Tâm trạng gã áo đen rất kém.
Gã vốn có một kế hoạch phi thường hoàn mỹ, mà kế hoạch này, giai đoạn trước cũng tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Đám con cưng của trời thuộc Nhân tộc này đều thuận lợi bị gã giam ở bên trong bí cảnh.
Tiếp theo gã chỉ cần chậm rãi dùng dao nhỏ tra tấn, cũng lấy điều này kìm chế lực chú ý của các đại tiên môn, làm bọn họ không rảnh quan tâm gã. Tất cả phía sau cũng tất nhiên sẽ phát triển theo như dự đoán.
Nhưng mà!
Phần vốn hết sức chặt chẽ, đã xảy ra chuyện.
Kế hoạch hẳn bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay, các đệ tử tiên môn chật vật chạy trốn, hiện giờ thân phận lại đổi với gã.
Bọn họ lắc mình biến hoá, trở thành thợ săn trong bí cảnh.
Mà chủ nhân sương xám là gã và các tu sĩ bị sương xám khống chế biến thành mục tiêu và con mồi của bọn họ.
Việc này còn phải nhắc lại từ mười ngày trước.
Mười ngày trước, một mình Giang Ngư cắn nuốt hết một khoảng lớn sương xám, thành công nghĩ cách cứu viện hơn ba ngàn đệ tử.
Sau khi đám đệ tử ở Bạch Ngọc tiên cung tỉnh táo lại, phát hiện trên người ngoài vết thương do đánh nhau để lại, cũng không có tai hoạ ngầm khác.
Vì thế, người bị thương nghiêm trọng thì ở lại trong tiên cung tiếp tục tĩnh dưỡng, vết thương nhẹ hơn, tĩnh dưỡng mấy ngày thì khỏe như voi.
Sau đó, Giang Ngư lôi kéo mọi người cùng nhau mở cuộc họp.
Đương nhiên, tuy rằng nàng khởi xướng, nhưng phần thảo luận trong đó, nàng cơ bản là chống tay ngồi ở một bên, nghe đệ tử tinh anh khắp nơi bàn bạc.
Nghe người này nói: “Không biết những ma vật đó còn có thủ đoạn che giấu nào, phải cẩn thận chút mới tốt.”
Nghe người kia kích động: “Sợ cái gì! Trước đó là đơn đả độc đấu trúng chiêu, bây giờ có nhiều người như vậy. Chúng ta dứt khoát giết qua!”
Nếu không phải trường hợp không đúng, nàng rất muốn lấy trà của mình ra nấu, vừa uống vừa chậm rãi nghe.
Nghe một lúc, nàng dựa về phía sau theo thói quen, phía sau lưng đụng phải lưng ghế không quá mềm mại.
Giang Ngư ngây người một chút: Ừm, nơi này là Bạch Ngọc tiên cung, ngồi là ghế dựa của tiên cung.
Sofa đám mây của nàng không thích hợp móc ra ở trong trường hợp đứng đắn như vậy, gối dựa hoàn mỹ nhất là đại bảo bối Hàn Lộ càng bởi vì vào bí cảnh nguy hiểm nên nàng đã nhờ sư huynh chăm sóc.
Bên ngoài bí cảnh.
Cơ Trường Linh nhìn nàng ngồi quy củ, hai tay giấu trong tay áo, một đôi mắt trắng đen phân minh chuyên chú nhìn vào một chỗ nào đó.
Thoạt nhìn cực kỳ đứng đắn.
Nhưng người quen thuộc với nàng đều biết nàng đang quang minh chính đại ngẩn người.
Mặc dù biết nàng còn đang ở bên trong bí cảnh, xa xa trước mắt không coi là an toàn, nhưng khóe miệng Cơ Trường Linh cũng không nhịn được nhếch lên.
“Ngư Trưởng lão, không biết ý của ngươi thế nào?”
Giang Ngư cực kỳ đoan trang hoàn hồn, thấy ánh mắt tất cả mọi người tha thiết nhìn mình.
Nàng nhìn lại dáng vẻ của mình một chút. Tốt lắm, hẳn là không ai phát hiện mình đang thất thần.
Chống lại một loạt ánh mắt chờ mong, nàng một buông tay, thản nhiên nói: “Cho dù là bày mưu lập kế hay là đơn đả độc đấu, ta đều không am hiểu. Các vị sư huynh sư tỷ vẫn đừng làm khó ta.”
Tuy rằng nàng treo tên tuổi Trưởng lão, nhưng Giang Ngư rất hiểu biết về trải nghiệm và tu vi của mình. Phần lớn người ở nơi này đều đáng tin cậy hơn nàng.
Nàng chân thành nói: “Ta ở chỗ này có thể giúp đỡ cũng chỉ là bản lĩnh đối phó sương xám. Còn có Bạch Ngọc tiên cung mà tông môn giao cho ta. Lúc các vị suy xét kế hoạch, chỉ cần giao sương xám cho ta, giao phía sau lưng cho Bạch Ngọc tiên cung là được.”
Tông chủ Thái Hư nghe câu nói này, không khỏi chua chua nói một câu với Hồng Quang Trưởng lão: “Đứa nhỏ này cũng thật khiêm tốn.”
Có thể đối phó sương xám cũng không phải bản lĩnh nhỏ gì, ở đây các Trưởng lão tiền bối chính thức của tiên môn cũng không dám cam đoan mình có thể đối phó với thứ kia. Huống chi, Giang Ngư mới vào bí cảnh đã cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Đạo tâm không tì vết!
Đạo tâm không tì vết là có ý gì chứ?
Nói nhỏ thì người như vậy lúc tu luyện sẽ không bị vật bên ngoài quấy nhiễu, tiến độ nhanh hơn người thường.
Nói lớn thì chính là không có tâm ma.
Cái thứ tâm ma này, có lẽ tu sĩ cảnh giới thấp không có cảm xúc quá lớn, nhưng mỗi một Trưởng lão đang ngồi ít nhất đều bắt đầu từ Nguyên Anh.
Đến tu vi như bọn họ, tất nhiên biết rõ không bị tâm ma quấy nhiễu quan trọng đến nhường nào.
Ví dụ như mấy vị Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông biết được càng nhiều hơn chút: Thiên tài tuyệt thế đến độ như Cơ Thanh Huyền cũng không tránh được bị tâm ma quấy nhiễu, hết sức chuyên chú “tĩnh dưỡng” hơn trăm năm.
Càng không cần phải nói, Giang Ngư còn có một tay bản lĩnh gieo trồng linh dược có tiếng ở đại tông môn.
Tổng kết: Thái Thanh Tiên Tông, thật là làm người khác đố kỵ mà.
Đương nhiên, tạm không nói đến tâm tư các Trưởng lão ở ngoài bí cảnh, trở lại bên trong bí cảnh.
Không ai ngờ được Ngư Trưởng lão lại thẳng thắn thành khẩn như vậy. Qua thời gian ở chung này, một vài đệ tử quen thuộc với Giang Ngư cũng đại khái biết được tính tình của nàng.
Không thích phiền toái, không thích quanh co lòng vòng, có chuyện nói thẳng.
Nếu nàng đã nói như vậy, trong lòng tất nhiên là nghĩ như vậy.
Vì thế, sau khi xác định chắc Giang Ngư không muốn quản việc này, các đệ tử nhanh chóng thành lập liên minh tiên môn chiến trường cổ, cũng đề cử ra mười hai vị phụ trách.
Tiếp theo, mười hai chiến sĩ thi đua mới ra lò... Không đúng, là người phụ trách, ngựa không ngừng vó bắt đầu nghị sự.
Tóm lại, sau khi bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng mọi người đạt được ý kiến thống nhất.
Có Ngư Trưởng lão ở đây, không sợ sương xám!
Có Bạch Ngọc tiên cung, đường lui đáng tin cậy!
Cùng với bọn họ người đông thế mạnh, sau khi tu dưỡng thì sức chiến đấu sung túc!
Đệ tử tham gia đại bỉ tiên môn đều là tinh anh các môn phái, ít nhiều đều có kiêu ngạo của thiên tài. Hiện tại vào bí cảnh bị ngã đau một cái, còn mệt đến tông môn chuyên môn phái người tới cứu mình, trong lòng đều nghẹn một hơi đó.
Lúc trước chỉ do không hiểu sương xám là thứ gì mới bị đánh lén. Nếu hiện tại có Ngư Trưởng lão ở đây, không cần sợ hãi sương xám, bọn họ còn lo lắng cái gì?
Huống hồ, hiện tại bọn họ không có lo lắng gì, nhưng bên trong bí cảnh còn có mấy vạn đệ tử không biết tung tích đấy.
Vì thế, bọn họ quyết định: Chủ động xuất kích!
Từ ngày đó hạt đậu xanh nhỏ ăn no nê, kẻ địch dường như đã bị sợ hãi. Chỉ qua một đêm, chút sương mù loãng còn dư lại trong không khí đã không thấy. Làm cho hạt đậu xanh nhỏ đã tiêu hóa xong không vui chút nào, nói sớm biết vậy thì thà rằng nó căng bụng một tí cũng phải ăn sạch sẽ chúng nó.
Hơn nữa mười mấy ngày qua, cũng không còn đệ tử ám sát Giang Ngư.
Nhưng đệ tử kết bạn tuần tra ở phụ cận đã lục tục tìm về mấy trăm đệ tử hoặc bị sương xám mê hoặc đến cuồng bạo hoặc là đối kháng với sương xám, hơi có chút sức cùng lực kiệt.
Các đệ tử tinh anh có hiệu suất kinh người, một khi xác định xong chiến lược, mọi người lập tức bắt đầu hành động.
Phân tích toàn bộ bản đồ bí cảnh, phỏng đoán ra khu vực các đệ tử có khả năng tụ tập nhất, căn cứ địa hình khác nhau làm ra phương án bất đồng...
Rồi sau đó căn cứ tu vi và hướng tu hành của các đệ tử, chia ra tổ do thám, tổ cận chiến, tổ đánh xa, tổ bẫy rập, tổ hậu cần...
Làm Giang Ngư xem đến trợn mắt há mồm.
Sau đó, nàng như một linh vật, đi theo mọi người bắt đầu mở rộng về chỗ đầu tiên.
Áo đen bắt đầu xui xẻo.
Từ khi gã đoạt xá tu sĩ nhân loại thì vẫn luôn giấu ở kín đáo, điều khiển sương xám nhiễu loạn tâm thần các đệ tử. Nhìn một loạt hành động thì người này đại khái là cọng bún sức chiến đấu bằng , chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn xấu xa này.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Đệ tử mà áo đen đoạt xá có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa tuy rằng gã đọc được ký ức của đệ tử này nhưng sức chiến đấu cũng không phải có thể khống chế bằng vào một ít ký ức. Cho nên trên thực tế thực lực gã có thể phát huy ra đại khái chỉ có Kim Đan, còn là cái loại công pháp chiêu thức đều cực kỳ lạ lẫm.
Trước đó bằng vào sương xám quỷ dị khó lường, gã có thể che giấu hành tung, có thể từng bước làm tan rã phòng tuyến tâm lý của đám đệ tử kia, căn bản không cần tự mình ra tay, nhược điểm này cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng có Giang Ngư, sương xám mất đi tác dụng, nhược điểm này lại trở thành trí mạng. Đặc biệt là, trước đó gã cho rằng không có người nào có thể phá được cái bẫy của mình, vô cùng kiêu ngạo lộ ra bộ mặt thật của đệ tử áo đen ở linh quang kính.
Hiện tại, tất cả mọi người đã biết người đứng sau trông như thế nào.
Cũng may gã đã bước đầu khống chế bí cảnh, đám đệ tử kia cũng không thể dễ dàng tìm được gã.
Nhưng mục tiêu trước nhất của đám người Giang Ngư cũng không phải tìm gã, mà là tìm những người khác bị nhốt, đương nhiên nếu có thể thuận tiện bắt lấy đầu sỏ gây tội thì càng tốt.
