CHƯƠNG
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dì Vương biết Tiếu Dao thích ăn anh đào, cho nên đem một ít không tốt dư lại, thêm nước chanh cùng đường trắng, làm thành mứt anh đào.
Mứt anh đào có thể ướp lạnh, hơn nữa bữa sáng Chu gia thích ăn bánh mì, phết mứt anh đào vừa vặn ngon, so với mứt trái cây khác, lại là một loại hương vị.
Sau khi ăn sáng xong, Tiếu Dao liền cầm ô ra cửa.
Chu gia trừ bỏ Trần Hưng và Tiểu Đường, còn có một tài xế trong nhà, dì Vương hỏi cậu có cần hay không: “Nếu muốn dì giúp cậu gọi điện thoại.”
“Không cần, cháu chỉ đi ra ngoài đi một chút, một lát liền trở lại.”
Cậu đi ra ngoài, là muốn đi xem có thể lại đụng vào tiểu thổ cẩu thấy ngày hôm qua hay không, vì thế còn mang theo chút bánh mì, kết quả thật đúng là gặp phải, chú chó Thổ nhỏ ghé vào trong một góc có thể che mưa, cả người ướt dầm dề dơ hề hề, Tiếu Dao đút nó bánh mì ăn, nó lập tức vui vẻ đứng lên, vừa ăn vừa hướng về phía cậu kêu gâu gâu.
Có người qua đường hảo tâm nhắc nhở cậu nói: “Cẩn thận nó cắn cậu.”
Người nọ nói một câu liền bắt đầu oán giận, đã gọi , thế nào còn không có người tới bắt nó đi, cắn người thì phải làm sao: “Chó lưu lạc kiểu này, cũng không biết có bệnh hay không.”
Tiếu Dao nhìn chú chó nhỏ này, càng nhìn càng cảm thấy giống Tiểu Hoàng nhà bọn họ nuôi dưỡng, màu lông có chút đậm, cái đầu nho nhỏ, chính là trên lỗ tai có khối lông trắng cũng giống nhau như đúc, cậu cảm thấy thật sự có duyên phận, liền muốn đem về, chỉ là Chu gia cũng không phải nhà cậu, cậu cũng không dám tự tiện làm chủ, liền trở về hỏi dì Vương trước một chút.
Cậu cảm thấy Chu Hải Vinh khẳng định là theo ý cậu, chủ yếu vẫn là ý kiến của Chu Hải Quyền.
Không ngờ tới dì Vương vừa nghe lập tức nói: “Ai nha, không được nha, Hải Quyền phiền nhất là mấy con chó nhỏ mèo nhỏ này, nói là chúng làm cho khắp nơi đều là lông.”
“Không thể nuôi sao?” Tiếu Dao hỏi.
Dì Vương rất chắc chắn mà nói với cậu: “Cậu ấy rất ghét mấy thứ miêu miêu cẩu cẩu này, trước kia Tư Ngữ muốn nuôi, khóc nháo nửa ngày cũng chưa có kết quả gì.”
Tiếu Dao đành phải bỏ qua ý nghĩ này, chỉ là mỗi ngày cơm nước xong thời điểm ra cửa đi bộ, sẽ mang chút đồ ăn.
Chú chó Thổ con này cũng rất thông minh, đúng hạn ngồi xổm ở chỗ cũ chờ cậu, không đến hai ngày liền vừa thấy cậu đã chạy tới, còn muốn đi theo cậu về nhà, đuổi như thế nào cũng đều vô dụng.
Về sau có cơ hội ở một mình, nhất định phải đem tiểu cẩu này về nuôi.
Chu gia tiểu muội Chu Tư Ngữ đã nửa tháng không về nhà, lúc Chu Hải Vinh rảnh rỗi, mang theo cậu cùng đi trường học thăm Chu Tư Ngữ, Tiếu Dao cũng đi theo hắn dạo một lần trường học quý tộc.
Trong《 Hào Môn Nam Tức 》, tác giả chính là tiêu phí rất lớn khả năng chuyên môn miêu tả một chút cái gọi là trường quý tộc, Tiếu Dao đi vào liền phát giác được trung học của người ta chênh lệch thế nào với trung học của cậu, trong trường học bóng rổ bóng chuyền tennis sân bóng hồ bơi cái gì cần có đều có, thời điểm bọn họ đi tìm Chu Tư Ngữ, còn được nhân viên công tác trường học báo cho, Chu Tư Ngữ đang lên lớp tiếng Đức.
Hỏi Chu Hải Vinh mới biết được, trường học này muốn học Anh Nhật Đức Pháp bốn ngoại ngữ.
Quả nhiên con cái nhà có tiền tất cả đều thắng ở trên vạch xuất phát, đầu thai tốt rất quan trọng.
“Anh biết vài loại ngoại ngữ?” Tiếu Dao rất tò mò hỏi Chu Hải Vinh.
Theo lý thuyết Chu Hải Vinh khi còn nhỏ học hẳn là cũng là loại trường học quý tộc này, mấy thứ này hẳn là hắn cũng đều học qua, chỉ là làm người ăn chơi trác táng, hắn lại giống như hẳn là không học vấn không nghề nghiệp.
Sau đó Chu Hải Vinh nói: “Cũng ổn, tiếng Pháp nói vẫn tốt, tiếng Đức không được tốt.
Anh nhật tương đối thành thục, rốt cuộc chỗ dùng đến nhiều.”
Tiếu Dao quyết định về sau thay đổi cách nhìn đối vớiChu Hải Vinh.
Nam chủ công quả nhiên vẫn là thật sự có tài!
Chu Hải Vinh cười nói: “Em muốn học sao?”
Xuất thân này của Tiếu Dao, đại khái tiếng Anh cũng nói không tốt.
Chu Hải Vinh cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, nguyên tác Tiếu Dao cũng xác thật không có văn hóa gì, học tập kém, cũng không thích học, tiếng Anh cũng không biết, cái khác càng miễn bàn.
Tiếu Dao lắc đầu: “Em ngốc như vậy, học không nổi.”
Chu Hải Vinh ngốc một phen, nói một câu tiếng Pháp, sau đó hướng về phía cậu mà cười.
Tiếu Dao cũng cười theo, Chu Hải Vinh nói chính là “Anh chính là thích em ngốc ngốc, thực đáng yêu”.
Nhưng là hiện giờ thiết lập của cậu là thất học, cậu phải làm bộ nghe không hiểu, thành thành thật thật làm bình hoa.
Chu Hải Vinh đang muốn giải thích cho cậu, liền thấy Chu Tư Ngữ chạy tới.
Hai người bọn họ cùng Chu Tư Ngữ ở bên ngoài ăn một bữa cơm, Chu Tư Ngữ nói tuần sau còn chưa thể về nhà, bọn họ cuối tuần tập luyện kịch nói thuần anh, Shakespeare 《 Romeo và Juliet 》, thời điểm nghỉ hè phải ở hội trường nhỏ của trường học công diễn.
“Anh cả sao lại không đến thăm em?” Chu Tư Ngữ hỏi.
“Anh cả gần đây tương đối bận.” Chu Hải Vinh nói.
Chu Hải Quyền gần đây xác thật hình như rất bận.
Cũng không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều hay không, cậu cảm thấy hình như từ ngày đó cậu và Chu Hải Quyền ngồi một chiếc xe trở về, Chu Hải Quyền tan tầm liền bắt đầu trễ, cơm chiều cũng rất ít ăn ở nhà.
Không quá mấy ngày, liền truyền ra tin tức anh muốn đi công tác.
Anh muốn đi nước Pháp một chuyến, Chu Hải Vinh muốn đi cùng anh, công tác cũng là học tập.
