Giản Dao lại cho tam nha một miếng bánh quy khác, tam nha lau nước mắt, cầm bánh quy yên lặng cách mẹ bé xa một chút, Đại Nha Nhị Nha cũng làm theo nhẹ chuyển bước chân.
Diệp đại tỷ một chút cũng không thèm để ý, vỗ vỗ tay: "Ăn của bọn nó chút đồ thì làm sao, bọn nó đều do con sinh a."
Giản Dao yên lặng trợn tròn mắt, cũng lấy ra một miếng bánh quy răng rắc răng rắc cắn, còn đưa cho Diệp mẫu một miếng, sau đó dưới ánh mắt trông mong của Diệp đại tỷ đậy nắp hộp lại.
Diệp đại tỷ: "Cô có ý kiến với tôi có phải hay không?"
Giản Dao chớp chớp mắt: Chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ giờ chị mới biết sao?
Bất quá cô cũng sẽ không thừa nhận.
"Không có a, chị cơ nãy không phải vừa mới ăn rồi sao."
"Đó là của tam nha, cô chưa cho tôi!"
"Nhưng bánh quy là chị ăn nha." Giản Dao vô tội nhìn về phía Diệp đại tỷ, nhỏ giọng khẽ nói: "Đại tỷ, chị vẫn là đừng quá tham lam, ngay cả đồ của trẻ con cũng đoạt, bị người ta biết chẳng phải là bị chê cười sao."
Diệp mẫu tiếp chuyện nói: "Đúng vậy, lớn bằng này tuổi rồi, còn không bằng trẻ con, Nữu Nữu còn hiểu chuyện hơn con!"
Diệp đại tỷ bị mẹ ruột đem ra so sánh với chất nữ ba tuổi, đã thế còn không có bằng, nghẹn không nói lên lời.
"Đúng rồi, con đến đây làm gì?"
Diệp mẫu chỉ muốn nhanh chóng đuổi con gái đi.
Diệp đại tỷ lúc này mới nhớ tới chính sự, vội vàng bỏ qua chuyện vừa nãy, nói: "Con đây không phải là sau khi sinh xong tam nha, ba năm qua bụng vẫn chưa có động tĩnh sao.
Muốn đi bệnh viện huyện nhìn xem, hỏi mẹ mượn chút tiền."
Diệp mẫu thở dài, biết đây là tâm bệnh của con gái, hỏi: "Con muốn mượn nhiều hay ít?"
Diệp đại tỷ tròng mắt vừa chuyển liền nói: "Mẹ cho con mượn trước đồng đi."
Diệp mẫu nhíu mày, "Đây là kiểm tra nơi nào mà muốn nhiều tiền như vậy."
"Con đây không phải sợ nhỡ không đủ sao?"
Cuối cùng Diệp mẫu cho mượn đồng tiền, Diệp đại tỷ cảm thấy mỹ mãn mang theo con rời đi.
Nói là mượn, kỳ thật chính là cho, Diệp mẫu sao có thể yêu cầu con gái mình trả tiền.
Diệp mẫu giải thích với Giản Dao: "Con cái đều là cái nợ a, mẹ lại không thể nhẫn tâm mà mặc kệ nó được......"
Giản Dao biết, Diệp mẫu sợ cô có ý kiến.
Giản Dao thật ra cũng không có nghĩ nhiều, tiền của Diệp mẫu, bà muốn tiêu như thế nào, hay cho ai, hay mua gì, đều là chuyện của bà.
Có cô con gái như thế xác thật là không bớt lo một chút nào, Giản Dao khá thông cảm cho Diệp mẫu.
Vì thế Giản Dao tỏ vẻ lý giải, hơn nữa để Diệp mẫu yên tâm.
Cô lấy đồ Diệp Vệ Đông gửi về mang ra chia, sữa mạch nha cô cùng Diệp mẫu và Diệp đại tẩu mỗi người một hộp.
Diệp mẫu thoái thác: "Mẹ không cần, thân thể mẹ vẫn tốt, không cần phải uống cái này.
