắc ngầm với cấp trêи.

Hai người này đều là minh tinh có lượng fans lớn, ngay cả khi danh tiếng lan truyền trêи TV chẳng ra sao thì cũng có thể thu hút chủ đề và độ hot.

Sau khi Giang Đường chứng nhận tài khoản Đường Ăn Trẻ Em mới đăng ký làm biên kịch, cô lại lén lút bỏ ra mười đồng đến Taobao mua ba ngàn fans cho mình, nói đúng ra cũng là biên tập, không ai quan tâm thì hơi không còn gì để nói.

Truyện được đăng trêи s.truyenhd.com của kittenctump

Khi không có gì làm ngồi lướt weibo, tài khoản tiếp thị mà cô theo dõi phát một trạng thái.

[Giới XX: [Ăn dưa] Lâm Tùy Châu và minh tinh nào đó ra vào chỗ ăn chơi, cử chỉ cực kỳ thân mật.]

Ảnh chụp vào tối thứ năm, paparazzi chụp ảnh cách khá xa, mơ hồ nhìn thấy Lâm Tùy Châu cao lớn như ngọc ở tiệc rượu, bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn tựa trước ngựa anh, hai người thân mật không kẽ hở.

[Chị tiên cá ở đâu: Thân hình này hơi giống Giải Thiên Sầu?]

[Chị tiên nữ nhỏ Cẩn Cam: Tôi không đồng ý!!! Giám đốc Lâm là của tôi!!]

[Cẩm Cam ngực lớn D: Không phải nói giám đốc Lâm kết hôn ngầm sao??]

[Không nghĩ ra ID thật phiền phức: Lầu trêи, bịa đặt phạm pháp, biết không? [Mỉm cười]]

[Hôm nay Cẩm Cam đổi mới: Nếu giám đốc Lâm kết hôn, tác giả Cam thân yêu của tôi sẽ trồng cây chuối kéo phân.]

[Muốn nuôi mèo: ??? Lầu trêи, cô xứng làm tác giả yêu dấu à!!]

[Mị cũng muốn nuôi mèo: Đừng nói nữa, mị hy vọng giám đốc Lâm mau kết hôn một chút, bởi vì mị muốn nhìn vị tác giả yêu dấu kia trồng cây chuối kéo phân.]

"..."

Đang lướt, tiếng mở cửa vang lên.

Cô bỗng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ, hồ sâu.

Giang Đường đặt máy tính xuống: "Anh về rồi."

Lâm Tùy Châu kéo cà vạt xuống, tùy tiện cuốn nó trêи cổ tay, cởi cúc áo trước ngực, hơi lộ ra xương quai xanh: "Xin lỗi, chiều hôm nay tôi thực sự không đến được, Sơ Nhất không giận chứ?"

Giang Đường đáp: "Sơ Nhất sẽ không giận đâu."

Anh gật đầu: "Vậy thì tốt."

Lâm Tùy Châu dạo bước mà đến, cởi giày lên giường.

Ấn đường Giang Đường nhíu lại, bất giác nghiêng qua một bên: "Anh làm gì thế?"

Anh kéo chăn: "Để tôi nghỉ một lát."

Giang Đường càng buồn bực: "Sao anh không về phòng mình nghỉ ngơi đi?"

Ấn đường Lâm Tùy Châu mờ nhạt, lấy làm đương nhiên nói: "Đây là phòng tôi."

"..."

Giang Đường rơi vào im lặng.

Không sai, cả ngôi nhà đều là của anh.

Dáng vẻ ấm ức này của cô khiến tâm tình Lâm Tùy Châu rất tốt, bên má không kiềm được lộ ra lúm đồng tiền nông nông, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên anh chú ý đến nội dung trêи màn ảnh máy tính, đầu tiên là ấn đường chau lại, độ cong khóe môi từ từ biến mất.

Vẻ mặt Giang Đường không đổi khép máy tính đặt một bên bàn, hơi nghiêng người sang bên cạnh, nhắm mắt: "Tôi ngủ đây, anh tùy ý."

Đồng hồ tích tắc vang vọng.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Trong lòng anh kinh hoàng, ánh mắt nhìn Giang Đường vừa nóng bỏng lại vừa thấp thỏm, giọng khàn khàn hỏi: "Ghen à?"

Khóe mắt Giang Đường giật mạnh, suýt chút nữa không nhịn được đạp anh xuống.

Sự im lặng của cô chính là tán đồng không tiếng động trong mắt Lâm Tùy Châu, bên mội nhuộm ý cười, khẽ kề lại gần, ngón tay ấm áp xoa vành tai mềm mại trắng nõn của cô, sự vuốt ve nhè nhẹ thế này khiến Giang Đường nhạy cảm nổi da gà đầy cả người.

"Cô minh tinh này cố ý va vào người tôi, không liên quan gì đến tôi."

"..."

Lâm Tùy Châu than thở, giọng điệu bất đắc dĩ lại ẩn chứa khoe khoang cao giọng: "Hết cách rồi, làm người quá ưu tú sẽ luôn thu hút bươm bướm, thiêu thân bay đến."

"......"

"Giang Đường." Lâm Tùy Châu sáp lại gần cô, thở khí bên tai cô: "Nếu em va vào tôi, tôi sẽ không để ý..."

"........."

Anh mang tính thăm dò: "Bây giờ cũng không có ai, hay là..."

"Cút!!" Giang Đường bay lên đạp một chân tới, cơ thể Lâm Tùy Châu không vững, rớt thẳng từ trêи giường xuống, dáng dấp thê thảm.

Lâm Tùy Châu đỡ eo, vẻ mặt đầy đau đớn.

Giang Đường hừ lạnh thu tầm mắt, lần nữa kéo chăn lên: "Phiền quá."

Đêm khuya không ngủ, lại ở đây vo va vo ve, còn thật sự tưởng mình là ong mật màu sắc rực rỡ lại đây hút mật à?

"Được rồi, tôi va vào anh như anh mong muốn, bây giờ có thể đi rồi chứ?"

Sau khi đau đớn giảm bớt đôi chút, Lâm Tùy Châu ôm eo đứng lên.

Anh không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.

Điều thứ ba mươi trong [ câu hỏi vợ chồng chung sống] đã nói, khi vợ biểu hiện thờ ơ và lạnh lùng với bạn, cũng chính là đang để ý biểu hiện của bạn. Vì vậy có thể kết luận Giang Đường để ý anh, phỏng chừng là Giang Đường đã yêu anh, cho nên mới ghen ghét không vui.

Hiểu mà, không tức giận.

Vậy đối mặt với tình huống thế này, nên làm thế nào đây?

Chỉ cần lấy khí phách đàn ông của bạn ra là được.

Thứ khí phách này, Lâm Tùy Châu có cả đống.

Anh nhìn Giang Đường, trong mắt là nắm chắc thắng lợi.

Lâm Tùy Châu ung dung, thong thả tháo chiếc cà vạt đen trêи cổ tay, tiến lên chậm rãi phủ lên bờ môi hồng hào của cô, mắt dài khẽ chớp, hơi mở môi ngậm lên vành tai nho nhỏ, ʍút̼ vào nhẹ nhàng một trận, cách cà vạt hôn lên môi cô, bàn tay to lớn không thành thật trượt vào chăn, vuốt ve đường cong cơ thể đầy đặn của cô.

Giang Đường bị trêu chọc có phản ứng, hô hấp dần dần rối loạn.

Lâm Tùy Châu rũ mắt, trong con ngươi phản chiếu gương mặt kiều diễm của cô.

"Bây giờ tôi sẽ ăn em..."

Khi ham muốn đang cháy nồng, đột nhiên cơn đau sau đầu Lâm Tùy Châu truyền đến, anh rêи lên, tầm mắt liếc đến chiếc dép lê nhỏ nhỏ màu hồng phần.

Giật mình kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.

Phía sau, hai mắt Lương Thâm đẫm lệ ʍôиɠ lung, dáng vẻ mếu máo đầy uất ức.

"Đừng mà, đừng ăn mẹ con...!"

Cậu oa một tiếng, òa khóc.

Lâm Tùy Châu: "..."

Giang Đường: "..."

Lương Thâm đứng tại chỗ lớn tiếng gào khóc, dáng vẻ thảm thiết giống như Giang Đường thật sự bị ăn vậy.

Rốt cuộc Giang Đường cũng tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lâm Tùy Châu ra, rồi kéo cà vạt xuống, xuống giường ôm lấy cậu con trai nhỏ vô cùng đáng thương.

"Đừng khóc đừng khóc, bố nói đùa thôi."

Lương Thâm thút tha thút thít nói: "Muốn... muốn mẹ hôn mới không khóc cơ."

"..."

"....."

Hôn, hôn thì hôn thôi.

Cô đến gần, bẹp một cái trêи gương mặt nhỏ bé đỏ bừng của Lương Thâm.

Cuối cùng, nhóc con cũng ngừng rơi nước mắt.

Lương Thâm ôm cổ Giang Đường không buông tay, nửa đêm cậu tỉnh giấc không dám ngủ nên muốn tìm mẹ, kết quả là nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy, bây giờ ngẫm lại, nhất định là ám thị mà chị thiên sứ đưa cho cậu.

Lông mi Lương Thâm ướt nhẹp vương nước mắt, hỏi: "Mẹ ơi, con là hoàng tử sao?"

"Không, con là đồ ngốc." Dứt lời, Giang Đường lại vội vã đổi giọng: "Con là hoàng tử."

Cậu lại lí nhí: "Vậy bố là con rồng ác độc, có đúng không?"

"..."

Không, bố con cũng là tên ngốc.

Ánh mắt Lương Thâm mong chờ, Giang Đường không nỡ tổn thương trái tim cổ tích thuần khiết của trẻ con, bèn gật đầu: "Đúng, bố con là con rồng ác độc."

Lâm Tùy Châu: "..."

Lương Thâm nhận được câu trả lời hài lòng liền cười tươi như hoa, vỗ ngực nhỏ bảo đảm nói: "Mẹ, vì bảo vệ mẹ không bị con rồng ác độc ăn mất, tối nay con sẽ ngủ chung với mẹ."

Sau khi nhảy xuống khỏi lòng Giang Đường, Lương Thâm vui vẻ chạy lên giường, chiếm giữ vị trí ban đầu của Lâm Tùy Châu.

Lâm Tùy Châu: "..."

Muốn đánh người.

Nếu cậu không phải con trai anh thì anh đã ném cậu ra ngoài từ lâu rồi.

Giận.

Con trai thật đáng ghét.

Lâm Tùy Châu mất cả buổi mới kiềm chế được cảm xúc nóng nảy, anh tiến lên dịu dàng nói: "Thâm Thâm là cậu bé lớn, nên ngủ một mình."

Lương Thâm lắc đầu, chững chạc đàng hoàng: "Con mới năm tuổi, vẫn là trẻ con nhé!"

Lâm Tùy Châu bị chặn đến á khẩu không trả lời được, ánh mắt nhìn con trai đầy phức tạp.

Anh không từ bỏ mà tiếp tục nói: "Con xem Thiển Thiển cũng ngủ một mình, con là anh trai, sao vẫn ngủ cùng mẹ chứ?"

Đột nhiên, Lương Thâm nhìn về phía Lâm Tùy Châu, giọng vang dội: "Bố xem đến Thiển Thiển cũng ngủ một mình, bố là người lớn đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao vẫn ngủ cùng mẹ chứ?"

"..."

Lương Thâm hừ một tiếng, lườm Lâm Tùy Châu, nửa trách móc nặng nề nửa oán giận: "Thật không hiểu chuyện."

"......"

Hiếm khi thấy Lâm Tùy Châu bị người khác chèn ép đến như vậy, Giang Đường mím môi cố nhịn cười, khiêu khích theo: "Bố, bố mau đi ra đi, ngủ ngon."

"..."

Giang Đường chỉ lo Lâm Tùy Châu tức không chết, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Sợ thì ôm gấu bông theo đi."

Ánh mắt anh liếc tới, xách cổ Lương Thâm nhấc lên, sau khi đến cửa mới thả cậu xuống, từ trêи cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng: "Tự ngủ đi."

Lương Thâm sững sờ, cắn môi, rướn cổ lên tỏ vẻ bướng bỉnh: "Lâm Tùy Châu, bố có nhường đường cho con vào hay không?!"

Ánh mắt Lâm Tùy Châu sắc bén: "Con vừa gọi bố là gì?"

Nửa người dưới Lương Thâm run run, nhắm mắt tiếp tục nói: "Lâm, Lâm Tùy Châu..." Thấy anh sắp nổi giận, cậu vội vàng bỏ thêm hai chữ: "Bố ạ!"

Cuối cùng, cơn giận của anh cũng tản đi ba phần, đứa con trai này của anh từ lúc biết bò đã không thành thật, ba ngày thật sự không đánh là leo lên nhà lật ngói, anh bận bịu không có thời gian dạy dỗ, người bên dưới lại không dám quản, sau khi thật vất vả sống cùng Giang Đường mới ngoan ngoãn được mấy phần, kết quả không bao lâu đã lộ bản tính, dám gọi thẳng tên anh, còn dám... làm hỏng chuyện tốt của anh.

"Trở về ngủ đi."

"Con không!"

"Con có đi không?!"

Lương Thâm chớp mắt hai cái, đột nhiên đặt ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất, hai mắt cậu đẫm lệ, chỉ vào Lâm Tùy Châu, lần thứ hai khóc không thành tiếng: "Mẹ ơi, bố đánh con...!"

Lâm Tùy Châu: "..."

Đệt!

Cơ thể anh chặn cửa, Giang Đường cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy con trai nhỏ tủi thân ngồi trêи sàn nhà lạnh lẽo. Tuy cô biết Lâm Tùy Châu không phải là người ra tay nhưng vẫn ôm lấy Lương Thâm, đưa tay đẩy anh ra ngoài.

"Anh mau trở về ngủ đi, bớt đánh thức hai đứa nhỏ."

Lạch cạch.

Cửa phòng khép lại, ngăn cách người đàn ông bên ngoài không thương tiếc.

Tiếp theo, một khe cửa mở ra trước mặt anh, ánh mắt Giang Đường sóng nước mênh ʍôиɠ, mắt Lâm Tùy Châu sáng lên, trong lòng lại dấy lên hy vọng.

Cô nói: "Ngày mai tôi định dẫn bọn nhỏ đi cắm trại, phía bên bác sĩ Thư tôi đã báo trước rồi, anh ấy nói không thành vấn đề, nếu anh muốn đi thì chuẩn bị đi."

Lạch cạch.

Cửa phòng hoàn toàn đóng chặt.

Người chướng mắt đi rồi, lại nghe nói có thể đi cắm trại, Lương Thâm mừng rỡ suýt chút nữa lăn từ trêи giường xuống.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cậu cười hì hì lăn vào lòng Giang Đường.

Giang Đường tắt đèn giường, có chút bất đắc dĩ: "Chọc bố con tức giận bỏ đi luôn rồi."

Lương Thâm nhỏ giọng lầm bầm: "Ai bảo bố muốn ăn mẹ."

Giang Đường chỉ hy vọng sau này cậu quên chuyện đêm nay đi, nếu không khẳng định... sẽ không đành lòng nhìn thẳng bọn họ.

"Không phải con rất muốn có mẹ kế sao? Sao đột nhiên không muốn nữa?"

Lương Thâm xoắn lấy sợi tóc mềm mại trước ngực cô, nhẹ giọng đáp: "Bởi vì trước đây mẹ không để ý tới bọn con, anh hai nói mẹ không thích bọn con..."

Trong ký ức, mẹ luôn rất lạnh nhạt, không thích cười, càng sẽ không ôm cậu như vậy.

Về sau, Lương Thâm mới phát hiện không phải như thế. Giống như trong truyện cổ tích viết, chẳng qua là công chúa bị mụ phù thủy hạ lời nguyền, bây giờ, lời nguyền đã được giải trừ, chuyện cậu cần làm là phòng ngừa con rồng ác độc ăn mất công chúa.

Cảm giác sứ mệnh của Lương Thâm nặng hơn, cậu ôm chặt eo Giang Đường: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ không chọc mẹ giận nữa."

Nếu lại chọc mẹ tức chết nữa thì không dễ xử lý lắm.

Lương Thâm nói tiếp: "Con cũng không để tên A Vô kia chọc giận mẹ, nếu anh ta còn dám xuất hiện, con sẽ đánh cho răng anh ta rơi đầy đất!"

