Đại não Dư Hoàn trống rỗng vài giây, đứng ở nơi đó không dám tiến lên.
Diêu Hi bị va vào đầu tương đối nghiêm trọng, khi nhận ra Dư Hoàn tiến vào, anh lập tức muốn từ bên cạnh túm lấy gì đó che chắn một chút, nhưng cánh tay lúc này chẳng có chút lực.
Cũng may, Dư Hoàn không dừng lại quá lâu, liền hấp tấp tiến lên cầm khăn tắm qua đây, trực tiếp che lại bộ vị mấu chốt của Diêu Hi...
"Cử động một chút, nhìn xem có thể đứng lên hay không." Dư Hoàn đỡ vai của anh, ôn nhu mở miệng.
Diêu Hi gật đầu, sau đó hơi hơi giật chân.
Theo sau vịn chặt lấy Dư Hoàn, thuận thế chậm rãi đứng dậy.
Dư Hoàn vội vàng đỡ anh vào phòng ngủ, trong lúc đó, chiếc khăn tắm che đậy kia thường thường tụt xuống dưới, Dư Hoàn một tay dìu, một tay túm chặt hai đầu của chiếc khăn, tránh cho Diêu Hi bị lộ hàng.
Chờ đến sau khi đỡ được Diêu Hi lên giường, Dư Hoàn mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô kéo chăn qua cho anh đắp, sau đó nhích gần đến sau đầu anh nhìn thoáng qua: "Bị va đến sưng lên rồi, chắc chắn rất đau.
Ngoài cái gáy ra, anh có còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Diêu Hi ngồi ở đó một hồi lâu cuối cùng cũng phát ra tiếng: "Tay phải có hơi đau."
Lúc này Dư Hoàn mới nhìn đến cánh tay phải của anh, bầm một mảng lớn, Dư Hoàn nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp một chút, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Biểu tình của Diêu Hi có chút đau khổ: "Còn...Còn ổn."
"Tôi đi gọi điện thoại cho bác sĩ, để họ qua đây kiểm tra một chút."
Dư Hoàn đang muốn xoay người, Diêu Hi lại đột nhiên túm lấy cô: "Không cần, rất muộn rồi, đừng làm phiền bác sĩ.
Anh vừa rồi chỉ bị ngã một chút, không có chuyện gì lớn."
Dư Hoàn kiên trì muốn gọi điện thoại: "Cũng không muộn, còn chưa tới nửa đêm, vết thương cũ của anh vẫn chưa khỏi hẳn, tới đây kiểm tra một chút không phải là chuyện xấu."
Diêu Hi thấy Dư Hoàn kiên trì, không ngăn cản cô nữa.
Bác sĩ ở ngay cách vách, rất nhanh có thể qua đây.
Sau khi Dư Hoàn buông điện thoại xuống, liền vội vàng đi tìm quần lót của Diêu Hi trong tủ quần áo, sau đó đưa tới tay Diêu Hi: "Mặc cái này vào trước đi."
Diêu Hi dùng tay trái đi tiếp, biểu tình có chút đau khổ, sau khi cầm lấy, liền tựa hồ ý thức được Dư Hoàn vẫn luôn đứng bên cạnh mình.
Anh vốn định mở miệng hỏi, lẽ nào em định đứng đây nhìn anh thay hay sao?
Còn chưa kịp nói ra lời, Dư Hoàn đã hỏi: "Cánh tay của anh, có tiện không?"
Vừa nghe được lời này, Diêu Hi tức khắc đỏ mặt, sau khi dừng mấy giây mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ em muốn giúp anh mặc?"
Dư Hoàn hai má cũng hơi nóng lên, cô nắm chặt hai nắm tay, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Nếu anh thực sự không tiện, tôi giúp một chút cũng không sao."
Diêu Hi trong lòng vui mừng, lại hiếu thắng chịu đựng khóe miệng sắp giương lên, cúi đầu ngượng ngùng: "Vậy em đỡ...đỡ anh một chút là được."
Cánh tay phải của Diêu Hi không cử động được nhiều, tay trái động tác chậm chạp, hơn nữa anh còn phải duy trì trạng thái giả mù, thực sự cố sức.
Dư Hoàn nhìn không thuận mắt, trực tiếp giúp anh mặc vào.
Đến mặt phía trên, Dư Hoàn còn hơi hơi dừng một chút, cuối cùng cảm thấy, dù sao cũng thấy rồi, nhìn thêm lần nữa cũng chả sao.
Hơn nữa cô đây là giúp đỡ, lại không phải có ý tưởng không an phận, không tính là cái gì.
Sau khi nội tâm giãy dụa ba bốn giây, Dư Hoàn nhanh chóng lưu loát mà giúp anh mặc xong.
Sau đó còn nhân tiện, giúp anh tròng vào quần ngủ cùng áo ngủ.
Làm tốt tất cả mọi thứ, bác sĩ ngoài cửa đã ấn chuông.
Dư Hoàn đang chuẩn bị đi ra mở cửa, Diêu Hi lập tức ý thức được, Dư Hoàn hôm nay chỉ mặc một chiếc váy ngủ có đai, nếu như cong eo gì đó, rất dễ dàng lộ hàng.
Ngày thường ở nhà, Diêu Hi thỉnh thoảng có thể thấy được, những bác sĩ tư nhân kia đều là đàn ông, Diêu Hi thực không hi vọng cô bị những người khác nhìn thấy.
Nghĩ như thế, Diêu Hi cũng không kịp quan tâm cái khác, sốt ruột dặn dò: "Trước khi đi mở cửa em mặc thêm quần áo đi."
Dư Hoàn lúc này mới bừng tỉnh, sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, liền từ tủ quần áo tùy ý lấy ra một cái áo khoác thể thao.
Chỉ là, Dư Hoàn đang muốn đi mở cửa cho bác sĩ, cô lại xoay đầu nhíu mày hỏi: "Không đúng, anh có thể trông thấy tôi mặc gì sao?"
Diêu Hi lúc này mới hoảng loạn giải thích: "Không nhìn thấy."
"Vậy tại sao anh lại muốn tôi mặc thêm áo?" Dư Hoàn mày nhíu càng sâu.
Sau khi Diêu Hi trầm ngâm hai giây, mặt không đỏ tim không nhảy mà nói dối: "Vừa nãy lúc em mặc quần áo cho anh, không phải anh nắm lấy vai của em sao.
Hơn nữa lúc em dìu anh ra, anh còn dựa vào lưng em một chút.
Cảm thấy có lẽ em không mặc quá nhiều."
Dáng vẻ anh như thường, không giống như là nói dối, Dư Hoàn nhìn tới nhìn lui trên mặt anh nửa ngày, lúc này mới đáp một tiếng, xoay người ra mở cửa.
Chờ đến Dư Hoàn ra ngoài, Diêu Hi mới nhẹ nhàng âm thầm thở ra.
Bác sĩ qua đây làm kiểm tra toàn diện cho Diêu Hi, không có vấn đề gì quá lớn, chỉ bị thương ngoài da.
Trước khi đi, bác sĩ còn dặn dò Dư Hoàn phải chăm sóc Diêu Hi thật kĩ, trong khoảng thời gian gần đây, đều không thể rời khỏi bên người.
Dư Hoàn nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Bác sĩ tư nhân định thay giày đi ra ngoài, lại nhớ đến hôm qua Na Tân ở trước mặt ông phàn nàn.
Nói cái gì mà Diêu tổng hiện giờ thực ỷ lại vào phu nhân, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính vào người.
Bác sĩ tư nhân lúc này mới dừng một chút, đơn giản quyết định giúp đỡ Diêu Hi, liền ở Dư Hoàn trước mặt dặn dò: "Cho dù là lúc tắm rửa, cũng không cần lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Hai người là vợ chồng, nếu thực sự không được, cô giúp cậu ấy tắm rửa, này cũng không có làm sao."
Dư Hoàn ngừng lại, cô rũ đầu, mặt nóng như quả cầu lửa, một lúc sau mới có lệ lên tiếng: "Được."
Bác sĩ tư nhân thấy Dư Hoàn đồng ý, cảm thấy bản thân đã giúp Diêu tổng một việc lớn, sau đó đổi giày, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Tiễn đi bác sĩ, Dư Hoàn ở trong phòng khách rót cho mình một ly nước ấm, tuy rằng bác sĩ không hiểu rõ tình huống giữa cô và Diêu Hi, nhưng cô cảm thấy những lời của bác sĩ cũng có lý.
Diêu Hi trước mắt, quả thực không thể rời người.
Nhưng công việc vẫn bắt buộc phải làm, cô hiếm khi nhận lời mời tham gia gameshow và phim truyền hình, một năm quay trên hai bộ phim là kế hoạch công việc của cô.
Hơn nữa bộ điện ảnh của đạo diễn Hoa bắt buộc phải quay.
Cô không có biện pháp vì Diêu Hi mà từ chối cả bộ phim, thế nhưng trước mắt, không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Dư Hoàn nhất thời gặp khó khăn, chờ đến sau khi cô trở về phòng ngủ, Diêu Hi đã ngủ mất rồi.
Tư thế ngủ của anh vẫn luôn ngoan ngoãn, lúc ngủ nằm ở chỗ nào, cả buổi tối đều sẽ không xê dịch quá lớn.
Ngược lại là Dư Hoàn, lúc ngủ không quá thành thật, cô nhớ có một buổi sáng thức dậy, hai chân của cô đè cả lên người Diêu Hi.
May mà lúc ấy Diêu Hi ngủ chưa tỉnh, cũng không có phát hiện ra.
Dư Hoàn quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Diêu Hi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Bặc Mạn.
Dư Hoàn nói rất nhiều, đem lo lắng của mình và những gì đã xảy ra vào tối nay, tất tần tật gửi cho Bặc Mạn.
Xưa nay Bặc Mạn ngủ rất trễ, sau khi nhận được tin nhắn, cũng giúp Dư Hoàn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ phải nói: "Cũng không phải không có cách, chỉ là chị phải dọn một chỗ cho Diêu Hi nhà chị thôi, ở thành phố H không phải chị có một căn nhà hơn hai trăm mét vuông sao? Em có thể lập tức cử người qua trước dọn dẹp một chút.
Chỉ cần Diêu Hi đồng ý, chị có thể bảo Na Tân đón Diêu Hi qua đó.
Đến lúc đó bác sĩ tư nhân và hộ lý cũng có thể qua theo.
Ban ngày chị đóng phim, buổi tối còn có thể chăm sóc được."
Bặc Mạn gửi xong tin nhắn, thấy Dư Hoàn chậm chạp không trả lời, lại bắt đầu gõ chữ: "Đây là biện pháp tốt nhất mà em có thể nghĩ được cho chị.
Chị còn phải đóng phim, còn muốn chăm sóc cho Diêu Hi nhà chị, vậy chị dứt khoát mang anh ta qua đây đi."
Dư Hoàn thở dài, cuối cùng trả lời: "Để chị suy nghĩ chút."
Bặc Mạn cũng hồi âm: "Vậy chị suy nghĩ nhanh chút, em nghe nói casting đã kết thúc rồi, ngày mai đạo diễn Hoa sẽ tìm chị mở họp.
Trước khi chị tiến tổ, em phải cử người qua đó dọn dẹp nhà một chút.
Ngoài phòng ngủ chính, những phòng khác ngay cả giường còn không có, em còn phải kêu người đi mua nữa."
Dư Hoàn: "Được, rất nhanh sẽ cho em đáp án."
Sáng sớm hôm sau, sau khi Dư Hoàn thu xếp ổn thỏa cho Diêu Hi, liền tới giải trí Hoa Hạ.
Hợp đồng của những người khác đã kí xong xuôi hết rồi, Hoa Chí Văn và Dư Hoàn chỉ là bàn bạc với nhau ngoài miệng, hợp đồng trên giấy tờ vẫn chưa tìm Dư Hoàn kí.
Tất nhiên, trước khi ký hợp đồng, Hoa Chí Văn còn nói với Dư Hoàn hai chuyện.
Chuyện đầu tiên, là vấn đề của nữ chính bộ phim này.
Chủ đề của phim là về mối tình tay ba giữa một cặp chị em và một người đàn ông.
Góc nhìn của bộ phim là nhân vật của Dư Hoàn, nữ chính còn lại được sắp xếp ban đầu là một nữ diễn viên khác của giải trí Hoa Hạ, cũng là Hoa nữ lang, năm ngoái vừa giành được ảnh hậu.
Nhưng mà bởi vì vấn đề thù lao, cuối cùng đàm phán với Hoa Chí Văn thất bại, hơn nữa nữ diễn viên kia lại leo lên được một kim chủ rất lợi hại, thêm vào đó bộ phim cô ta đóng năm ngoái rất ăn khách, hiện giờ rõ ràng đã tính không đi theo Hoa Chí Văn lăn lộn nữa.
Cho nên trước lúc kí hợp đồng, một nữ chính khác đàm phán thất bại, Hoa Chí Văn chỉ có thể từ chỗ nhà đầu tư tìm một nữ chính mới.
