Phủ Thái thú, quận Vũ Lăng.
Sau khi nha sai áp giải phạm nhân lưu đày đến Lĩnh Nam trở về đến quận Vũ Lăng thì vội đi phục mệnh, bọn họ lập tức đi đến phủ quận cầu kiến đích công tử của Thái thú.
Có một gia đinh đến dẫn bọn họ đi từ cửa sau vào trong viện, cũng không lâu lắm, đã có một nam tử mặc trường bao gấm vóc từ nội viện đi ra.
Nam tử này tuy ăn mặc xiêm y gấm vóc phú quý, đầu đội ngọc quan, trưởng thành có mấy phần anh tuấn, nhưng lại khiến người ta không có cảm giác quý khí, ngược lại giống như kẻ thường dân mặc trộm xiêm y của quý công tử.
Hai tên nha sai tuy cũng có cái cảm giác này, nhưng lại không dám biểu hiện ra, vội vã cúi đầu chắp tay hành lễ. Sau đó đem mọi chuyện đã nhìn thấy ở thôn Lăng Thủy trình bày ra hết.
"Già trẻ ở Phục gia đều là vẻ mặt buồn phiền, nhà tranh dột nát không thể tả, còn chân của nhị lang Phục gia thật sự đã bị phế bỏ."
Một nha sai khác xen vào: "Khi tiểu nhân đến cửa nhà Phục gia thì mặt trời đã lên cao, người già trẻ nhỏ ở Phục gia đều ở ngoài sân quét tước, nhưng ả tức phụ vẫn đang ngủ nướng, tiểu nhân còn nghe được phụ nhân cùng thôn nói, tức phụ này có quan hệ lén lút cẩu thả với nam nhân khác, vậy mà người Phục gia thả rắm còn không dám thả."
Nam tử nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, một lần nữa hỏi lại: "Xác thật đã kiểm tra cẩn thận? "
Nha sai vội vàng đáp: "Chắc chắn đã kiểm tra cẩn thận, hai tiểu nhân hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội phản ứng thì xông vào, bọn họ tuyệt đối không thể biết trước tiểu nhân sẽ vào thăm dò."
"Chắc chắn chứ?"
Hai nha sai nói như chém đinh chặt sắt: "Chắc chắn!"
Nam tử đưa ánh mắt cho gia đinh đứng bên cạnh. Gia đinh liền hiểu ý, đưa cho bọn họ hai túi bạc đã được chuẩn bị kỹ càng.
Hai người đưa tay nhận lấy, cảm giác được những đồng tiền nặng trịch, trên mặt của hai người không giấu được nụ cười.
Sau khi hai nha sai rời đi, trên mặt nam tử là nụ cười khoái chí.
Đi từ hậu viện ra đến tiền viện, nam tử này nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc áo giáp từ bên ngoài đi vào.
Lông mày và đường nét của nam tử trẻ tuổi có mấy phần tương tự với nam nhân trung niên, giống nhau đến khoảng năm sáu phần, vừa nhìn đã biết là phụ tử ruột thịt.
Nam tử vội vã chắp tay: "Phụ thân."
Thái thú quận lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, trầm giọng nói: "Đi theo ta."
Nói xong thì trực tiếp lướt qua nhi tử rời đi. Nghe được ngữ khí lạnh như băng này, nam tử âm thầm cắn răng.
Nam tử đi theo phụ thân vào thư phòng, vừa đóng cửa xoay người lại thì bất ngờ bị một cuộn thẻ tre ném vào người.
Nam tử mất cảnh giác không kịp chuẩn bị, nên bị thẻ tre đập trúng vào trán, sau khi "Đùng" một tiếng thì rơi xuống đất.
Sắc mặt của nam tử khẽ biến, nhịn đau hỏi: "Phụ thân, đây là vì sao? "
"Chuyện Hoắc Mẫn Chi ngươi đã làm, ngươi cho rằng có thể giấu giếm được ai? Đây là quận Vũ Lăng, là địa bàn của ta! "
Nam tử tên là Hoắc Mẫn Chi trong lòng có chút hồi hộp, cúi đầu thấp thỏm hỏi: "Hài nhi không biết phụ thân đang nói chuyện gì? "
Thái thú quận sắc mặt nghiêm nghị: "Ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi đánh gãy chân của Cẩn Chi thì cũng là chuyện đã rồi, ta cũng không tính toán với ngươi, nhưng sau này ngươi không được tiếp tục động đến Cẩn Chi nữa. "
Tâm của Hoắc Mẫn Chi có hơi chấn động. Hắn không nghĩ tới chân trước nha sai vừa mới rời đi, thì tin tức đã truyền tới tai của phụ thân.
"Phụ thân, hài nhi chỉ sai người đến thôn Lăng Thủy xem xét tình hình của dưỡng mẫu, cũng không có làm gì hắn."
"Trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì, đừng tưởng rằng ta không biết? Thu hồi chút tâm tư này của ngươi đi, tốt nhất đừng giở trờ với ta, ta cũng không phải chỉ có một đứa con trai như ngươi, nếu ngươi không đáp ứng được yêu cầu của ta, vậy thì nhanh chóng cút xa ta ra một chút."
Nghe vậy, Hoắc Mẫn Chi âm thầm siết chặt lòng bàn tay, đáy mắt một mảnh thâm trầm.
Hoắc Thái thú còn nói: "Nếu như ngươi có nửa điểm thông tuệ như Cẩn Chi, ta cần gì phải lo!?"
Tay Thái thú quận chống sau lưng, tựa hồ cảm nhận được bầu không khí u ám, hắn hơi nheo mắt lại cảnh cáo lần nữa: "Chớ xem những lời ta nói như là chuyện đùa, nếu như ngươi muốn làm trái ý ta, cũng phải nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng."
Nói đến cuối cùng, một tiếng quát lạnh: "Đi ra ngoài."
Hoắc Mẫn Chi chậm rãi lui ra khỏi phòng, khi cửa vừa đóng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đều tràn đầy tức giận và căm hận.
Trong thư phòng, Hoắc Thái thú xả giận xong thì ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
So với đứa con trai ruột lớn lên ở vùng đất man hoang, tâm địa tiểu nhân không có tài cán gì, hắn càng hài lòng đứa con nuôi đã được cẩn thận bồi dưỡng hai mươi năm hơn, vừa có năng lực vừa có chính kiến.
Hắn biết Cẩn Chi là người có bản lĩnh, mặc dù không phải do mình thân sinh, hắn cũng rất muốn giữ lại bên người. Nhưng chung quy nó vẫn là người Phục gia, không thể lưu lại được.
*
Sau khi dùng cơm tối, Ngu Huỳnh bảo Phục An đi Hà gia mời Hà thúc Hà thẩm và Hà đại lang đến đây.
Ngu Huỳnh nói với bọn họ: "Bởi vì cháu mới vừa làm xong một vụ buôn bán nhỏ, kiếm được một chút bạc, vì thế bây giờ thanh toán bạc hái thuốc trước, sau này đợi đến tháng mười thì lại thanh toán nữa, mọi người có ý kiến nào không? "
Hà thúc Hà thẩm nói: "Chúng ta không có ý kiến. "
Phụ mẫu đều không có ý kiến, Hà đại lang tất nhiên cũng không có ý kiến.
Còn Phục Chấn lại càng không có ý kiến nào khác.
Sau đó Ngu Huỳnh đặt những đồng tiền đã chia sẵn lên trên bàn.
Lần này thảo dược bán được 50 cân, kiếm được 950 văn tiền, cho tiểu nhị 95 văn, còn lại 855 văn.
Ngu Huỳnh thấy bọn họ không có ý kiến gì, liền nói: "Hà thúc Hà thẩm hái mười ngày được 18 cân giá 7 văn tiền, 22 cân giá 6 văn tiền, tổng cộng 258 văn."
Ngu Huỳnh đem chuỗi đồng xu đẩy lên trước cho Hà thúc Hà thẩm: "Hà thúc Hà thẩm cứ đếm qua đi."
Nghe được mười ngày công của phụ mẫu kiếm được số bạc bằng hai tháng tiền công của mình, tâm trạng của Hà đại lang khiếp sợ không thôi.
Trước kia phụ thân đến tìm hắn bảo về buôn bán thảo dược cùng Dư nương tử, hắn vẫn rất do dự, dù sao ở chỗ sĩ tộc tuy ngang ngược nhưng công việc ổn định, sẽ không phải lo lắng ngày có ngày không.
