“Không có !” Cô ta căm hận nhìn tôi, “Ngươi đến cuối cùng là ai !”
Tôi cười cười cầm kiếm chỉ vào bên trái cô ta, “Nên là ta hỏi ngươi chứ, ngươi rốt cuộc là ai ? Sao lại biết Huyền Minh kiếm pháp ?”
Cô ta ngoảnh mặt sang một bên, nặng nề “hừ” một tiếng.
Tiếng binh khí đâm vào da thịt vang lên. Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt Di Đinh nhăn lại vì đau đớn, “Nói ! Nếu không đừng trách ta ra tay độc ác, để ngươi sống không bằng chết !”
Máu từ từ chảy ra từ bụng cô ta. Cô ta ngậm chặt miệng, quyết không nói một chữ.
“Rất tốt, rất có cốt khí. Có điều…” Tôi nhướng mày, “Đối với ta thì vô dụng !”
Máu tươi lại chảy ra, tôi rút mũi kiếm ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên mặt cô ta lập tức xuất hiện một vết thương rất sâu !
“Nói !” Tôi nhìn thân thể run rẩy của cô ta, không hề lưu tình.
“Là…một nam tử…dạy ta…hắn nói…hắn nói…chỉ cần học một chút võ công cũng sẽ rất tốt…hắn…”
Tim tôi chấn động, “Là nam tử như thế nào ?”
“Là hồng y…tóc đen…mặt nhìn không rõ…” Cô ta đau khổ thở ra.
“Vậy tại sao không quy thuận dưới trướng Ma giáo !” Tôi hỏi tiếp.
“Ta cho rằng ta thiên hạ vô địch…Giáo chủ Ma giáo kì thực không thề đánh lại ta…” Mắt cô ta đột nhiên mở to, “Trừ phi…ngươi…”