Tôi chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt đang đánh giá mình. Tôi thu kiếm xoay người lại, đáp lại ánh mắt của y
“Xin hỏi phương danh của cô nương” Y lễ độ hỏi.
Tôi suy nghĩ một lát, cười nói, “Cứ gọi ta là Lăng Sở” Mộ Thiên Vẫn, Linh Tương Thiên, tùy tiện đi hỏi trên võ lâm thì sẽ hỏi ra thôi. Đặc biệt là cái tên Mộ Thiên Vẫn này.
“Lăng Sở ?” Y khẽ cau mày, đọc lại một lần, sau đó chắp tay nói, “Tại hạ Huyền Thần Y”
Tôi nhìn trang phục trên người y, “Ngươi không phải là người trong võ lâm, giống người trong quan trường hơn”
Y chỉ cười, không trả lời, nhưng thị vệ sau lưng y lại trả lời, “Nhãn quang của Lăng cô nương thật tốt, công tử nhà ta đúng là làm quan. Chỉ là gần đây trên võ lâm đang rối ren, cho nên công tử nhà ta muốn đi xem thử”
“Mấy ngày trước đích thực là rối ren, nhưng hiện nay đã yên tĩnh hơn” Huyền Thần Y nói, “ ‘Bạch y Tu La’ là một nhân vật truyền kì. Ta nghe nói nàng hiện tại đang bế quan, nếu không cũng sẽ nhận lầm cô nương chính là nàng”
Tôi cười cười, không có động tĩnh gì, “Đó là tự nhiên thôi, đều là một thân bạch y, có điều nàng tuyệt sắc khuynh thành, ta làm sao có thể so sánh chứ”.
“Cô nương tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng không khó để nhận ra dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, chỉ dựa vào đôi mắt, trên đời này không ai có thể so sánh được, chứ đừng nói đến dung nhan sau khi hạ khăn che xuống” Thị vệ cười cười, rất thành thực nói.
Tôi cũng cười, tận lực che giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
“Lăng cô nương, tại hạ phải đi rồi” Huyền Thần Y nhìn sắc trời, đã qua nửa đêm, “Cô nương lúc nào cũng có thể tìm tại hạ, tại hạ đang ở trong phủ đệ ở thành Đông”
Tôi gật đầu, y cùng với thị vệ vội vã lên ngựa rời đi. Tôi cười lạnh, làm quan sao, không chỉ đơn giản là trú tại phủ tổng đốc ở thành Đông.