Hắn còn chưa kịp đưa ra quyết định thì xảy ra chuyện của Tống tam lang, vì thế hắn trực tiếp đưa ra đáp án, bây giờ nhìn lại, quyết định này quả là không sai.
Ngay cả Phục Chấn cũng rất ngạc nhiên khi nghe được con số này.
Ngu Huỳnh lại nói "Đại huynh Hà gia bởi vì hỗ trợ trong thời gian ngắn, nhận biết thảo dược chưa nhiều lắm, vì thế chỉ hái khoảng 5 cân, nếu ít hơn 5 cân thì tính 5 cân giá 6 văn, tổng cộng được 30 văn."
Ngu Huỳnh nói, đem chuỗi 30 văn tiền đưa cho Hà đại lang.
"Cuối cùng, là tiền công của đại huynh."
Phục Chấn nghe vậy, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Ta không cần tiền công."
Đệ tức đã giao bạc dịch kỳ chuộc thân cho phu thê hắn, Phục Chấn biết rõ phu thê hắn đã nợ đệ tức món ân tình và một số bạc rất lớn.
Ngu Huỳnh nói rằng: "Muội biết tâm tư của đại huynh là đang nghĩ gì, nhưng một thước vẫn phải tính là một thước, việc này cần phải tính toán rõ ràng, chờ sau khi tính xong, đại huynh muốn như thế nào cũng được. "
Phục Chấn nghe vậy thì cũng gật đầu.
Ngu Huỳnh tiếp tục nói: "Đại huynh hái được 8 cân giá 7 văn tiền, 12 cân giá 6 văn tiền, tổng cộng là 128 văn."
Ngu Huỳnh nói rồi thì đặt những chuỗi đồng xu trước bàn đại huynh ngồi.
Đây là lần thứ hai Hà thúc Hà thẩm được chia bạc, so với lần đầu tiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng sau khi kiếm được hơn 200 văn, trong đầu vẫn không kìm được sự kích động, tâm trạng càng phấn khích nhiệt tình.
Bọn họ cố gắng chăm chỉ hơn nữa thì trong khoảng hai tháng tới, có thể đưa nhị lang quay trở về.
Sau khi Ngu Huỳnh chia bạc xong, nói rằng: "Thảo dược ở hai ngọn núi gần đây không còn nhiều lắm, cũng không thể để chúng cạn kiệt, vì thế cháu nghĩ sẽ đến chỗ khác hái thuốc, nhưng vẫn chưa biết đi đâu. "
Nói xong thì nhìn về phía Hà thúc: "Hà thúc, thúc đã sống lâu ở thôn Lăng Thủy, hẳn là quen thuộc địa hình."
Hà thúc cười nói: "Chung quanh đây cái gì không nhiều, nhưng núi thì rất nhiều, hơn nữa chung quanh núi cũng không có thôn xóm, chỉ cần có lá gan thì có thể đi săn bắn hoặc hái rau dại."
Có lời của Hà thúc, Ngu Huỳnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lại nói đến khế ước vào tháng mười, 500 cân thảo dược thì cần phải hái được 700 cân thảo dược tươi.
Bây giờ đã có năm người cùng nhau hái thảo dược, chờ Tống tam lang đi đứng bình phục, lại có thêm một người.
Sáu người hái thuốc, nửa tháng cũng sẽ đủ.
Nhưng quá nhiều thảo dược mà không có chỗ chứa cũng là một vấn đề, vì thế sẵn tiện bàn tính hai ngày tới sẽ dựng thêm một gian nhà tranh.
Vào buổi tối, Ngu Huỳnh thắp một ngọn đèn dầu, đặt trên cái bàn trúc đơn giản mà nàng đã nhờ đại huynh làm giúp.
Bàn trúc ước chừng cao đến bụng nàng, do chỉ dùng dây rơm buột lại nên không chắc chắn lắm, nhưng đặt ngọn đèn dầu và bát thuốc thì cũng không có vấn đề gì.
Nàng xa xỉ dùng một mảnh vải, sau đó lại khâu đắp vào một ít vải vụn, làm ra một chiếc khăn trải bàn sạch sẽ.
Có chiếc khăn trải bàn phủ lên trên, chiếc bàn này thật sự nhìn ra dáng một chút.
Sau khi thắp đèn dầu, nàng trải một mảnh vải lên giường, đem hơn 400 văn tiền hôm nay kiếm được để lên trên đó, xâu từng sợi dây rơm lại với nhau, lông mày cong cong, có thể thấy nàng rất cao hứng.
Phục Nguy nhìn nàng vui vẻ đếm tiền, khóe miệng không khỏi giương lên theo.
Ngu Huỳnh vừa xâu những đồng tiền xu vừa nói với Phục Nguy: "Đại huynh và đại tẩu của huynh đã đón về được, hiện giờ ngoại trừ thuê thêm người quản lý ngoài ruộng, cũng không chi quá nhiều bạc, cuộc sống này của chúng ta cũng ngày càng dễ chịu hơn."
Nói đến đây, Ngu Huỳnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, hỏi: "Huynh nói, chúng ta có nên chuyển tới huyện Ngọc không?"
Phục Nguy bỗng nghe nàng nhắc đến việc này, hơi kinh ngạc: "Nàng muốn đến huyện Ngọc?"
Động tác của Ngu Huỳnh chậm lại, từng đồng từng đồng xu được xâu lại với nhau, nói rằng: "Đương nhiên không phải bây giờ, dù sao chúng ta cũng không còn bao nhiêu bạc, coi như muốn chuyển đi thì phải chờ tới sang năm mới suy nghĩ thêm. Nhưng hiện tại ta mới có ý tưởng này, không biết huynh nghĩ như thế nào."
Phục Nguy trầm ngâm một chút, mới nói: "Điều kiện ở huyện Ngọc so với thôn Lăng Thủy quả thật tốt hơn một chút, nhưng nếu như nàng muốn đi, chúng ta tất nhiên sẽ không có ý kiến."
Nghe hắn nói không có ý kiến gì, Ngu Huỳnh còn nói: "Đến lúc đó đồng ruộng ở thôn Lăng Thủy và chuyện thảo dược có thể giao cho Hà thúc Hà thẩm quản lý."
Cúi đầu tiếp tục xâu đồng tiền, khẽ thở dài một hơi nói rằng: "Nếu như ta có phương pháp và không sợ đắc tội với những y quán ở huyện Ngọc, ta có thể đi thuê đất hoang, để cho thôn dân thôn Lăng Thủy cùng trồng thảo dược, đôi bên cũng đều có lợi."
Nàng đã hỏi thăm qua, đất hoang chỉ cần trả tiền thuê đất chứ không cần trả lương thực.
Nghe nàng nói thế, Phục Nguy hơi nhíu mày.
Hắn mơ hồ đã nghe nàng nhắc qua muốn trồng thảo dược trị phong hàn, cảm sốt, tiêu viêm trị thương.
Thuốc trị phong hàn cảm mạo đương nhiên là rất cần thiết, nhưng trong thời đại thái bình này, thuốc dùng trị thương không được dùng nhiều, phần lớn là thương nhân của triều đình đi thu mua gửi đến biên cương dự phòng.
Hơn nữa, tính tình của nàng chính là kiểu tích tiểu thành đại, từ từ sẽ đạt được kết quả, không phải muốn làm ngay một lúc như thế.
Hiện tại bạc không còn nhiều, nhân lực cũng không đủ, ngay lập tức lại thuê liền năm mẫu đất canh tác, không giống với tác phong của nàng lắm, có vẻ hơi lỗ m/ãng.
Còn phải trồng cùng lúc thảo dược và lương thực với quy mô lớn như thế, thật giống như là đang lên kế hoạch dự tính chuyện gì đó.
Phục Nguy nghĩ tới thân phận nàng vẫn còn là câu đố, lúc trước nàng nói đến chuyện đại huynh sẽ chết trong mỏ đá, hắn đoán được rằng nàng có thể biết được một hoặc hai vấn đề gì đấy xảy ra trong tương lai.
Hay là nàng sợ sẽ có điều gì đó thay đổi, vì thế nàng đem những chuyện này giữ ở trong lòng, muốn bình an vô sự?
Lương thực...
Thảo dược...
Còn có thế cuộc bất an sắp rung chuyển, Phục Nguy dần dần hiểu rõ đối với những chuyện nàng ẩn giấu trong lòng.
Khả năng lớn nhất, có thể trong tương lai không xa, thế đạo có thể hỗn loạn hơn so với hiện tại.
Thật lâu không nghe Phục Nguy trả lời mình, Ngu Huỳnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Phục Nguy nghiêm túc nhìn mình.