Con còn đang mang thai, con giữ lại mà uống."
"Ba hộp mà, Vệ Đông cũng nói hai thai phụ bọn con thêm mẹ nữa mỗi người một hộp, đây là anh ấy hiếu kính ngài, khi nào uống hết anh ấy lại mua tiếp."
Diệp đại tẩu rất cảm động, không nghĩ tới cô cũng có phân.
Chú em cùng em dâu đều hào phóng, Diệp đại tẩu đã nhận được không ít chỗ tốt từ bọn họ, trong lòng thật sự cảm kích.
Diệp đại ca không nghĩ nhiều như vậy, nhưng thật ra cũng khá tự hào.
Hắn là người không có bản lĩnh lớn gì, nhưng hắn có một người em trai tốt a.
Giản Dao còn chưa có uống qua sữa mạch nha đâu.
Cô đem hộp sữa của mình mở ra, dựa theo hướng dẫn pha một ly, nhìn chất lỏng màu vàng nhạt, cô tranh thủ uống một ngụm khi còn nóng.
Sữa mạch nha này có mùi thơm mạch nha, trộn với bơ cùng sữa bò, uống lên cũng vị sữa nồng đậm, thơm ngọt mười phần.
Còn rất hợp gu ăn uống của cô.
......
Diệp mẫu luyến tiếc uống, đem sữa mạch nha cất vào trong ngăn tủ, chuẩn bị để dành cho các cháu uống.
Nhớ tới mấy đứa cháu ngoại, thở dài.
Thu thập vài món quần áo của mình, chuẩn bị sửa lại, cho bọn nhỏ mặc.
Chờ quần áo sửa xong, Diệp mẫu để sang một bên, con gái đi huyện thành kiểm tra xong kiểu gì cũng trở về tìm bà, đến lúc đó để nó mang quần áo về.
Chỉ là không nghĩ tới, người đến không phải con gái bà, mà là mấy đứa cháu gái.
Diệp mẫu liếc mắt một cái liền thấy được mặt mũi tam nha bầm dập, Đại Nha nhị nha trên mặt cũng có thương tích, vội la lên: "Đây là làm sao vậy, bị ai đánh?"
Đại Nha vừa lau nước mắt vừa nói: "Mẹ đánh......"
Diệp mẫu đau lòng một trận, liền nghe Đại Nha nói tiếp: "Mẹ từ trong huyện trở về, nhìn đến tam nha liền đá con bé, sau đó cầm lấy cái chổi mạnh mẽ đánh......" Cô bé cùng nhị nha ngăn lại, trên người cũng ăn không ít cán chổi, hiện tại vừa nóng vừa đau rát.
"Mẹ nói cơ thể bà ấy hỏng rồi, không sinh được con nữa, đều do tam nha làm hại."
Diệp mẫu vừa nghe liền biết, thời điểm Diệp đại tỷ sinh tam nha tương đối khó khăn, có thể đã làm tổn thương cơ thể.
truyện kiếm hiệp hay
"Tạo nghiệt a......"
Diệp mẫu đem mấy đứa trẻ dẫn vào phòng, bôi thuốc cho bọn nhỏ.
Tam nha bị thương nặng nhất, Diệp mẫu sợ cô bé xảy ra vấn đề gì, liền ôm cô bé đi tìm nhị đại gia xem thử.
Giản Dao nhìn hai đứa trẻ còn lại, trong lòng cũng không quá dễ chịu.
Giản Dao chính mình cũng đang có thai, đúng thời điểm tình thương của mẹ tràn lan.
Người như Diệp đại tỷ, không xứng làm cha mẹ.
Cô ấy không sinh con mới tốt, người như cô ấy, sinh con gái, chính là làm trên đời này thêm một đứa bé gái bất hạnh, sinh con trai, khả năng lớn sẽ nuôi đứa trẻ này thành phế vật.
Đối mặt với Đại Nha nhị nha, Giản Dao không biết nói cái gì, liền cho hai đứa hai viên đường, sờ sờ đầu các bé.
"Ăn chút ngọt ngào, sẽ không còn cảm giác đau nữa."
Nhị nha ngẩng đầu nhìn Giản Dao, ngây thơ nói: "Nếu mợ là mẹ cháu thì tốt biết mấy."
Giản Dao mềm lòng, giúp cô bé bóc viên đường, đút vào miệng cô bé.
"Mợ không đảm đương nổi nếu làm mẹ cháu, nhưng mà các cháu có chuyện gì, có thể tới tìm mợ, mợ sẽ giúp các cháu."
Đại Nha gật gật đầu.
Sau đó không lâu, Diệp mẫu ôm tam nha trở lại.
Giản Dao hỏi tình huống tam nha thế nào, Diệp mẫu nhịn không được rơi lệ: "Nhị đại gia kê đơn thuốc, để uống một thời gian."
Nhớ tới lời nhị đại gia nói tam nha tổn thương đến căn cốt (gốc rễ), phải chăm sóc thật tốt, nếu không cứ tiếp tục như vậy, có khả năng sống không lâu, bà liền không nhịn được chua xót.
Lúc trước Diệp đại tỷ mang thai tam nha, bí mật tìm người xem bói, nghe nói là bé trai, người Tào gia cực kỳ cao hứng, chăm sóc Diệp đại tỷ tận tình, kết quả ăn quá tốt, thai nhi có chút lớn, sinh rất là khó khăn, vừa sinh ra thấy lại là bé gái, tức khắc tức giận không ít.
Diệp đại tỷ cũng không thích tam nha, nhìn cô bé không vừa mắt, không hài lòng một chút là đánh cô bé mấy cái.
Tam nha thời điểm mới sinh ra còn béo béo tròn tròn, hiện tại ba tuổi, gầy đến nỗi da bọc xương, ra đường còn sợ bị gió thổi bay.
"Vậy để tam nha ở nhà chăm sóc thật tốt."
Diệp mẫu gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ như vậy."
Diệp đại tẩu bọn họ cũng không có gì ý kiến.
Diệp đại ca nhìn cháu gái ngoại của minh như này, trong lòng rất khó chịu.
"Em ấy sao lại biến thành như vậy."
(trong nguyên gốc TG ghi là 大姐: đại tỷ, nhưng theo từ đầu tới giờ Diệp đại tỷ đều xưng là đại tẩu, nên vẫn chốt là Diệp đại tỷ là con tứ hai trong nhà nha)
Muốn sinh con trai, cũng không thể đối đãi với con gái như vậy a.
Diệp đại ca cũng muốn một đứa con trai, nhưng hắn cũng thích con gái như nhau.
Diệp đại tẩu lắc đầu, cô luôn không thích Diệp đại tỷ.
Đối với việc cô ấy có thể làm ra loại chuyện này cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ là đáng thương mấy đứa nhỏ.
Diệp mẫu đều giữ ba đứa cháu ngoại ở lại.
Ngày hôm sau, Diệp đại tỷ mới đến.
"Mẹ, mấy đứa Đại Nha ở trong nhà phải không."
Diệp mẫu đang ở sắc thuốc, kìm lại cơn tức giận: "Bọn nhỏ buổi chiều hôm qua đến, cô bây giờ mới đến hỏi?"
( mẹ Diệp đang tức nên xưng là cô, không mẹ con gì hết á)
Diệp đại tỷ: "Con biết mấy đứa ở bên này với mẹ."
"Cô tới làm gì?"
Diệp đại tỷ vẻ mặt đưa đám: "Mẹ, bệnh viện nói con sinh xong tam nha cơ thể bị tổn thương, phải điều trị cơ thể thật tốt, mẹ lại con mượn chút tiền đi!"
Diệp mẫu mau khí cười: "Làm sao, người Tào gia chết hết rồi hả?"
