CHƯƠNG
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Thời điểm Tiếu Dao chạy đến nhà cả người đã ướt đẫm, nước trên người tích táp chảy xuống.
Dì Vương "Nha" một tiếng, nói: "Cậu sao lại thành con gà rớt vào nồi canh vậy."
"Gió thổi bay dù của cháu rồi." Tiếu Dao lau một lược nước mưa trên mặt, muốn đi lên lầu.
Dì Vương lại kéo cậu lại, nói: "Cậu......"
"Làm sao vậy?"
"Tôi cho lấy cậu cái khăn lông lau chút nha."
"Không cần, cháu trở về phòng tự mình xử lí."
Dì Vương lại vẫn lôi kéo cậu, vài lần muốn nói lại thôi, Tiếu Dao nói: "Dì có lời gì cứ việc nói thẳng."
Dì Vương đành phải nhỏ giọng nói: "Cái kia, Hải Vinh ở phòng cậu chuẩn bị một bất ngờ, cậu cứ như vậy đi lên nói......"
Tiếu Dao nói: "Đã biết."
Nhưng cậu vẫn là trực tiếp chạy lên lầu, trên cầu thang lưu lại một mảnh vệt nước, dì Vương có chút nôn nóng mà nhìn bóng dáng của cậu, áo dán trên lưng mảnh khảnh thẳng thắn, lộ màu da.
Một hồi tuồng câm phẫn của buổi tối hôm nay của Tiếu Dao với Chu Hải Vinh, cậu giờ này khắc này, đối với Chu Hải Vinh chỉ có phẫn nộ, nào còn để ý bất ngờ gì.
Chu Hải Vinh vẫn hoàn toàn không biết gì cả, đang ngồi ở trên sàn nhà, gửi tin nhắn cho Tiếu Dao.
Hắn gọi cho Tiếu Dao mấy cuộc điện thoại, ngay từ đầu không ai nghe, về sau lại đối phương liền tắt máy.
Hắn phí công phu lớn như vậy chuẩn bị kinh hỉ, cũng không thể lãng phí, bởi vậy có chút sốt ruột, hắn cảm thấy Tiếu Dao là còn đang giận hắn, tiểu thụ mà, đều phải dỗ.
Soạn một tin nhắn thật dài, đang muốn gửi đi, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hắn giật mình, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, tự mình đi đến chỗ phía sau chốt cửa, chờ đến khoảnh khắc cửa phòng mở ra, lập tức mở đèn lên: "Cộp cộp cộp, SURPRISE!"
Cho dù đã có chuẩn bị, Tiếu Dao vẫn là hoảng sợ, trong phòng phủ kín hoa hồng đỏ, ngay trung tâm dùng hoa hồng hồng nhạt bày một cái đồ án hình trái tim.
Chu Hải Vinh nhìn thấy bộ dáng gà rớt vào nồi canh của cậu sửng sốt một chút, đi nhanh tới hỏi: "Em sao lại ướt thành như vậy?"
Tiếu Dao hít sâu một hơi, cậu bắt đầu từ giờ phút này, phải là hiện thân của Tiếu Dao nguyên tác!
Cậu u oán mà liếc mắt nhìn Chu Hải Vinh một cái, cũng không biết là nước mưa trên tóc chảy vào mắt hay là như thế nào, Chu Hải Vinh thế nhưng ở trong mắt cậu thấy được ánh nước.
Chu Hải Vinh: "Làm sao vậy......"
Tiếu Dao cũng không nói lời nào, yên lặng mà đi đến trước tủ quần áo, cầm hai kiện quần áo, liền muốn đi ra bên ngoài.
Chu Hải Vinh kéo tay cậu giữ lại, kêu lên: "Tiếu Dao, em xem mấy thứ anh làm này, chính là muốn cầu hòa cùng em, chúng ta đừng cãi nhau được không, về sau hai chúng ta sống cho thật tốt."
"Sống cho thật tốt sao?" Tiếu Dao quay đầu nhìn hắn, "Em đây hỏi anh, anh có còn cùng Tô Lâm lui tới hay không?"
Chu Hải Vinh lập tức lắc đầu: "Không có."
"Em không muốn lại nghe anh nói dối, anh ngẫm lại rồi trả lời em."
Chu Hải Vinh không chút do dự nói: "Không có.
Anh sao sẽ có lui tới với cậu ta."
"Vậy anh vì cái gì đi nhà cậu ta?"
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, liền buông lỏng tay cậu, mày hơi hơi nhăn lại, sắc mặt hơi có chút hồng, lại có chút ngưng trọng, nhìn cậu.
"Anh chưa từng đi nhà cậu ta sao?" Tiếu Dao hỏi.
Chu Hải Vinh nói: "Em theo dõi anh? Hay là điều tra anh?"
Mày Tiếu Dao hơi hơi nhăn lại: "Vậy anh là thừa nhận?"
Chu Hải Vinh "Ân" một tiếng, nói: "Có."
Tiếu Dao gục đầu xuống: "Em đây cùng anh còn có gì đáng để nói."
Cậu nói xong liền muốn đi ra ngoài, Chu Hải Vinh vội lại giữ chặt tay cậu: "Em nghe anh nói......"
"Anh đừng chạm vào tôi!" Tiếu Dao đột nhiên dùng sức đẩy hắn đi, quần áo trong tay đều rơi xuống đất, Chu Hải Vinh lảo đảo ngã xuống trên mặt đất, một cánh tay đem đồ án được sắp xếp sẵn phá tan.
"Liền bởi vì anh cùng cậu ta ngủ một lần, tôi cũng không làm gì, cho nên anh liền không kiêng nể gì sao?" Tiếu Dao nói, "Anh cũng không chê dơ, anh không phải thích sạch sẽ nhất sao, cậu ta là đôi giày rách, bị rất nhiều người mang qua!"
"Anh là đi nhà cậu ta, nhưng anh không cùng cậu ta lên giường."
"Hơn nửa đêm đến chỗ của cậu ta, cái gì cũng chưa làm, anh cho rằng tôi sẽ tin sao?" Cậu hỏi Chu Hải Vinh: "Nếu không phải tôi phát hiện, anh sẽ nói với tôi à?"
"Mặc kệ em tin hay không, anh cùng cậu ta thanh thanh bạch bạch......"
"Anh đừng làm bẩn hai chữ trong sạch.
Mấy người các anh không cắm vào xoa xoa cậu ta, thì không tính là xuất quỹ, mấy người chính là thanh thanh bạch bạch?"
"Tiếu Dao!" Chu Hải Vinh không tưởng tượng đến từ trong miệng Tiếu Dao sẽ phun ra lời thô tục như vậy, hắn khiếp sợ lại phẫn nộ: "Vậy em muốn thế nào?!"
"Tôi có thể thế nào," Tiếu Dao nói, "Anh chỉ ỷ vào tôi yêu anh, anh liền cứa tim tôi!"
Cậu liếc mắt nhìn về phía Chu Hải Vinh: "Anh sao lại không giải thích?"
"Em không phải không tin sao?" Chu Hải Vinh cũng tức giận, "Em không tin, anh còn nói cái JJ."
Tiếu Dao vừa nghe, lập tức xoay người trở về, đem rương hành lý lôi ra, bắt đầu thu thập hành lý.
Chu Hải Vinh liền ở bên cạnh lạnh lùng mà nhìn cậu.
Tiếu Dao đồ đạc không nhiều lắm, rất nhanh đã thu thập xong, nhắc rương hành lý lên liền đi xuống dưới lầu.
Chu Hải Vinh không đành lòng, rồi lại hàm chứa tức giận: "Em đi, em đi, đi rồi cũng đừng lại nghĩ trở về!"
Không thể không nói, trong xương cốt Chu Hải Vinh vẫn là có cảm giác về sự ưu việt, hắn nói không phải "Đi rồi cũng đừng lại trở về", mà là "Đi rồi cũng đừng lại nghĩ trở về", hơn kém một chữ, hàm nghĩa lại tất cả đều thay đổi.
Tiếu Dao người mẫn cảm đa nghi như vậy, tự nhiên nghe ra được, cười lạnh một tiếng, trực tiếp xách theo rương hành lý xuống lầu.
Chu Hải Vinh nghĩ đến tâm ý của chính mình bận rộn cả đêm biến thành dạng này, trong lòng vừa tức vừa thương tâm, theo sát xuống lầu, dì Vương nghe thấy tiếng cãi nhau, nhanh chóng chạy ra, thấy Tiếu Dao xách theo rương hành lý muốn đi ra bên ngoài, chạy nhanh lên giữ chặt cậu: "Đây là làm sao vậy, được rồi, sao lại cãi thành như vậy!"
Tiếu Dao hồng mắt nói: "Dì Vương, dì đừng kéo cháu."
"Bên ngoài mưa lớn như vậy này." Dì Vương nói, "Có vấn đề gì cũng ngày mai lại nói."
Tiếu Dao cuối cùng có thể nhảy sông, tính tình cũng là có chút cực đoan, căn bản không nghe dì Vương khuyên can, dì Vương biết mình không kéo nổi cậu, liền quay đầu lại nhìn Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh mềm lòng, đi lên kéo Tiếu Dao: "Tính, tính là anh sai, bên ngoài mưa lớn như vậy."
Bên ngoài truyền đến ánh đèn xe, trong màn mưa một chiếc xe chạy vào, ngừng ở trước hành lang.
Trần Hưng cầm ô xuống xe, đón Chu Đồng từ trên xe xuống, Chu Đồng kéo theo váy dài, nhìn thấy Tiếu Dao cả người ướt đẫm xách theo vali, sửng sốt một hồi, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Tiếu Dao bất kham lấy dáng vẻ chật vật như vậy đứng ở trước mặt người Chu gia, xách theo vali liền chạy vào trong màn mưa.
Trần Hưng cầm ô đón Chu Hải Quyền xuống xe, liền thấy Tiếu Dao chạy qua người bọn họ.
Sống kiêu ngạo, không bó buộc.
Chu Hải Quyền hỏi Chu Hải Vinh: "Còn không đuổi theo?"
Chu Hải Vinh nói: "Em giữ em ấy, em ấy một hai phải đi."
Chu Hải Quyền nhìn hắn một cái, không giận tự uy.
Chu Hải Vinh đành phải thành thành thật thật mà nhận lấy dù trong tay Trần Hưng, một đường chạy chậm đuổi theo qua đó.
Nhưng chuyện Tiếu Dao làm, Chu Hải Vinh tính tình thiếu gia, chuyến này đi khẳng định bất lực trở về, chỉ chốc lát Chu Hải Vinh tức muốn hộc máu mà trở về: "Mặc kệ cậu ta, bây giờ tính khí cậu ta rất lớn."
Tiếu Dao ôn nhu trầm tĩnh, hoa lê đái vũ hắn yêu không thấy, sao lại cố chấp, táo bạo như vậy, chút mặt mũi cũng không cho hắn.
"Em đi xem đi." Chu Đồng nói với Chu Hải Quyền, "Mặc kệ là vấn đề gì, mưa lớn như vậy mà cứ để cậu ấy đi như này, không thích hợp."
Chu Hải Quyền gật gật đầu, nhìn chằm chằm Chu Hải Vinh một lát, Chu Hải Vinh nhanh chóng đem dù trong tay đưa cho anh, vừa rồi cùng Tiếu Dao tranh chấp, trên người hắn cũng ướt, rất lạnh, hắn trong lòng tức giận, cảm thấy Tiếu Dao quá cố chấp, nên trị một chút.
Chu Hải Quyền trực tiếp lái xe đuổi theo, trời mưa to, Tiếu Dao đi cũng không nhanh, câu lôi kéo rương hành lý, vừa đi vừa an ủi chính mình: "Nhịn một chút nhịn một chút, ăn đến khổ trong khổ mới là người trên người."
Khổ tình kịch không phải dễ diễn.
Mưa vẫn còn ổn, chủ yếu là gió lớn.
Tiếu Dao phát hiện phía sau có xe chạy đến, chạy nhanh tránh sang một bên, đèn xe rọi đến, mưa bụi có vẻ càng thêm tinh mịn, cậu bị xối thành cẩu, đôi mắt cơ hồ không mở ra được, chiếc xe kia ngừng lại ở bên cạnh cậu, Chu Hải Quyền đẩy cửa xe ra, nói: "Lên xe."
Tiếu Dao giật mình đứng ở tại chỗ: Cái này, cậu nên hay không nên lên xe nha!
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, cậu và Chu Hải Vinh đã xảy ra khắc khẩu kịch liệt, mặc mưa to rời Chu gia, kết quả bị cảm lạnh cảm mạo, bệnh nặng một hồi, trận này bệnh lại thúc đẩy cậu cùng Chu Hải Vinh hòa hảo......!Không sai, hai người bọn họ vẫn là sẽ hòa hảo, 《 Hào Môn Nam Tức 》 ở điểm này trước sau kiên trì tuần tự tiến tới, gắng đạt tới nhảy sông nhảy hợp tình hợp lý.
Y theo tính cách Tiếu Dao như vậy, không có khả năng một lời không hợp liền nhảy sông, nhảy sông khẳng định là kết quả của tháng ngày tích lũy tạo thành không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.
Bất quá lúc ấy bên dưới có người đọc hoài nghi Tiếu Dao là "Thật bệnh" hay là "Giả bệnh", bởi vì lúc cậu bị bệnh lợi dụng đầy đủ bệnh trạng của mình, khóc sướt mướt vãn hồi Chu Hải Vinh tâm, không biết ngay từ đầu là giả bệnh hay là bệnh thật, nhưng hậu kỳ tác giả có viết rõ tiết mục cậu giả bệnh, lúc ấy Chu Tô đảng mắng to cậu là "Kỹ nữ tâm cơ".
"Kỹ nữ tâm cơ" hiện giờ rất do dự, do dự lên hay không lên xe Chu Hải Quyền.
Kết quả Chu Hải Quyền có chút tức giận: "Kêu cậu lên xe."
Thanh âm uy nghiêm, biểu tình càng uy nghiêm, bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Tiếu Dao lau lau nước mưa trên mặt, thấy Chu Hải Quyền đứng dậy muốn xuống xe, sợ tới mức cậu nhanh chân chui vào trong xe, bất quá cậu không ngồi ghế phụ, mà là ngồi ở phía sau, phía sau không gian lớn, cậu đem vali hành lý đặt ở bên chân, nước mưa trên người làm chỗ ngồi đều dính ướt.
Chu Hải Quyền mở đèn trong xe, nói với cậu: "Có khăn lông, tự mình lau lau."
Tiếu Dao không nói chuyện, chỉ thò người ra cầm khăn lông xoa xoa mặt, Chu Hải Quyền thì vẫn luôn thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu.
Cậu thấy Chu Hải Quyền muốn khởi động xe, vội nói: "Tôi......!Tôi không quay về."
Chu Hải Quyền liền xoay người lại trực tiếp nhìn cậu, Tiếu Dao tóc ướt dầm dề, môi đỏ có chút sậm, đại khái là bị đông lạnh.
Quần áo trên người dán vào thân thể, mặc so với không mặc còn muốn dụ hoặc người hơn.
Anh liền ngồi thẳng người lại, hỏi: "Cậu trước tiên nói tôi biết, cậu cùng lão nhị làm sao vậy?"
Tiếu Dao lấy ra kỹ thuật diễn suốt đời, thút tha thút thít đem ngọn nguồn nói một lần, đơn giản chính là Chu Hải Vinh như thế nào giấu cậu đi ăn vụng, về sau cậu khoan hồng độ lượng tha thứ đối phương, đối phương đặng cái mũi lên mặt như thế nào, thế nhưng hơn nửa đêm chạy đến nhà tiểu tam cộng độ đêm đẹp, còn giống như vẫn không biết hối cải, muốn đem cậu đuổi ra khỏi nhà......!Tóm lại hết thảy lời nói việc làm đều phù hợp thiết lập kỹ nữ tâm cơ, sai đều là người khác, ủy khuất đều là cậu chịu!
Được nước lấn tới.
Bất quá nói đến cũng kỳ quái, thời điểm cậu cùng Chu Hải Vinh "Đối diễn", không biết là nguyên chủ cảm tình vẫn còn hay là duyên cớ cậu lúc trước làm người đọc đã đối với đoạn Chu Tiếu luyến này thập phần cảm khái, tóm lại nhập diễn rất nhanh, nhưng là một mặt đối Chu Hải Quyền, cậu liền hoàn toàn không nhập diễn được, ít nhiều cậu kĩ năng của cậu hiện giờ, giả khóc bán thảm là có thể dễ dàng lừa dối qua cửa.
Sau khi Chu Hải Quyền nghe xong sắc mặt trầm trọng, thật lâu sau mới hỏi: "Vậy cậu hiện tại muốn đi đâu?"
"Tôi muốn về nhà mình, để lẫn nhau đều bình tĩnh chút."
Chu Hải Quyền gật gật đầu nói: "Tôi đưa cậu đi."
"Cảm ơn anh cả." Tiếu Dao liếm liếm môi, ngượng ngùng mà nở nụ cười.
Âm cuối kéo thực mềm mại, đây là đòn sát thủ của cậu.
Chu Hải Quyền không nói chuyện, qua một hồi mới hỏi cậu địa chỉ.
Địa chỉ có chút lạ, thôn trong thành sao.
Tiếu Dao cảm thấy trên người dính nhớp rất khó chịu, liền đem áo sơmi cởi ra, thời điểm cởi ra bỗng nhiên nghĩ đến cậu hiện giờ không phải thẳng nam, cậu hẳn là có liêm sỉ, huống chi là ở trong xe anh chồng trưởng, vì thế cậu liền nhìn thoáng qua Chu Hải Quyền, lại phát hiện Chu Hải Quyền đang toàn tâm toàn ý mà lái xe, lực chú ý căn bản không ở trên người cậu.
Mưa to gió lớn, lái xe phải phá lệ chú ý tình hình giao thông, Chu Hải Quyền tự nhiên không quá chú ý cậu.
Vì thế Tiếu Dao liền dịch đến ngay phía sau Chu Hải Quyền, đem áo sơ mi và quần dài đều cởi xuống, lấy khăn lông lau một lần, sau đó cong eo mở rương hành lý của cậu ra, từ bên trong cầm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chu Hải Quyền vẫn không nhúc nhích mà dùng dư quang đôi mắt nhìn vào kính chiếu hậu, đèn trong xe không tắt, liền thấy Tiếu Dao hai chân dài lại trắng điều đang mặc quần, nửa người trên mảnh khảnh, đại khái liên quan tới ánh đèn, thoạt nhìn mịn màn lấp lánh, là rất trắng.
Luận thân thể bề ngoài, Tiếu Dao trong đám nam nhân tuyệt đối tính nhân gian cực phẩm, tỉ lệ dáng người tốt, chân dài mặt nhỏ người trắng, đặt ở trong đám người tự mang theo hào quang, mặc dù là giai tầng này bọn họ nhìn quen mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, lần đầu tiên nhìn thấy cũng cảm thấy kinh diễm.
Chu Hải Quyền đến nay vẫn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiếu Dao, trong lòng hơi hơi chấn động.
Có thể cầm tù hoa hoa công tử Chu Hải Vinh, tự nhiên là cực phẩm nhân gian giới giải trí cũng hiếm thấy.
Một cực phẩm như vậy ở trong xe mình cởi quần áo, Chu Hải Quyền thần sắc đình trệ, chỉ có tay có chút không khống chế được mà gõ nhẹ tay lái nhưng tiết tấu cực nhanh, có hơi nóng nảy.
Giọt mưa không ngừng đánh vào trên kính chắn gió, cần gạt nước dao động từ trên xuống dưới, như là đang gãi vào lòng anh.
Một mùi vị bị nước mưa tẩm ướt nhàn nhạt phát ra từ phía sau anh, từ sau lưng ôm lấy anh.
Chu Hải Quyền thế nhưng cứng cả người.
Ngoài ý muốn chưa bao giờ phát sinh này làm tim anh đập đặc biệt kịch liệt, khả năng do thời tiết mưa gió, hoàn cảnh quá hỗn loạn, hô hấp và máu chảy trên người cũng không thể khống chế thật tốt, Chu Hải Quyền nắm chặt tay lái, trên mu bàn tay ẩn ẩn lộ ra gân xanh.
Tiếu Dao lại không biết gì, sau khi đổi quần áo lại hướng phía trước nhìn thoáng qua, một cái liếc mắt không quan trọng này, thế nhưng xe đột nhiên, giống như phanh bị đạp gấp gáp, thiếu chút nữa làm cậu đụng vào lưng ghế đằng trước.
Cậu đỡ lưng ghế, lập tức nói: "Ngày mưa nhìn không rõ đường, anh lái chậm một chút......"
Chu Hải Quyền vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ có lỗ tai đỏ.
Người này uy nghiêm chính trực, cố tình khi hưng phấn hoặc là thẹn thùng, lỗ tai liền sẽ đỏ, trên người còn dễ đổ mồ hôi.
- --------------------------------------
Mình quay lại rồi đây ạ (dạo này bận học hành thi cử với thi HSG nữa).
Sau một thờ gian ở ẩn dài ơi là dài để tặng quà Tết cho mọi người.
Tuần sau sẽ có tổng là phần để mừng năm mới nhé.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ..