“Lâm Hiến Thường ? Phải không ?”
“Không sai ! Nhưng nó không phải tên Lâm Hiến Thường ! Nó tên Vũ Văn Quyết ! Chính nó nói phải trả mối thù của Hoài An Môn cho ta, sau khi Gian Tập Lũng chết nó đã đến Ma giáo làm hộ pháp ! Chính nó mỗi ngày đã bỏ “Truy hồn tán” vào trong trà của ngươi !”
“Thiên Vẫn ! Muội không sao chứ !” Từ xa một âm thanh hổn hển từ xa vọng lại, “Ta nghe nói Hoài An Môn tấn công lên, muội…”
Khúc Tỉ Phong kinh ngạc nhìn Vũ Văn Thích chỉ kiếm vào tôi, “Thiên Vẫn, muội…”
“Không có gì, không cần lo lắng” Tôi cười, quay đầu nhìn ánh mắt Vũ Văn Thích mang theo sát khí nồng đậm. “Vũ Văn Thích, muốn giết ta ? Ngươi quá ngây thơ rồi !”
Vũ Văn Thích cả kinh, “Ngươi hiện tại kiếm cũng cầm không chắc, làm sao đối đầu với ta ? Chỉ dựa vào đám tàn dư Ma giáo này sao ? Ta dẫn hơn năm ngàn người của Hoài An Môn đến ! Một số vẫn còn đang ở dưới núi đợi lệnh ! Chỉ cần ta phát tín hiệu, bọn họ sẽ xông lên đây, sẽ giết sạch tất cả những kẻ ở đây ! Ngươi còn định làm sao nữa ?”
“Nếu như ta nói,” Tôi nắm chặt chuôi kiếm, di chuyển bước chân, “Ta…trước giờ, không có, trúng “Truy hồn tán” của ngươi thì sao !”
Tôi nhanh chóng đánh vào nơi kiếm hắn không phòng bị, một bước chém tới, đặt kiếm ngay trên cổ hắn, tôi nhẹ nhàng dùng lực, một tia máu tươi chảy ra từ cổ hắn. Hắn bất ngờ không phòng bị, kinh ngạc nhìn tôi.
“Đừng động ! Nếu không muốn chết thì đứng yên cho ta !”
“Cha ! Cha không sao chứ !” Vũ Văn Thiều Li lo lắng hét lên.
“Vũ Văn Thích, ngươi sinh ra hai đứa con thật vô dụng” Tôi mỉa mai nói.
“Ngươi…ngươi…không trúng…”
“Đúng, mấy ngày nay ta cảm thấy trong trà rất lạ, cho nên đã thay trà bằng nước” Tôi nhàn nhạt trả lời hắn.
“Ngươi làm sao biết !” Hắn vẫn đang giãy giụa chờ chết.
“Có gì có thể qua mắt ta được ?” Tôi khinh miệt nhìn ngũ quan méo mó của hắn, “Đứa con đó của ngươi ta đã giết hắn rồi”
Gương mặt Vũ Văn Thích trắng bệch, khóe miệng không ngừng giật giật. “Hiện tại, đã đến phiên ngươi xuống địa ngục” Khi tôi chuẩn bị đâm kiếm xuyên qua thân thể hắn, một âm thanh vang truyền đến bên tai tôi.
“Thiên Vẫn !”
Tôi ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một bộ hồng y, người đó như hồn ma đứng trên cây, trên gương mặt tuấn mỹ có một tia lo lắng không thể che giấu. Hắn phất tay, nhảy xuống đất.
“Minh Sát !” Tôi vui mừng gọi một tiếng.
Minh Sát cười với tôi, “Thiên Vẫn, nàng không sao thì tốt, ta còn tưởng rằng nàng đã bị Vũ Văn Thích tính kế hại”
Vũ Văn Thích luôn trừng mắt nhìn Minh Sát, như muốn đâm xuyên y vậy. Trong ánh mắt hắn chứa đựng rất nhiều thứ không nói rõ được, có kinh hoàng, có khẩn trương, có tuyệt vọng, có thù hận.
“Người này hiện nay nàng không cần giết, để ta giết” Minh Sát nhẹ nhàng nói một câu, giống như cái cần giết không phải là một người, mà chỉ là một con chuột hay một con mèo.
Tôi gật đầu, đưa Huyền Minh kiếm cho y.
“Minh Sát !” Vũ Văn Thích hoang mang hét lớn, tiếng hét này giống như muốn lấy mạng y.
Minh Sát không nói gì, xoay trở kiếm, đã trực tiếp đâm vào thân thể run rẩy của Vũ Văn Thích, xuyên thẳng qua ! Sau lưng hắn mũi kiếm nhọn hoắc lộ ra, máu tươi nhuộm đỏ cả kiếm, mỗi một người đều có thể nghe thấy tiếng tí tách của máu chảy xuống đất.
“Các đệ tử bổn giáo, giết sạch những kẻ còn lại của Hoài An Môn cho ta !” Tôi lạnh lùng hạ lệnh. “Hơn năm ngàn người ở dưới núi cũng không tha !” Những người ở đó đều nghe thấy, bọn họ vui mừng đâm chém giết xông vào những người của Hoài An Môn đang sợ hãi, trong đó bao gồm cả Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ vừa chạy tới.