Ngu Huỳnh thoáng nghi hoặc, hỏi: "Sao thế?"
Phục Nguy nhìn nàng, im lặng mấy giây, ngữ điệu trầm thấp: "Lục nương, có chuyện trước nay ta chưa từng hỏi qua nàng, về sau cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu như nàng tin tưởng ta, hiện tại ta chỉ muốn hỏi một chuyện, ta hi vọng nàng dù không thể trả lời tỉ mỉ cho ta biết, cũng có thể cho ta đáp án là có hoặc không."
Thấy Phục Nguy bỗng nhiên nghiêm túc, trong lòng Ngu Huỳnh cũng khẩn trương theo.
Im lặng một lúc, nàng buông việc trong tay xuống, hỏi: "Huynh muốn hỏi cái gì?"
Nàng âm thầm chuẩn bị tinh thần.
Phục Nguy nhìn nàng, hỏi bằng giọng điệu chậm rãi: "Tương lai không xa, thiên hạ có phải sẽ đại loạn?"
Ngu Huỳnh cả kinh. Vì sao hắn lại đột nhiên nhìn ra manh mối?
Có lẽ là do bây giờ hắn đã sớm biết thế cuộc, thêm những hành động nhỏ của nàng thì hắn đã phát hiện được một số chi tiết không ổn.
Ngu Huỳnh muốn thuận theo tự nhiên, cố gắng không phá vỡ quỹ đạo của cốt truyện, nhưng bây giờ có vẻ như bản thân nàng đã là một biến số. Với biến số này, đã có rất nhiều chuyện đã dần đần thay đổi.
Sau một lúc lặng im, Ngu Huỳnh đã nghĩ thông suốt.
Nàng hít một hơi, khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, sang năm khi tuyết phương Bắc tan, nhất định sẽ đại loạn."
Phục Nguy nhận được câu trả lời của nàng, bỗng trầm mặc lại.
Hắn vốn nghĩ triều đình hiện tại có thể chống đỡ thêm mười tám năm nữa, nhưng có lẽ là do hắn đã đánh giá quá cao.
Nàng nói vào năm tới khi băng tuyết ở phương Bắc tan đi, chính là thời điểm bạo loạn thật sự bùng phát.
Trước khi bạo loạn xảy ra, sẽ có rất nhiều biến động nhỏ khác nhau để làm nền cho biến động lớn này, chẳng mấy chốc cuộc sống sẽ không còn yên ổn nữa.
Ngu Huỳnh nói: "Ta không rõ toàn bộ vấn đề của sự bạo loạn này, ta chỉ có thể nói với huynh, thế cuộc hỗn loạn đó không thể ngăn cản được, chỉ có thể thuận theo chứ không thể đảo ngược."
Quần hùng sẽ nổi dậy khởi nghĩa, tuyệt không chỉ bởi vì một mình Phục Nguy góp sức mà tạo ra nghịch chuyển.
Phục Nguy rơi vào trầm tư.
Ngu Huỳnh còn nói: "Ta sẽ không nhiều lời nữa, bởi vì lời ta nói có thể không đúng, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và cân nhắc của huynh, cho nên huynh không nên hỏi nhiều nữa, nếu cứ hỏi tiếp như thế, sau này ta sẽ không nói gì thêm"
Phục Nguy có thể sẽ trở thành một quyền thần của triều đại mới, cũng không phải dựa vào tiên tri gì hết, mà chính là dựa vào sự can đảm và mưu lược của hắn.
Nếu nàng lại nhiều lời thêm có thể sẽ khiến hắn phán đoán sai lầm, cái hại sẽ nhiều hơn cái lợi.
Những gì Ngu Huỳnh nói, Phục Nguy đã nghe từ đáy lòng. Hắn nhắm mắt lại thật lâu vẫn không nói gì, trong lòng có chút hỗn loạn.
Sau một lát, hắn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng: "Hôm nay nàng cứ coi như vẫn chưa nói với ta những lời này, sau này chúng ta cũng không nên nhắc lại."
Vấn đề này không phải là thứ mà hiện tại họ có khả năng gánh chịu, nhiều lời tất sẽ mang lại tai họa.
Ngu Huỳnh đáp nhẹ: "Ta biết."
Vừa dứt lời, cửa nhà đã vang lên. Hai người cảnh giác nhìn nhau một chút, Phục Nguy lắc đầu với nàng.