Giang Đường bật cười hì hì: "Con không sợ người ta đánh con đến mức răng rơi đầy đất sao?"

Lâm Thâm không đáp.

Hình như cậu... đánh không lại A Vô thật.

Sau đó, Lương Thâm lại nghĩ thông suốt: "Bây giờ con còn nhỏ đánh không lại, chờ lúc con lớn đến sáu tuổi giống anh ta là có thể đánh lại rồi ~"

Lời nói của trẻ con ngây thơ, khiến ý cười của Giang Đường càng sâu.

Cô không nói cho cậu biết: Chờ lúc cậu sau tuổi thì A Vô đã sớm bảy tuổi rồi. Không nói cũng tốt, trẻ con chung quy phải duy trì một ít ngây thơ, hồn nhiên.

Trong lòng truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của Lương Thâm, cậu đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Giang Đường sờ mái tóc của cậu, lòng bàn tay bị sợi tóc mềm mại đâm hơi ngứa, dáng dấp cậu ngủ yên tĩnh đáng yêu, ngược lại rất giống như hoàng tử nhỏ.

Vẫn luôn ngoan như vậy là tốt rồi...

Giang Đường nhéo nhéo mặt cậu: "Nếu sau này con dám phạm tội, mẹ sẽ đưa con vào phòng giam ngay lập tức."

Lương Thâm nhíu mày, trở mình lăn thật xa, lúc thấy cậu sắp rớt xuống giường, Giang Đường vội vàng ôm cậu lại.

Truyện được đăng trêи s.truyenhd.com của kittenctump

Địa điểm cắm trại Giang Đường chọn là ở sông Thanh Tuyền của thành phố A, sông Thanh Tuyền cách xa thành thị, đồi núi bao bọc, cây cỏ vây quanh sông, cây trái thành rừng, phong cảnh khá đẹp.

Từ nội thành lái xe đến sông Thanh Tuyền mất ít nhất hơn hai giờ, quản gia hỗ trợ sắp xếp đồ đạc dã ngoại linh tinh, lại sai người đặt vào cốp sau.

Tài xế đã đợi ở chỗ lái từ lâu, Giang Đường trầm tư chốc lát, nói: "Tài xế không cần theo đâu."

"Dạ?"

"Thỉnh thoảng cũng phải trải nghiệm du lịch tự túc một lần."

Lâm Tùy Châu cau mày: "Đây mà xem là du lịch tự túc gì?"

Cô liếc xéo: "Anh có đi hay không?"

Anh mím môi, nhẹ nhàng gõ vang cửa sổ xe, đợi sau khi tài xế đi xuống, Lâm Tùy Châu ngồi vào chỗ ghế lái.

Mắt Giang Đường cong lên, hơi hơi kề gần: "Giám đốc Lâm, tôi lái xe cho."

Anh hừ lạnh: "Lên xe."

"Ông chủ." Quản gia tiến lên, rất không yên tâm nói: "Dã ngoại không an toàn lắm, bảo hai vệ sĩ đi theo đi."

"Không cần." Giang Đường lạnh lùng từ chối: "Sáng mai trở về, có thể xảy ra bất ngờ gì chứ."

Thấy anh kiên quyết, quản gia không nói thêm.

Sau khi ôm từng đứa nhỏ lên xe, Giang Đường ngồi vào vị trí phụ lái.

"Có phải đây là lần đầu tiên anh đi cắm trại không đấy?"

Mắt anh nhìn tới, trầm giọng "ừm" một tiếng.

Lâm Ái Quốc cũng không giống người sẽ dẫn con theo cắm trại, sau này lên trung học, cuộc sống của anh càng thêm bận rộn, chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu giao thiệp, kinh doanh. Đi cắm trại với con như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Khóe mắt anh đáp trêи vẻ mặt không thay đổi của Giang Đường.

Người phụ nữ với mái tóc dài tết hình xương cá, lỏng la lỏng lẻo phủ trước ngực, áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản, càng trông như sinh viên đại học mới vào cổng trường, khắp người từ trêи xuống dưới đầy sức sống và thanh xuân ngọt ngào.

Thu ánh mắt lại, rồi nhìn lại mình trong gương, nghiêm túc thận trọng, vẻ mặt lạnh nhạt, còn mang theo quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt.

Một chữ... dữ.

So với chồng, anh càng giống bố cô hơn.

Lâm Tùy Châu lại vô cớ khó chịu, khóe miệng gần như muốn trễ xuống tới cằm.

Giang Đường nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Lâm Tùy Châu, giọng điệu mừng rỡ: "Thời sự nói giờ tối sẽ có mưa sao băng, chúng ta cũng có thể nhìn thấy đấy, đến lúc đó phải ước vài điều."

Lâm Tùy Châu bật ra giọng mũi khinh thường: "Nếu ước có tác dụng thì cần phú hào làm gì?"

Giang Đường sầm mặt: "Giám đốc Lâm, anh có thể giữ một ít tính trẻ con không?"

Khóe môi Lâm Tùy Châu khẽ nhếch: "Thay vì ước với mưa sao băng, không bằng em ước với tôi, em ước cái gì, tôi cho cái đó."

Ánh mắt cô lóe lên, cố tình dụ dỗ, thân thể bỗng áp sát vào, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng thỏ thẻ: "Vậy... tôi ước một phần thật tình của anh."

Phía trước là đèn đỏ, anh đạp phanh xe trong hoảng hốt, thân thể Giang Đường lảo đảo, hoa mắt chóng mặt.

Cô vội vàng nhìn ra phía sau, sau khi thấy ba đứa nhỏ vẫn bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, cô oán giận nhìn anh: "Anh làm gì đấy?"

"Xin lỗi."

Bàn tay nắm vô lăng của Lâm Tùy Châu siết lại, mắt nhìn phía trước cũng không ngẩn ngơ nữa.

Khúc dương cầm du dương trong buồng xe, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười trong sáng của bọn nhỏ.

Lâm Tùy Châu đều không nghe thấy, anh chỉ nghe được câu kia [Tôi ước một phần chân tình của anh.]

Tình, anh có.

Chân tình, chưa bao giờ có.

Lâm Ái Quốc luôn nói tính cánh anh đơn bạc, cho dù trai gái thành đôi, ngày sau cũng cô đơn sống quãng đời còn lại. Bà nói anh cần một phần chân tình, một ngày nào đó sẽ nhận được phần chân tình này.

Nhưng mà...

Chưa ai cho anh.

Lâm Tùy Châu cẩn thận nhìn Giang Đường, người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng ấm tự nhiên, đường nét gò mà dịu dàng lưu luyến.

Nếu anh cho, cô sẽ quý trọng sao?

Hoặc là nói, cô thật sự muốn sao?

"Cu Châu, sắp tới cao tốc rồi, con nghĩ gì đấy?"

Giang Đường cảm thấy hồn vía anh lên mây có chút kỳ lạ, hơi nhướng mày, đột nhiên nhận ra có lẽ anh xem lời phía trước là thật.

"Tôi giỡn thôi, anh đừng nghĩ nhiều."

"Tôi không nghĩ nhiều."

Ánh mắt Giang Đường hoài nghi: "Thực ư?"

Anh gật đầu: "Thật."

Giang Đường thở phào nhẹ nhõm: "Không phải nghĩ nhiều không tốt, dù sao bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi."

Ánh mắt anh sắc bén, đột nhiên hơi bực mình: "Nếu tôi thật sự lén phén với nữ minh tinh kia, em cũng không giận sao?"

"Không, bây giờ anh có cuộc sống của chính mình, tôi là vợ cũ, không can thiệp."

Chỉ là hơi đáng tiếc, nếu Lâm Tùy Châu thật sự có người phụ nữ khác, cô sẽ không thể đêm khuya vui vẻ nồng nhiệt cùng anh, dù sao... Lâm Tùy Châu đúng là một đối tượng khơi gợi cảm xúc vô cùng xuất sắc.

Cô thở dài: "Con trai, nếu con coi trọng con gái nhà ai, nhớ nói sớm với mẹ một trước một tiếng, để mẹ có chuẩn bị."

"Chuẩn bị gì cơ?"

"Chuẩn bị tìm nhà tiếp theo."