Diệp đại tỷ u oán nhìn Diệp mẫu liếc mắt một cái: "Mẹ lại không phải không biết điều kiện của Tào gia......"
"Ta không biết!"
Diệp mẫu chỉ vào cửa, bình tĩnh nói: "Trở về Tào gia của cô đi cho ta."
Diệp đại tỷ không dám tin mà nhìn Diệp mẫu, giọng nói sắc bén: "Mẹ, mẹ đuổi con đi?"
"Còn không phải là hỏi mẹ mượn chút tiền sao? Con rốt cuộc có phải con gái ruột của mẹ hay không? Con biết mà, trong lòng mẹ chỉ có hai đứa con trai thôi!"
Diệp mẫu không nhịn được, tát vào mặt cô một cái, khiến Diệp đại tỷ kinh ngạc, cô ngây người nhìn Diệp mẫu.
Diệp mẫu thất vọng nhìn cô, gằn từng chữ: "Tôi nuôi cô đến hai mươi tuổi, thẳng đến lúc cô gả ra cửa, trước nay không cùng cô động tay quá một lần, em trai có cô cũng có, trước nay không bao giờ bạc đãi cô, tôi không nợ cô! Cô nhìn lại con gái cô xem, tam nha bị cô đánh thành như vậy, cô hỏi cũng không hỏi một câu, con bé không phải cô sinh sao?"
"Tam nha làm sao? Con ngày hôm qua cũng là tức đến váng đầu, không nhịn được liền đánh mấy cái......" Diệp đại tỷ lúc này mới nhìn đến thuốc trong tay Diệp mẫu, hoảng loạn nói: "Con, con đi xem tam nha......"
Cô đi thẳng vào phòng Diệp mẫu, nhìn đến tam nha mặt mũi bầm dập nằm trên giường, bước chân chợt khựng lại.
Đại Nha nhị nha chỉ hờ hững nhìn cô, Diệp đại tẩu đưa mắt nhìn về hướng Giản Dao.
Giản Dao cũng mặc kệ cô ấy.
Diệp đại tỷ đi đến mép giường, tam nha nhìn thấy cô, biểu tình sợ hãi co người lại bên cạnh Giản Dao.
Giản Dao nhíu mày, vỗ về tam nha: "Chị vẫn là đi ra ngoài đi, tam nha không muốn nhìn thấy chị."
Diệp mẫu bưng thuốc tiến vào, bắt đầu đuổi người: "Cô đi về đi!"
Trong phòng không một ai muốn thấy cô, Diệp đại tỷ cũng không dám nháo, thất hồn lạc phách đi ra khỏi sân Diệp gia.
Diệp mẫu đút thuốc cho tam nha, chờ tam nha ngủ, Giản Dao mang theo Đại Nha nhị nha ra sân chơi.
Diệp đại tẩu cũng mang theo Nữu Nữu đi ra.
Tiểu bạch lắc lư cái đuôi ngồi xổm bên chân Giản Dao, Đại Nha nhị nha lại ngồi xổm bên cạnh tiểu bạch.
Sau đó Nữu Nữu cũng gia nhập vào.
Diệp đại tẩu ngồi vào bên cạnh Giản Dao, hai người cùng nhau nhìn cảnh này.
Đại Nha nhị nha vuốt bộ lông mềm mại của tiểu bạch, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nữu Nữu cảm thấy tương đối hứng thú với cái đuôi nhỏ lay động của tiểu bạch, thi thoảng đưa tay ra chọc một chút.
Diệp đại tẩu cười cười, "Tiểu bạch cũng thật ngoan."
Giản Dao cong lên khóe miệng: "Bọn nhỏ cũng ngoan."
"Lại đây uống sữa mạch nha nào." Giọng nói Diệp mẫu từ nhà chính truyền đến: "Đại Nha, nhị nha, Nữu Nữu."
Mấy đứa nhỏ nghe được tiếng Diệp mẫu gọi, vội vàng chạy đến nhà chính.
Tức khắc trong viện chỉ còn lại có hai thai phụ cùng một con chó..