Cho nên, trước đó áo đen là thợ săn, các đệ tử tiên môn là con mồi. Gã dùng sương xám và bí cảnh thành lồng giam, từng chút làm con mồi lơ là rồi xé nát.
Hiện tại, lồng giam còn đây.
Chỉ là, thợ săn trong lồng giam biến thành con mồi.
“Đa tạ Ngư Trưởng lão!”
Giang Ngư thuần thục từng bước từng bước loại bỏ sương xám trên người các đệ tử. Mấy ngày qua, nàng làm việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, dường như khống chế linh lực đã mạnh hơn vài phần.
Trước đó, nàng trực tiếp dùng linh lực mang theo sức sống bừng bừng tiêu diệt sương xám, sau khi bàn bạc với hạt đậu xanh nhỏ, nàng đổi ý.
Nàng dùng linh lực, đuổi sương xám từ trên người các đệ tử ra. Việc này rất đơn giản, những sương xám đó quả thực cực kỳ sợ nàng, linh lực của Giang Ngư vừa vào cơ thể, không cần làm gì, chúng nó sẽ bị kinh hoàng sợ hãi mà thoát đi. Giang Ngư bèn khống chế hướng đi của linh lực làm cho chúng nó dựa theo ý nàng rời khỏi thân thể tu sĩ.
Rồi sau đó, sương xám rời khỏi thân thể tu sĩ, sẽ bị hạt đậu xanh nhỏ mơ ước chúng nó đã lâu ‘ngoằm’ một cái nuốt hết.
Tuy rằng hạt đậu xanh nhỏ từng được ăn tiệc lớn xa hoa cảm thấy tí xíu thế này quả thực không đủ nhét kẽ răng, nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt, nó không kén chọn.
Như vậy vừa có thể rèn luyện Giang Ngư khống chế linh lực cũng có thể đút cho hạt đậu xanh nhỏ, hoàn mỹ cùng thắng.
Chớp mắt lại qua nửa tháng.
Kế hoạch liên minh tiên môn cứu vớt cực kỳ thành công, Triệu Gia thống kê từ lúc bắt đầu chủ động xuất kích, nửa tháng bọn họ liên hệ được hơn tám trăm đệ tử bị thất lạc, đệ tử tụ tập ở một chỗ thần trí không quá tỉnh táo là hơn một vạn hai ngàn người.
Người sau trên người cơ bản đều bị thương.
Có người sau khi tỉnh táo rồi nhớ lại, nói bọn họ bị sương xám mê hoặc rồi vẫn luôn mơ màng hồ đồ.
Có người nói mãi ở bên tai họ, bảo bọn họ tự sát.
Nhưng đại khái “tự sát” thật sự hoang đường với bản thân, ác niệm của con người cũng sẽ không nhằm về phía bản thân, căn bản không ai quan tâm nó.
Thứ đồ kia lại lấy lui làm tiến, để cho bọn họ giết người chung quanh.
“Chúng ta chỉ hít một ít sương xám, lại không phải hoàn toàn bị đần độn.” Đệ tử kia gãi gãi đầu: “Có một số việc tuyệt đối không thể làm. Không oán không thù, ai dám giết người lung tung?”
Kẻ áo đen bèn tụ tập bọn họ ở bên nhau, mọi người bị những sương xám đó ảnh hưởng, tính tình cực kỳ nóng nảy. Vết thương trên người cơ bản đều là đánh lộn mà ra.
Chỉ như vậy gã áo đen còn rất không vừa lòng.
Nếu đủ thời gian, gã có thể chậm rãi nuôi dưỡng những tu sĩ này như dưỡng cổ, sớm hay muộn từng bước từng bước hành hạ bọn họ đến chết.
Nhưng hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.
Nhưng gã không có cách nào cả, lúc trước hoàn toàn thao tác ý chí đám tu sĩ kia ám sát Giang Ngư, nó đã phải trả một cái giá quá lớn.
“Ngư Trưởng lão.” Tình Miểu lướt qua một đám người bệnh mặt xám mày tro, đi đến cạnh nàng, nói cho nàng một tin tức không tốt lắm: “Đan dược của chúng ta không đủ dùng.”