Bây giờ cô trẻ trung, ngoại hình đẹp, cũng không thể lãng phí thời gian trêи củi gạo dầu muối, chuyện này quả thật là sỉ nhục với một tiên nữ như cô.

Lời này vừa dứt, đột nhiên Lâm Tùy Châu cười lạnh: "Chỉ là không biết...

em còn có nhà tiếp theo hay không."

Anh cũng rất muốn xem, tên nào không có mắt lại tìm người phụ nữ Lâm Tùy Châu từng cưới.

Hai người phía trước giương cung bạt kiếm, ba đứa nhỏ phía sau đầy mờ mịt.

Thiển Thiển đến gần mặt Sơ Nhất, nhỏ giọng hỏi: "Bố mẹ đang nói gì vậy nhỉ?"

Sơ Nhất hơi trầm tư, vỗ vỗ đầu cô bé: "Em không nên biết chuyện này thì tốt hơn."

Thiển Thiển chỗ hiểu chỗ không, đột nhiên cau mày: "Có phải... bố mẹ muốn đuổi Lương Thâm đi không?"

Lương Lâm trợn to mắt: "Tại sao đuổi anh đi?"

Thiển Thiển đáp: "Vì anh không ngoan nên mẹ muốn tìm nhà tiếp theo giúp anh."

Lương Thâm rất không phục: "Em mới không ngoan, em không ngoan nhất, con sên khóc sướt mướt, lêu lêu lêu."

"Nói bậy nói bậy, mẹ sẽ không đuổi em đi đâu!"

"Đuổi em đấy, đuổi em đấy!"

Cách Sơ Nhất, hai con gà nhỏ bắt đầu mổ nhau.

Anh hai bị kẹp ở giữa rất khó xử, một chốc khuyên ngủ em trai, một chốc dỗ dành em gái, bận rộn rất lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Bọn họ đã đến sông Thanh Tuyền.

Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, theo bố mẹ xuống xe.

Truyện được đăng trêи s.truyenhd.com của kittenctump

Thời tiết hôm nay rất tốt, trời cao không mây, xanh quang đãng.

Nước biếc phản chiếu núi xanh, một vùng phong cảnh tự nhiên tuyệt mỹ.

Xung quanh còn có mấy chiếc xe riêng đỗ lại, đã có không ít người chiếm chỗ.

Lâm Tùy Châu mang lều bạt đi tới gò núi: "Ngay đây đi."

Phong cảnh đẹp, nhìn cũng xa.

"Được." Giang Đường gật đầu, vào trong xe lấy đồ.

Cô đi gấp, không chú ý giẫm lên một viên đá cuội, khi thấy cô sắp vấp ngã, một đôi tay vội vẽ kéo cánh tay cô lại.

"Cẩn thận chút."

Giọng nói ôn hòa, tựa như ngọc thạch.

Trong lòng Giang Đường khẽ động, ngước mắt nhìn lại.

Dung mạo anh dịu dàng, giống như hằng ngày.

"Giang Đường, đã lâu không gặp."

Anh cười với cô, chậm rãi buông lỏng cánh tay đang kéo cô.

Giang Đường cẩn thận đứng vững: "Anh Hạ cũng ở đây ư?"

"Nghe nói đêm nay có mưa sao băng sao, tôi bèn đưa La La tới xem thử, cũng nhân dịp đã lâu không ra ngoài chơi đùa với con bé rồi." Dứt lời, anh rũ mắt nhìn cô: "Cô thì sao?"

Giang Đường gãi đầu, có chút không biết đáp thế nào.

Hôm qua còn nghĩ về Hạ Hoài Nhuận, hôm nay liền gặp, bạn nói xem chuyện này có trùng hợp không?

"Tôi cũng đưa con đi cắm trại."

Hạ Hoài Nhuận gật đầu, hỏi: "Cô muốn đi lấy đồ sao?"

"À, lấy đồ..."

"Vậy đi cùng đi, xe của tôi ở bên kia."

Anh chỉ tay, Giang Đường nhìn thấy một chiếc ô tô màu xám bạc đỗ dưới tàng cây, bên cạnh nó, chính là chiếc xe việt dã màu đen của Lâm Tùy Châu.

Hết chương

Đã có chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio