Đêm hôm đó, tôi dùng thanh kiếm mới, máu nhuộm vô số người.
Máu nhuộm đỏ cả bạch y của tôi, giống như đóa hoa nở rộ yêu kiều, phản chiếu vào đôi mắt đỏ như máu của tôi, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thỏa mãn.
Giống như giết người, mới có thể giải tỏa hết phẫn nộ của tôi. Thanh kiếm mới, tôi gọi là Tương Thiên kiếm.
Linh Tương Thiên.
Mộ Thiên Vẫn.
Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, hiện tại lại dung hợp thành một một cách thần kì.
Nàng lúc trước quá yếu mềm, cho nên tôi thay nàng diệt Tụy Ling Cung, hiện tại, tôi muốn nàng giống như tôi, nhuốm máu của nhiều người như vậy, lãnh đạm và vô tình nhìn những người đó chết trong tay mình. Từng người từng người một.
Chỉ xem bản thân mình là Tu La vô tình.
“Giáo chủ ! Chúng ta giải quyết xong rồi, ở đây không còn ai sống sót nữa !” Hộ pháp chạy tới, nhìn thấy trước mặt tôi một đống thi thể đẫm máu chết không nhắm mắt.
“Rất tốt. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành” Tôi cười cười, “Đợi đến sáng mai, trên giang hồ sẽ phát hiện, chín bang phái ủng hộ Huyền Minh Giáo toàn bộ không còn, sẽ lại chấn động đây…”
“Chúng ta đi” Tôi thu lại ý cười, phân phó.
“Dạ, Giáo chủ”
Chúng tôi rời khỏi địa ngục thứ chín trong đêm nay.
Địa ngục Tu La đã từng bước qua.
“Giáo chủ, đã có vài sự lung lay, sáng sớm nay sau khi tin tức truyền khắp giang hồ, thì không ai dám động đậy nữa !” Hà Lẫm cười nói.
“Đó là giết gà dọa khỉ” Tôi hừ lạnh, “Đã có cái gương trước mắt, ai dám phản bội ta, ta không chỉ giết hắn đơn giản như vậy !”
“Phải phải…” Hà Lẫm run rẩy.
“Đúng rồi, Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo Di Đinh lần trước ta mang về sao rồi ?” Tôi hỏi.
“Vẫn còn giam trong địa lao, có điều người không giống người, quỷ không giống quỷ”
Tôi hừ lạnh một tiếng : “Ta mà tùy tiện đâm một kiếm sao ? Ta chọn đúng chỗ để đâm vào. Dám đối đầu với ta, ta muốn ả chết không được yên !” Tôi liếc nhìn Hà Lẫm, “Đi, mang cô ta lên đây cho ta”
Di Đinh nhanh chóng được kéo lên.
Lúc này, tôi đang dùng trà, lạnh lùng nhìn cô ta bị kéo lên. Căm ghét cau mày.