Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

chương 137: chơi game

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Liên quay trở về phòng tắm rửa, Lãnh Phong thì lấy máy chơi game ra để chuẩn bị chơi với Hàn Liên, sợ cậu đói hắn còn đặt biệt chuẩn bị thêm một số đồ ăn vặt để trên bàn.

Hàn Liên vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, cậu choàng khăn tắm lên vài rồi bước ra ngồi cạnh Lãnh Phong cầm máy chơi game lên.

Game này đang rất hot gần đây vì đồ họa rất đẹp, người chơi vào đây có thể chọn hình thức đánh đơn, đánh đôi và đánh theo đội.

Tất nhiên là Lãnh Phong muốn đánh đôi rồi.

Đầu tiên cả hai vào đặt tên cho nhân vật của mình.

Hàn Liên suy nghĩ một chút lại không kiềm nén nổi máu đam mê tiền bạc của mình thế là trời xui đất khiến đặt tên mình là: [Gọi ông là đại gia].

Lãnh Phong nhìn cậu đặt tên xong mới gõ tên nhân vật của mình rồi nhấn xác nhận.

Hàn Liên lúc đầu cũng không để ý Lãnh Phong đặt tên gì lát sau trước mặt cậu xuất hiện một nhân vật, trên đầu có một hàng chữ: [Vợ ta là đại gia]

Hàn Liên: "...."

Nhìn người nào đó vẻ mặt vẫn vô cùng chín chắn Hàn Liên thở dài rồi bấm vào bắt đầu PK.

Nhưng sự thật không như là mơ.

Hai con gà chơi game với nhau kết cục chính là chưa đầy ba giây đã thay nhau ngã xuống.

Hàn Liên thua không phục liền chọn vào hình thức chơi theo đội.

Lần này là tổ đội mười người.

Lãnh Phong cũng chung đội với cậu.

Màn hình hiện lên những con số đếm ngược để bắt đầu trận đấu.

Hàn Liên vô cùng háo hức nói với Lãnh Phong: "Lần này em phải giết ít nhất được năm tên."

Lãnh Phong sao có thể phản bác cậu lập tức gật đầu: "Ừm."

Màn hình đếm đến cuối cùng mở ra bản đồ chiến đấu.

Là ở trên một đỉnh núi, xung quanh bốn phía đều là vực thẳm sâu không thấy đáy.

Hàn Liên lập tức muốn xông lên đồ sát, lại không ngờ bấm nhầm nút tăng tốc thế là nhân vật trong game một đường không bị ngăn cản lao thẳng xuống vực.

Lãnh Phong: "...."

Hàn Liên ngẩn đầu nhìn anh, mặt không cảm xúc: "Lỗi kĩ thuật."

Lãnh Phong cười khẽ đều khiển nhân vật của mình đi đến trung tâm tham gia trận đấu.

Hắn không hề phụ sự kì vọng của năm trăm anh em hệ gà mờ chưa đầy ba giây nhân vật của hắn đã ngã xuống trên màn hình hiện lên màu xám xịt biểu thị bạn đã chết.

Hàn Liên mất hứng bấm rời khỏi phòng, chọn một phòng khác xin tham gia.

Lãnh Phong cũng nối bước theo cậu đi vào phòng.

Lần này vẫn tiếp tục đấu / .

Lúc này dưới màn hình máy tính một cái loa bỗng sáng lên.

Quỳ xuống gọi ba đi: "Bố đệt, hai cái người tình nhân mới vào kia biết chơi không vậy? Người ta đang chiến đấu mà hai người chạy ra ngoài rìa chơi hả?"

Cái gì chiêu thức Hàn Liên không biết nhưng cách để bấm vào loa nói chuyện thì cậu biết rất rõ nha.

Hàn Liên lập tức đáp lời.

Gọi ông là đại gia: "Đợi tí đang mò nút tấn công, game gì mà khó điều khiển thế không biết."

Đội ngũ: "..."

Kết quả cuối cùng, trong lúc Hàn Liên còn đang mò nút tấn công thì bên đối thủ có người phát hiện ra bọn họ lập tức chạy đến cho mỗi người một phát chết ngay lập tức.

Hàn Liên: "..."

Lãnh Phong: "..."

Đội ngũ: "..."

Gọi ông là đại gia: "Chơi kiểu gì thất đức quá.

Thôi mọi người tiếp tục chơi đi nha, rời phòng đây."

Thế là Lãnh Phong và Hàn Liên lại tiếp túc thoát ra rồi tiến vào lại phòng khác.

Cứ như vậy hai người chơi đến tận hơn mười hai giờ đêm mới tắt máy đi ngủ.

Mặc dù Hàn Liên và Lãnh Phong chơi rất gà, lâu lâu cũng bị đồng đội chửi nhưng quả thật hôm nay cậu chơi được rất tận hứng còn Lãnh Phong thì chỉ cần cậu vui hắn cũng sẽ vui.

Hai người tâm tình thoải mái đi ngủ chỉ là không biết tối hôm đó hơn nữa cái server đang điên cuồng truy nã hai người.

Cứ như vậy Hàn Liên bị Lãnh Phong vừa lừa gạt lôi kéo dùng đủ mọi cách để cậu ở lại nhà hắn tận ba bốn ngày.

Cuối cùng đến tận ngày thứ năm, trợ lí Cẩm Lạc cuối cùng cũng chịu không nổi áp lực công việc nữa liền phải đích thân đến tận nhà mời vị nào đó đến công ty làm việc.

Lãnh Phong sao có thể vì công việc mà để lỡ thời gian ở bên Hàn Liên vì thế liền không hề do dự bảo rằng mình còn bệnh nên phải nghỉ ở nhà một tháng nữa.

Cẩm Lạc nghe xong câu này liền muốn ngất xỉu ngay tại chổ để ăn vạ.

Nhưng y biết ông chủ chắc chắn sẽ quét y ra khỏi nhà mà chẳng hề có chút do dự nào.

Cẩm Lạc thực sự vô cùng hoài nghi nhân sinh.

Ông chủ luôn là một người đặt công việc lên hàng đầu tại sao hiện tại lại đổi tính.

Nhưng Cẩm Lạc cũng là người thông minh vừa biết bản thân không thể lôi kéo ông chủ đi làm y chỉ có thể đối mục tiêu sang Hàn Liên đang ngồi bên cạnh.

Câu chủ nào tớ nấy quả thật không phải là lời vô căn cứ.

Trình độ bán thảm của Cẩm Lạc so với Lãnh Phong vốn không cùng một đẳng cấp.

Nhân viên hơn sếp cả công ty có phúc.

Nhờ sự trợ giúp của thần trợ công là Hàn Liên cuối cùng Cẩm Lạc cũng hoàn thành sứ mệnh đưa ông chủ về công ty để tiếp tục làm việc.

Hàn Liên thở dài đưa Lãnh Phong ra cửa.

Tới cửa Lãnh Phong vẫn con lưu luyến không ngừng: "Em hứa rồi đấy buổi trưa phải mang cơm cho anh đấy."

Hàn Liên gật đầu: "Ừ, nhớ mà, anh đi đi."

Lãnh Phong vẫn không chịu: "Hôn một cái được không?"

Hàn Liên: "..." Được voi đòi Hai Bà Trưng hở.

Hàn Liên thở dài hôn hắn một cái.

Lãnh Phong lúc này mới ngoan ngoãn lên xe..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio