“Nàng của bảy năm trước, là đẹp nhất”
Hắn cười nhẹ, mang theo hồi ức, nụ cười vẫn đọng lại trên gương mặt, hắn ngã xuống đất, phát ra tiếng “bịch”, thế giới trở nên yên ắng, chỉ còn lại âm thanh của tiếng máu chảy.
“Ngươi đến chết vẫn không cầu xin sao ?” Tôi khẽ nói, nhìn thân thể hắn dẩn trở nên lạnh lẽo.
Một chất lỏng chảy xuống gò má tôi, mang theo màu sắc của máu.
Trong kí ức, đó là một nam tử có đôi mắt thật sáng, mười lăm tuổi. Một thân bạch y, tóc đen buông xuống khẽ lay động, tướng mạo tuấn mỹ phi phàm. Hắn liếc nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh đã khôi phục như cũ. Nơi sâu nhất trong đáy mắt toát lên vẻ ngang ngược bướng bỉnh. Hắn nhìn tôi, khóe môi ưu mỹ nở ra nụ cười châm biếm.
Hiện tại, hắn nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn lưu lại vết máu, nhưng cũng không làm mờ đi gương mặt tuấn tú vốn có.
Máu nhuộm lên thân thể hắn một màu đỏ tươi, hắn là như vậy, giống như đang ngủ, lại giống như đang nằm mơ một giấc mơ không thoải mái, nhưng lại mang theo nét cười thỏa mãn.
“Giáo chủ…” Hà Lẫm đi vào, nhìn thấy Khúc Vô Loan nằm trên mặt đất, cả kinh.
Tôi quay lưng lại với lão, không để lão nhìn thấy dịch thể thanh khiết trên mặt. “Đi mang thi thể hắn về Khúc trang”
“Vậy chuyện của Khúc trang…” Hà Lẫm cẩn thận dè dặt nói.
“Ta chết rồi…Hãy buông tha Khúc trang. Đây là điều muội nên làm, đúng không ? Suy cho cùng Khúc trang cũng từng là nhà của muội…”
Tôi lắc đầu, “Đề qua một bên đi”
“Võ Đang thì sao…”
“Cũng gác lại trước đi, ta muốn một mình suy nghĩ”
“Dạ, Giáo chủ…” Hà Lẫm gọi vài thị vệ đến khiêng Khúc Vô Loan ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngoài cửa số, ánh trăng như nước.