Huyền Thần Y ngủ rất sớm. Trên mặt còn mang theo vẻ thỏa mãn của một đứa trẻ. Giữa chân mày còn có vẻ yên tâm.
Tôi cười lạnh nắm chặt Huyền Minh kiếm rời khỏi Kình An Vương phủ, phủ đệ xa hoa nhất trong Hoàng thành kia, đêm nay tôi sẽ biến nó thành địa ngục !
Vì Trương Khánh Đông đã chết, phủ đệ nhìn vào có chút u ám. Nha hoàn người hầu cũng không có nhiều lắm. Trước cửa treo lồng đèn trắng, dưới tấm biển còn treo vải trắng. Ánh đèn cầy yếu ớt lập lòe trong lồng đèn.
Trương Khánh Đông trải qua cuộc sống cũng không nhàn hạ gì, chỉ tiểu thiếp thôi cũng có hơn hai ba mươi người. Bọn họ cầm khăn tay trang sức lộng lẫy ngồi bên hồ ngắm trăng, mỗi người đều nhàn hạ tán gẫu. Nói tới “lão gia” đã qua đời, còn giả vờ nhỏ vài giọt lệ.
Mặt nhọn mắt phượng, cong tay làm thành hoa lan, tô phấn rất nhiều, son tô rất đậm, gương mặt nhọn hoắc. Tôi nhớ đến Nhị nương của Khúc trang. Chuyện cũ ngày trước hiện lên trong tim tôi. Tôi không tránh khỏi có chút giận dữ.
Tôi khóa cửa lớn từ bên ngoài. Ngoài cửa không có thủ vệ, cho nên không cần hao tâm tốn sức. Cửa sau cũng đã khóa lại, bảo đảm không ai có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Tôi cầm mồi lửa, thổi lửa, đốt vào đám cỏ dễ cháy trong phủ. Bởi vì là mùa thu, cỏ đặc biệt nhiều. Gió thổi qua, lửa bập bùng cháy lớn. Tôi ngồi sát mặt đất đang lay động, sau khi bảo đảm đám cỏ toàn bộ đã cháy, tôi mới rời khỏi địa ngục ngập lửa đầy tiếng kêu la và cầu cứu đó.
Tôi ngồi trên một cành cây rất cao, nhìn ngọn lửa đang cháy, từng chút từng chút nuốt chửng những cột gỗ hồng điêu khắc xa hoa, tiếp theo là cửa sổ, sau đó là vật dụng trong phòng, phát ra những âm thanh “rắc rắc”. Tiếng kêu la không ngừng vang lên trong ngọn lửa, ánh lửa trong bóng đêm xuyên qua bầu trời, cùng màn đêm hòa làm một thể. Gió thổi làm ngọn lửa càng lúc càng cao, từng mảnh vụn cuộn lên càng khiến tôi cảm thấy sảng khoái. Có lẽ tôi thực sự là Tu La, quen nhìn thấy địa ngục, quen giết người.
Tin đồn sau này, ngọn lửa trăm năm khó gặp kia đã trở thành lịch sử thảm khốc nhất trong Hoàng thành. Nó cháy chín ngày tám đêm, ngọn lửa lớn đến mức không ngừng lan sang những khu vực bên cạnh. Bên ngoài phạm vi năm trăm dặm đều có thể nhìn thấy ngọn lửa cao ngút và khói bụi mịt mù.
Trên đường trở về Kình An Vương phủ, toàn bộ đều là người, ngước nhìn ngọn lửa tượng trưng cho sự hủy diệt, chiếu sáng cả một vùng trời.
Huyền Thần Y cũng tỉnh dậy, nhìn thấy tôi từ ngoài cửa đi vào, khẽ cau mày.
“Thiên Vẫn, nàng đi đâu vậy ?”
Tôi lạnh nhạt cười, không hề để ý, “Ta đi phóng hỏa”
Y nhìn biển lửa sôi sục phương xa, “Đó là nhà của Trương Khánh Đông ?”
“Đúng”
Y không nói gì, không trách móc tôi, nhưng đau khổ trong mắt cũng không tránh khỏi tầm mắt của tôi.
“Nàng biết không, ngày mai ta phải thượng triều”
“Biết. Sau đêm đầu tiên khi ngươi quay trở về, nhà của hắn bị đốt” Tôi trào phúng cười, “Sau đó Đại ca ngươi hoài nghi cái gì, ta đều không biết. Đại ca ngươi có thể nói lửa là ta phóng, mười cái triều đình ta cũng không coi ra gì”
Lúc trước, một trăm cảnh sát tôi cũng không coi ra gì.
“Nàng có năng lực này”
“Nếu ngươi không có năng lực này, ta sẽ giúp ngươi” Tôi cười nói.
Y chỉ vuốt tóc tôi, “Ta không cần nàng tương trợ. Thiên Vẫn, ta hi vọng có thể giúp nàng”