Ngu Huỳnh hiểu rõ nên khẽ gật đầu. Nàng ở cuối giường bước xuống, đi ra mở cửa.
Phục Ninh sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở về đang đứng ở ngoài cửa, phía sau còn có đại huynh đại tẩu cũng đứng đó.
Cửa mở, Phục Ninh vào trong nhà, đứng bên cạnh tiểu thẩm.
Ngu Huỳnh tò mò hỏi: "Đại huynh đại tẩu sao lại ở đây?"
Phục Chấn lấy ra hơn 100 văn tiền vừa mới nhận được, đưa cho nàng: "Số bạc chuộc thân cho ta và Hạnh nương mất gần 7000 văn tiền, chẳng biết khi nào mới có thể trả hết, nhưng hiện tại đã có bạc, tất nhiên cần phải trả trước cho muội."
Ôn Hạnh cũng gật đầu theo.
Ngu Huỳnh trầm ngâm một chút rồi nói: "Đại huynh đại tẩu mỗi lần chỉ trả một nửa cho muội là được rồi, cần phải giữ lại một nửa bên người, còn nữa..."
Nàng cúi đầu liếc nhìn Phục Ninh bên cạnh, nói rằng: "Đại huynh đại tẩu còn có An An Ninh Ninh phải nuôi dưỡng."
Ngu Huỳnh vừa nhắc tới điều này, phu thê hai người vốn chỉ quan tâm đến việc trả bạc mới nhận ra.
Những bộ xiêm y này đều dùng bạc của đệ tức mà mua.
Trong khi trên người không có đồng nào, ngoại trừ việc hái thuốc thì bọn họ cũng không có công việc khác. Nếu như thật sự đem trả hết, chẳng phải còn bắt đệ tức tiếp tục nuôi bọn họ sao?
Hai vợ chồng chợt bừng tỉnh, Phục Chấn lập tức đếm 28 văn lấy ra, còn lại 100 văn thì đưa cho đệ tức.
Ngu Huỳnh thấy bọn họ tuy không giữ lại một nửa, nhưng vẫn để lại một ít bên người để dùng thì cũng nhận lấy, cười nói: "Vậy thì muội sẽ nhớ kỹ khoản này."
Phục Chấn gật đầu.
Vừa định rời đi, Ngu Huỳnh gọi đại tẩu lại: "Đại tẩu đợi một lát, muội đã làm xong thuốc cao, lát nữa tẩu đem bôi lên mặt, có thể chữa trị bỏng nắng."
Nói xong, Ngu Huỳnh xoay người cầm đèn dầu lên.
Phục Chấn đang định quay về nhà trước, bên trong bỗng truyền ra giọng của nhị đệ: "Đại huynh nếu không vội thì vào nói cùng đệ mấy câu."
Bước chân Phục Chấn dừng lại.
Ngu Huỳnh, người vừa nói tình hình thời cuộc cho Phục Nguy biết, nghe được Phục Nguy gọi Phục Chấn lại, trong mắt hiện lên mấy phần nghi ngờ.
Phục Nguy muốn nói với đại huynh cái gì?
Ngu Huỳnh cũng không hỏi, vì hai huynh đệ bọn họ muốn nói chuyện, cho nên nàng đặt đèn dầu xuống, bảo đại tẩu sang nhà bên cạnh lấy đèn.
Tẩu tức hai người họ dẫn theo tiểu Phục Ninh đi ra khỏi nhà, chỉ còn lại hai huynh đệ ở bên trong.
Trong nhà, vẻ mặt Phục Nguy nhàn nhạt nhìn về phía vị đại huynh mới tương nhận chưa được nửa tháng, đột nhiên hỏi: "Đại huynh có từng nghĩ sẽ học võ?"
Nghe nói như thế, Phục Chấn sững sờ: "Vì sao hỏi như vậy?"
Phục Nguy nói rằng: "Trước khi đi đón mọi người về, trong nhà đột nhiên có hai nha sai xông vào, việc này đại huynh có nghe nói tới chưa? "
Những ngày qua kể từ khi Phục Chấn trở về, tuy rằng không tiếp xúc nhiều với thôn dân, hắn vẫn từ Hà thúc Hà thẩm nghe được đại khái, nhưng lại không biết chi tiết bên trong.
Khi hắn hỏi mẫu thân, mẫu thân tựa hồ sợ hắn lo lắng, nên cũng im lặng không đề cập tới.
Nhị lang khơi lại chuyện cũ, việc này tất có đầu mối gì đó.
Phục Chấn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Phục Nguy ngước mắt lên, vẻ mặt hờ hững: "Quan sai bỗng nhiên xông vào nói là truy bắt đào phạm, nhưng trên thực tế là thăm dò xem đệ bị tàn phế là thật hay giả."
Phục Chấn giật mình, lại nghe hắn nói: "Có thể sai khiến quan gia làm việc, lại có cừu oán với đệ, chắc đại huynh cũng đoán được đó là ai."
Phục Chấn đúng là đã đoán được.
Phục Nguy tiếp tục nói: "Ngoại trừ vấn đế đó, vùng đất Lĩnh Nam cũng không dễ dàng sống yên ổn, cái này không cần đệ phải nói thêm. Đại huynh tuy có một thân khí lực, nhưng khi so với những người có chút bản lĩnh khác, vẫn chênh lệch rất nhiều."
Phục Nguy cúi đầu liếc nhìn chân mình: "Mà đôi chân này của đệ, không biết phải làm gì mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, trước khi khỏi hẳn, an nguy của người trong nhà chỉ có thể ký thác ở trên người đại huynh."
Câu nói sau cùng đã khiến gương mặt của Phục Chấn trở nên nghiêm nghị hơn.
Đúng vậy, ở đời này nếu có bản lĩnh tự đứng vững thì sẽ không bị bắt nạt. Nếu như hắn không có một thân sức mạnh này, khi ở mỏ đá cũng không thể bảo hộ cho thê tử.
Nghĩ đến đây, Phục Chấn nhìn về phía nhị đệ, hỏi: "Đệ có biết võ không?"
Phục Nguy gật đầu: "Từ nhỏ đệ đã luyện võ, cũng từng ở trong quân mấy năm, đối với đao thương có nghiên cứu qua, đệ có một bộ thương pháp rất thích hợp cho đại huynh luyện, chỉ là đệ đi đứng bất tiện, cũng không có trường thương trăm cân, tập luyện tương đối khó khăn."
Đây là lần đầu tiên Phục Chấn được nghe quá khứ của nhị đệ, sau đó biết được đệ ấy có nhiều bản lĩnh như thế, chợt nhớ tới mẫu thân có nhắc qua tình huống khi nhị đệ vừa mới tới Phục gia.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao nhị đệ lại có bộ dạng này.
Từng là một thiên chi kiêu tử, đệ ấy lại có khí phách và tôn nghiêm như vậy, khi bị quật ngã còn bị hãm hại tàn phế, làm sao có thể tiếp nhận được?
"Đại huynh có muốn luyện không?" Phục Nguy hỏi lại một lần nữa.
Phục Chấn trong lòng đã có câu trả lời, đáp: "Huynh tuy không phải là kẻ có tài, nhưng huynh cũng muốn thử một lần."
Nghe vậy, độ cong khóe miệng Phục Nguy có hơi giương lên. Cũng may, không phải là bùn nhão không trát nổi tường.
Có những người trời sinh thần lực, một thân khí lực này của đại huynh cũng không thể nói là thần lực được, nhưng sau này khi thế đạo thật sự hỗn loạn, huynh ấy cũng có thể tự mình tìm lối thoát.
*
Ngu Huỳnh đứng trước cửa nhà bếp, hơi ló đầu nhìn Phục Nguy ở trong gian nhà, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng hai huynh đệ phản chiếu lên rèm cửa sổ, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
Ôn Hạnh nhận ra được tầm mắt của đệ tức, nàng cũng đưa mắt nhìn theo, nói rằng: "Hai ngày nay đại lang và nhị lang đã có nhiều chuyện để hàn huyên hơn, khi vừa mới trở về mấy ngày, hai người họ đối mặt nửa ngày cũng không nói nhiều hơn một câu."
Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắt, bôi thuốc cao lên trên mặt đại tẩu, nói: "Có chuyện để nói là điều tốt."
Ôn Hạnh gật đầu hai cái, sau đó cảm giác được sự lạnh lẽo như băng ở trên mặt.
Nàng cúi đầu nhìn thảo dược như bùn ở trong bát màu xanh, thở dài nói: "Cái này đắp lên thật thoải mái."
Phục Ninh mở to mắt, tò mò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị bôi thuốc trông rất xấu xí của mẫu thân.
Ngu Huỳnh cười nói: "Cái này không chỉ có thể chữa bỏng nắng, mà còn giúp da dẻ mịn màng."
Nghe vậy, Ôn Hạnh mở to mắt ngạc nhiên nói: "Thật sao?"
Ngu Huỳnh gật đầu: "Nếu thường xuyên sử dụng, khoảng một tháng là có thể thấy được hiệu quả."
Dừng một chút, lại nhắc nhở: "Mấy ngày nay đại tẩu ở trong nhà làm xiêm y không cần phải đi ra ngoài, tốt nhất không được phơi nắng, cho dù lúc đi phơi thảo dược cũng phải đội mũ trùm đầu vào, nên che mặt lại."
Ôn Hạnh ngượng ngùng nói: "Tẩu cũng đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ rồi, còn muốn xinh đẹp làm gì."
Ngu Huỳnh cười cười, "Ai nói là mẫu thân của hai đứa nhỏ thì không thể xinh đẹp, cho dù sau này sẽ làm nãi nãi, cũng phải thật xinh đẹp, không vì điều gì khác, chỉ để bản thân trông thật vui vẻ."
Ôn Hạnh nghe vậy, trong mắt hiện lên mấy phần suy tư. Một lát sau, nàng tựa hồ hiểu ra gì đó, sau thì nở nụ cười.
Ngu Huỳnh vội vàng khuyên: "Đừng cười, đừng cười, sẽ có nếp nhăn."
Ôn Hạnh cuống quít dừng cười, thấp giọng nói: "Đệ tức nói không sai, vì để cho mình trông vui vẻ thì nhất định phải thật xinh đẹp."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, còn nói: "Vậy chờ khi ta dùng có hiệu quả, sẽ đem cho nương dùng, cũng khiến cho nương vui vẻ một chút."
Ngu Huỳnh: "Được, sau này sẽ gọi nương cùng dùng."
Ánh mắt Ôn Hạnh nhìn mấy vết hắc ban trên mặt đệ tức, do dự một chút rồi hỏi: "Đệ tức muội biết y thuật, lẽ nào không trị được những vết hắc ban trên mặt sao?"
Ngu Huỳnh bôi xong mặt cho đại tẩu thì đặt bát gỗ xuống, cân nhắc một hồi: "Mấy vết ban này muội muốn tẩy hết thì rất dễ dàng, nhưng muội phải thường đi tới huyện Ngọc, tạm thời không muốn tẩy."
Ôn Hạnh nhìn kỹ đường nét thanh tú và ngũ quan tinh xảo của đệ tức, nếu không có những vết hắc ban này trên mặt chắc chắn là một mỹ nhân.
Nàng lập tức hiểu rõ ý tứ của đệ tức, nói rằng: "Đúng vậy, không nên tẩy đi, có vết ban sẽ an toàn hơn."
Có tiếng mở cửa từ phía gian nhà truyền đến, Ngu Huỳnh thấy đại huynh đi ra, nàng nói cùng đại tẩu: "Muội dẫn Phục Ninh trở về nghỉ ngơi trước, số cao thuốc còn lại, đại tẩu giúp đại huynh bôi ở những chỗ bị bỏng nắng là được rồi."
Ôn Hạnh gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
Ngu Huỳnh gật đầu với đại huynh đang đi tới đối diện, sau đó bước vào trong nhà.
Phục Chấn đi đến trước nhà bếp, đang muốn gọi thê tử trở về, chợt nhìn thấy gương mặt của thê tử trong bóng tối, bị dọa tới mức lùi về sau nửa bước.
Ôn Hạnh không biết dáng vẻ xấu xí hiện giờ của mình, chỉ mở to đôi mắt hạnh mờ mịt nhìn trượng phu, hỏi: "Sao vậy?"
Phục Chấn nhìn bùn xanh trên mặt nàng, vẻ mặt không thể diễn tả nổi, hỏi rằng: "Đây là cái gì?"
Ôn Hạnh kéo hắn vào nhà bếp, thả chiếc rèm xuống, dưới ngọn đèn nhỏ mờ ảo thấp giọng nói: "Đệ tức nói có thể trị bỏng nắng, chàng mau cởi xiêm y ra, để thiếp bôi cho chàng một ít."