Chu Hải Vinh thực ra không muốn, kêu hắn làm thêm việc hắn còn không muốn, huống chi là xuất ngoại.
“Phải đi xa.” Hắn bất mãn mà nói với Tiếu Dao, “Hai chúng ta đến mười ngày không được gặp.”
“Không phải có thể gọi điện thoại sao, còn có thể video.” Tiếu Dao vừa nói, vừa giúp Chu Hải Vinh sửa sang lại hành lý.
Cậu sửa sang lại hành lý rất có trật tự, đồ vật xếp phi thường có trật tự, Chu Hải Vinh cái gì cũng không làm, liền ghé vào trên ghế xem cậu thu xếp.
“Trước kia đều là dì Vương giúp anh thu xếp.” Hắn nói.
Tiếu Dao giật mình hỏi: “Nội y thì sao, cũng là dì Vương giúp anh xếp?”
Chu Hải Vinh lộ ra biểu tình “Đương nhiên”: “Chẳng lẽ còn có thể xếp một nửa, giao cho anh một nửa?”
Tiếu Dao cảm thấy rất không thể tưởng tượng, liền hỏi: “Vậy anh cả thì sao, cũng là dì Vương thu thập?”
“Tự anh ấy thu xếp, không phải đã nói với em, anh cả anh từ nhỏ liền đặc biệt độc lập, tiểu học đã ở lại trường.”
Quả nhiên ăn chơi trác táng cùng phong kiến gia trưởng là không giống nhau.
Dì Vương đột nhiên nhàn rỗi không có chuyện gì, lại ngượng ngùng đi quấy rầy vợ chồng son Chu Hải Vinh, liền đến chỗ Chu Hải Quyền, hỏi Chu Hải Quyền có cần giúp đỡ gì hay không.
Chu Hải Quyền hỏi: “Dì không giúp chú hai thu xếp sao?”
Dì Vương cười cười, nói: “Cậu ấy bây giờ không cần tôi tới thu thập, Tiếu Dao đang giúp đỡ.”
Chu Hải Quyền nghe xong liền không nói thêm gì khác.
Trần Hưng đã ở bên ngoài chờ.
Tiếu Dao tiễn hai anh em Chu Hải Vinh bọn họ ra, cũng dì Vương tiễn bọn họ.
Chu Hải Vinh nói: “ Em ở nhà phải ngoan đó.”
“Anh đi phải thành thật một chút,” Tiếu Dao nhìn về phía Chu Hải Quyền, cười nói: “Anh cả, phiền anh giúp em nhìn một chút.”
Nghiễm nhiên đã đem chính mình trở thành con dâu hai của Chu gia.
Đây là chuyển biến phát sinh khi nào?
Chu Hải Quyền cảm thấy không thể cam chịu loại chuyện này, vì thế liền không lên tiếng.
Tiếu Dao khả năng đã quen, tự mình cười cười, vẫy tay Chu Hải Vinh.
Chu Hải Vinh nói: “Nghĩ xem muốn cái gì, anh lúc về mua cho em.”
Tiếu Dao rất không biết xấu hổ mà nói: “Cái gì cũng không cần, đem chính anh mang về thì tốt rồi.”
Chu Hải Quyền đối Trần Hưng nói: “Còn không lái xe?”
- -
Chu gia lập tức trở nên quạnh quẽ lên, Tiếu Dao cũng không nhàn rỗi, đi học viện nghệ thuật Nam Thành báo danh.
Phân viện Vũ đạo Hí khúc chủ yếu có hai hệ, hệ vũ đạo và hệ Côn khúc, Côn khúc hệ biểu diễn chuyên nghiệp chủ yếu có ba khoa, phân biệt là khóa kiến thức cơ bản, khóa lý luận chuyên nghiệp và khóa tên vở kịch.
Khóa vở kịch là huấn luyện biểu diễn sân khấu, còn chưa bắt đầu dạy, hiện giờ học chủ yếu chính là kiến thức khóa cơ bản và khóa lý luận chuyên nghiệp.
Tiếu Dao nhận thời khóa biểu, xem một chút, bài còn rất nhiều.
Bất quá này cũng coi như đạt thành giấc mộng đại học của cậu.
Tiết cậu học đầu tiên, chính là lớp lý luận chuyên nghiệp, bởi vì cậu là học sinh bàng thính, cùng bạn học trong lớp đều không quen thuộc, cho nên trực tiếp ngồi xuống một góc trong phòng học.
Một giảng đường nhỏ, toàn bộ biểu diễn chuyên nghiệp bất quá là cá nhân, tính thêm cậu, người, cho nên cậu ngồi ở phía sau liền phá lệ được nhìn thấy rõ.
Lớp bọn họ đang học là 《 Truyền thống giám định và thưởng thức vở kịch 》, chủ yếu bồi dưỡng năng lực giám định và thưởng thức cho bọn họ, dạy bọn họ là một nữ giáo viên trung niên béo béo lùn lùn, mang khung mắt kính vàng tơ, gọi là Trương Quế Anh.
Trương Quế Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, cười nói: “Lớp chúng ta có bạn học mới, nào, đứng lên tự giới thiệu cho mọi người một chút, làm quen với nhau.”
Tiếu Dao có chút căng thẳng mà đứng lên tự giới thiệu, cả lớp đều quay đầu lại nhìn cậu, nhìn mặt cậu đều đỏ, thật sự đúng là khẩn trương.
Rốt cuộc là học nghệ thuật, bầu không khí lớp học vô cùng hoạt bát, Trương Quế Anh cười nói: “ Nào mọi người cũng giới thiệu cho em quen biết.”
Bà gọi những người khác đứng lên, tự giới thiệu với Tiếu Dao.
Tiếu Dao liền đứng nghe từng người họ tự giới thiệu, cuộc đời chưa từng nhận được hoan nghênh long trọng như vậy, chỉ có thể nhất nhất gật đầu chào hỏi, bọn họ báo tên, cậu căn bản cũng chưa nhớ kỹ, chỉ cảm thấy một phòng đều là tuấn nam mỹ nữ, mỗi người đều xuất sắc có khí chất.
Sau đó cậu liền thấy một nam sinh cao gầy tuấn tú, cười nói với cậu: “Xin chào, tôi là Tô Lâm, rất vui được quen biết cậu.”.
Truyện Ngược
Tiếu Dao cả người chấn động, ngượng ngùng tức khắc vụtqua như sao băng, chỉ còn lại tràn đầy giật mình phấn chấn.
Tô Lâm, là tên của nam chính thụ chính quy của《 Hào Môn Nam Tức 》.
Đoạn tình tam giác đáng sợ này, muốn bắt đầu rồi sao!
Nói là chính quy thụ, kỳ thật Tiếu Dao đối với nhân vật này biết không nhiều lắm, bởi vì chính quy thụ lên sân khấu tương đối trễ, suất diễn ngay từ đầu cũng tương đối ít, người sau vượt người trước thành chính quy thụ, suất diễn trọng điểm còn chưa viết, tác giả liền dừng cày.
Cậu chỉ nhớ rõ trong tiểu thuyết Tô Lâm lần đầu tiên lên sân khấu, là làm Tiếu Dao “Một đám bạn bè nửa quen nửa lạ” đến chổ cậu chơi, không nghĩ tới hai người là quen biết ở trong trường học.
Lại nhìn người cùng cậu chào hỏi này, mặt trắng môi đỏ, tươi mát vũ mị, diện mạo thập phần diễm lệ, quả nhiên giống như in với tiểu thuyết.
“Xin chào.” Cậu nửa khom người gật đầu, cảm giác giống như nghe được bánh răng vận mệnh đang rắc rắc vang..