“Có một người từng nói với ta, hắn nói nàng sẽ cùng Kình An Vương đến Hoàng thành. Vậy là để ta nói với nàng, nếu nàng muốn giết Huyền Thần Giả thì để ta ngăn cản nàng”
“Hắn nói vì nàng và hắn không có bất cứ quan hệ gì, ước hẹn giết mười người lúc trước cũng không tồn tại nữa”
“Hắn sẽ quên nàng, để nàng vui vẻ mà sống”
Mỗi một câu của Vũ Văn Thiều Li đều giống như kim đâm thẳng vào tim tôi. Sắc mặt tôi trắng bệch, chỉ vì cách một lớp khăn che mặt nên không ai nhìn thấy.
“Y đi đâu” Tôi duy trì thanh điệu bình ổn.
Vũ Văn Thiều Li chỉ lắc đầu, “Ta không biết, hắn không nói với ta. Hắn chỉ nói sau này hắn cũng sẽ không tìm người tên Mộ Thiên Vẫn nữa”
“Không có nói ?” Tôi ngưng cười, tháo khăn che mặt xuống, tôi sẽ không đeo thứ này nữa ! Tôi mạnh mẽ xoay người, cầm kiếm nhắm thẳng vào Huyền Thần Giả, “Ngươi cút ! Nếu ngươi còn dám đối phó Huyền Thần Y, ta sẽ để ngươi chết rất khó coi !”
“Thiên Vẫn !” Huyền Thần Y chạy lại, “Thiên Vẫn nàng không sao chứ !” Trong mắt hắn có vẻ lo lắng không che giấu được.
“Không sao !”Tôi cười tà ác, nhìn vào đôi mắt xanh đen của Huyền Thần Y, phản chiếu dung nhan tuyệt sắc của tôi. Tôi lắc tay, Huyền Minh đã bị tôi trở tay nắm chặt lấy. Chính sau khoảnh khắc này, những gì tôi nhìn thấy, là màu máu tươi đẹp nhuốm đỏ cả thế giới, thật đẹp.
“Đừng buộc ta giết ngươi…”Tôi vẫn cười như vậy, nhìn thấy Vũ Văn Thiều Li và Huyền Thần Y đều biến sắc.
“Thiên Vẫn…mắt của nàng !”
“Mắt của ta làm sao ? Có phải tràn ngập máu tươi không ? Có phải là rất giống màu máu không ?” Tôi cười, giống như thân thể đã bị khống chế lấy.
“Ngươi đi !” Tôi rút kiếm chỉ vào cổ Huyền Thần Y, một từng giọt máu chảy ra ngoài, tôi rốt cuộc đã không còn cảm giác đau lòng, mà chỉ toàn khoái cảm, toàn bộ đã bị dục vọng lấp đầy, đó là dục vọng giết người, dục vọng khát máu !
“Huyền Thần Y mau đi !” Vũ Văn Quyết là người đầu tiên phản ứng, “Mau đi ! Thiều Li ! Nàng đã không còn là người nữa !”
“Không phải người ! Vũ Văn Quyết ngươi nói rõ cho ta !” Tôi vung kiếm xông tới ! Tôi muốn giết hắn, tên phản đồ này ! Lúc này ý nghĩ duy nhất của tôi là giết chết hắn !
Vũ Văn Quyết hoang mang tránh né, Huyền Thần Y cũng sững người một bên, hạ giọng, “Thiên Vẫn !” Y bất giác kêu tên của tôi.
Tôi ngây người, Vũ Văn Quyết đã biến mất.
“Ngươi còn đứng đó làm gì ! Huyền Thần Y ngươi giúp nàng không được đâu !” Vũ Văn Thiều Li vội vã kéo y.
Tôi nhìn bọn họ biến mất bên ngoài điện, lạnh lùng cười. Phù tô mạ vàng phản chiếu gương mặt tôi, từ trên đó tôi có thể nhìn thấy một đôi mắt tuyệt đẹp, đó là đôi mắt khát máu, màu sắc chuyển động như máu, càng tôn thêm dung mạo không ai bì kịp.
“Đây là Mộ Thiên Vẫn ta ?” Tôi tà mị nói.
Thân thể dường như càng thêm có lực, giống như công lực trong chớp mắt đã tăng thêm mấy phần.
“Ta, Mộ Thiên Vẫn” Tôi có một loại khoái cảm không tên, “Trước đây không ai có thể đấu lại, sau này cũng sẽ không có ai đánh lại !”
Trong đại điện vang vọng lại tiếng cười điên cuồng độc ác của tôi.