Nếu như nguyên nữ chính ban đầu còn nguyện ý diễn, Hoa Chí Văn sẽ cho hai nữ chính, sau đó mới tới nam chính Diệp Nhất Luân.
Nữ chính mới đổi tới ngược lại không để ý đến vấn đề vị trí.
Huống chi, bộ phim này vốn dĩ suất diễn của Dư Hoàn nhiều, suất diễn của nữ chủ còn lại và nam chủ ít.
Cho nên, Hoa Chí Văn cuối cùng xác định để Dư Hoàn nhất phiên, nữ chính còn lại ngang hàng với Diệp Nhất Luân.
Khi tung poster, Dư Hoàn cũng đứng C vị.
(Phiên vị là thứ tự mà các diễn viên xuất hiện trong các tài liệu quảng cáo và phim, "nhất phiên" là diễn viên đứng đầu.)
Ở phương diện phiên vị này, Hoa Chí Văn trước nay chưa từng bạc đãi Dư Hoàn.
Chỉ là, nếu tìm một nữ diễn viên mới, khó tránh khỏi sẽ cọ đến nhiệt độ của Dư Hoàn.
Sau khi Dư Hoàn nghe Hoa Chí Văn giải thích về nhất phiên này xong, ngược lại không có ý kiến gì: "Ai mà chẳng xuất thân từ người mới, huống hồ, tôi tin tưởng ánh mắt của đạo diễn Hoa, cũng nghe theo tất cả sắp xếp của ngài."
Dư Hoàn trước đây thực ra không dễ nói chuyện như vậy, sau khi nghe Dư Hoàn phát biểu ý kiến, Hoa Chí Văn rõ ràng ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười nói: "Vậy thì tốt, nhưng kĩ thuật diễn của diễn viên mới này còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn."
Dư Hoàn cũng cười đáp lại: "Không thành vấn đề, nếu đạo diễn Hoa đã mở lời, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, nữ diễn viên mới này là ai?"
Lúc này Hoa Chí Văn mới đưa tư liệu của diễn viên mới qua.
Thực khéo, chính là người vừa hợp tác với Dư Hoàn khoảng thời gian trước Dương Hàm.
"Em ấy sao, một cô nhóc rất đáng yêu, lần trước tôi tới đoàn phim của em ấy làm khách mời.
Em ấy nói em ấy là fan của tôi."
Hoa Chí Văn nhướng mày cười: "Ồ? Vậy sao? Vậy thì tốt vậy thì tốt.
Đây chính là con gái duy nhất của nhà đầu tư lớn thứ hai lần này của chúng ta, rất được ba nuông chiều, tôi còn lo lắng cô ấy yếu ớt, cũng lo lắng hai người không hòa hợp.
Nếu cô đã khen cô ấy nhiều như thế, vậy tôi yên tâm rồi."
Sau khi Dư Hoàn nhìn thoáng qua nội dung hợp đồng, cũng không có ý kiến gì, cuối cùng trực tiếp kí tên.
Khi đưa lại hợp đồng cho Hoa Chí Văn, ông còn đánh giá Dư Hoàn một chút: "Tôi thấy cô gần đây, khí chất thay đổi rồi.
Trở nên ôn hòa và điềm đạm hơn rất nhiều.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô trưởng thành lên nhiều lắm."
Nói xong lời này, Hoa Chí Văn còn nhìn về phía Bặc Mạn, hỏi: "Là cô đốc thúc tốt sao?"
Bặc Mạn nhanh chóng xua tay: "Tính tình Dư Hoàn của chúng tôi không phải ngài không biết, cũng có chút đúng nhưng tôi không dám nhận công lao đâu.
Đây nhất định là do anh Diêu nhà chị ấy đốc thúc tốt."
Hoa Chí Văn đây không chỉ một lần từ trong miệng người khác nghe được cái tên Diêu Hi, ngay cả Diệp Nhất Luân cũng cứ nhắc tới ở trước mặt ông.
Nhưng xem dáng vẻ này của Bặc Mạn, tựa hồ không có ý kiến gì với Diêu Hi.
"Ồ? Xem ra anh Diêu là một người rất tốt." Hoa Chí Văn vừa uống trà vừa nói.
Bặc Mạn gật đầu: "Tôi cảm thấy khá tốt, nhưng gần đây không ổn lắm, bị thương nghiêm trọng, mắt không nhìn được nữa, không biết khi nào mới hồi phục.
Ngài mau nhìn Dư Hoàn, gần nhất chăm sóc anh ấy, mệt đến gầy cả người."
Nghe được lời này, Hoa Chí Văn hơi hơi nhíu mày: "Vậy xem ra, cô và Khâu Diệc Phong đích xác không có khả năng rồi."
Dư Hoàn còn chưa đáp lời, Bặc Mạn trước hết dậm chân: "Tuyệt đối đừng nhắc đến người này, tốt nhất là đừng gặp anh ta nữa."
Hoa Chí Văn đột nhiên khó khăn: "Này e rằng không được, hợp đồng đã kí rồi, là nam bốn, Ôn tổng cố ý nhét qua đây, suất diễn cũng không quá nặng, tôi cũng không tiện không cho mặt mũi."
Bặc Mạn kinh ngạc một cái chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Dư Hoàn.
Dư Hoàn hiển nhiên cũng biết chuyện này, đành phải nói: "Tôi đọc qua kịch bản, không có cảnh quay phối hợp với tôi, chủ yếu là phối hợp diễn với Diệp Nhất Luân.
Tất cả quyết định của đạo diễn Hoa, tôi không có ý kiến nào khác."
Khi rời khỏi giải trí Hoa Hạ, Bặc Mạn như muốn bùng nổ.
"Chết tiệt, tên Khâu Diệc Phong kia còn chút liêm sỉ nào không? Anh ta không biết Ôn Hoa Luân là đối thủ của Diêu Hi sao? Anh ta làm thế nào lại nương nhờ Ôn Hoa Luân? Không lẽ Ôn Hoa Luân gay sao? Hắn ta tiềm quy tắc Khâu Diệc Phong?"
Bặc Mạn bắt đầu kích động, âm điệu không khỏi cất cao.
Vốn dĩ cửa thang máy không có người, nhưng khi Bặc Mạn nói xong câu đó, Khâu Diệc Phong vừa vặn dừng tại lầu bảy, đang từ trong thang máy bước ra.
Sắc mặt Khâu Diệc Phong rất kém, rõ ràng đã nghe được câu nói cuối cùng kia của Bặc Mạn.
"Cô Bặc Mạn, phiền cô cẩn trọng lời nói! Nếu tôi còn nghe thấy những lời này nữa, cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng!" Khâu Diệc Phong sắc mặt xanh mét, hiển nhiên đối với lời bịa đặt của Bặc Mạn cực kì bất mãn.
Bặc Mạn hừ lạnh một tiếng, cũng sẽ không sợ Khâu Diệc Phong: "Ôi chao, hiện giờ leo lên được Ôn Hoa Luân, nói chuyện với tôi tự tin như vậy? Tố cáo tôi? Đi đi, có cần tôi giúp thuê luật sư không?"
Khâu Diệc Phong tức đến đỏ mắt, cả nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên là người đàn bà đanh đá, không thể nói lý!"
Nói xong, Khâu Diệc Phong mới nhớ ra bản thân đã hẹn thời gian gặp mặt Hoa Chí Văn, tuy rằng rất tức giận với những lời hồ ngôn loạn ngữ của Bặc Mạn, nhưng Khâu Diệc Phong đã dự liệu được, trong miệng của Bặc Mạn và Dư Hoàn chắc chắn sẽ không có lời nào tốt về anh.
Nghĩ như vậy, Khâu Diệc Phong cũng bình thường trở lại, sắc mặt anh xanh lét lướt qua bên người Bặc Mạn, định rời đi luôn.
Ai ngờ, Bặc Mạn hoàn toàn không có ý tứ buông tha anh, cô tùy ý từ trong thang máy cầm lấy một cái chổi, nhấc chân lên trực tiếp ghim chặt Khâu Diệc Phong ở trong góc...
Khâu Diệc Phong sợ đến mức tái mặt: "Cô...Cô chẳng lẽ muốn đánh người ở đây sao? Tôi nói cho cô biết, lần này tôi nhất định sẽ tố cáo cô! Phỉ báng cộng thêm cố ý gây thương tích, tất cả thù của chúng ta cùng tính hết một lượt!"
Tác giả có lời muốn nói: Bặc Mạn: nbnb, nhanh chóng vỗ tay, chỗ dựa của người ta là Ôn Hoa Luân đó, quá nb luôn, tôi không dám động vào, tôi sợ giây tiếp theo Ôn tổng người ta muốn tìm tới cửa tính sổ.
Ôn Hoa Luân: Tôi nhìn rảnh rỗi như vậy sao?
Bặc Mạn: Vậy thế nào, tôi có thể đánh anh ta sao?.