Kỳ Lương Tần đang chờ bầu trời tối đen.
Bắt đầu từ lúc cậu đến phòng Nghiêm Bách Tông ngủ, cậu liền luôn luôn chờ trời tối, nhưng cậu chưa từng đầy lòng chờ mong như hôm nay.
Chỉ là sau khi ăn cơm trưa xong còn có một buổi chiều dài lâu. Cậu cũng không tìm thấy bất luận lý do gì, để đến phòng Nghiêm Bách Tông. Mưa thu bên ngoài đã ngừng, chỉ là thời tiết vẫn âm lãnh như cũ. Kỳ Lương Tần ngồi ở trong phòng khách, moi tim móc ruột muốn tìm một lý do.
Nhưng cậu không tìm thấy lý do gì. Cậu và Nghiêm Bách Tông ngồi cách nhau khoảng hai thước, thường thường liếc nhau. Lão thái thái nói với Nghiêm Bách Tông: “Con cũng mệt mỏi, về phòng con ngủ một hồi đi.”
Kỳ Lương Tần cũng muốn trở về phòng, lại nghe lão thái thái nói: “Tiểu Tần, con theo ta đến tiệm gia cụ một chuyến, xem ghế dựa đặt làm cho Viện Viện thế nào rồi.”
Kỳ Lương Tần tìm không thấy lý do cự tuyệt, liền đi theo lão thái thái ra cửa. Dọc theo đường đi miễn bàn có bao nhiêu không vui lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Tình yêu thật sự có thể khiến người ta “mất đi lương tri”, đầy lòng cậu đều chỉ nghĩ tới Nghiêm Bách Tông, đi dạo phố với lão thái thái cũng thành một loại dày vò. Cố tình lão thái thái còn đặc biệt lề mề, từ tiệm gia cụ đi ra, lại muốn đi dạo trung tâm thương mại: bà cảm thấy hiện giờ trời lạnh, hẳn nên đặt mua quần áo mùa thu, tuy rằng quần áo năm trước bà mua có một ít còn chưa mặc.
“Cũng mua thêm mấy bộ cho con.” Lão thái thái tài đại khí thô.
Thật ra Kỳ Lương Tần là một người có chút lòng hư vinh, nhưng mà cậu cảm thấy mặc quần áo, chỉ cần xinh đẹp ấm áp là được, cũng không theo đuổi xa xỉ phẩm, tốn quá nhiều tiền trên quần áo, kỳ thật rất không có lời. So với quần áo, cậu càng muốn mua một đôi giày tốt.
Lúc lão thái thái đi thử quần áo, cậu liền ngồi ở bên cạnh gửi tin nhắn cho Nghiêm Bách Tông. Cậu và Nghiêm Bách Tông anh một lời em một tiếng, tán gẫu khí thế ngất trời.
Vào lúc này, Kỳ Lương Tần đặc biệt có cảm giác thành tựu. Kỳ thật trước kia Nghiêm Bách Tông rất ít khi gửi tin nhắn, hắn đều là trực tiếp gọi điện thoại, cuộc đời hắn số tin nhắn từng gửi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ là sau khi ở bên cậu, số lượng tin nhắn Nghiêm Bách Tông gửi quả thực có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung. Quan trọng nhất là, lúc đầu Nghiêm Bách Tông gửi tin nhắn lấy lời ít ý nhiều làm chủ, tin nhắn đều vô cùng ngắn gọn, còn rất thích ừm, được, biết, vượt qua ba chữ đều rất ít, cảm giác ít nói hệt như con người hắn bình thường. Chỉ là hiện giờ nói chuyện phiếm với cậu, sẽ ngẫu nhiên nói đôi lời vui đùa.
Lão thái thái mỗi lần đổi một bộ quần áo, đều phải hỏi ý kiến của cậu một chút, cậu trả lời xong liền tiếp tục cúi đầu nhìn di động, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình. Lão thái thái vừa soi gương vừa nói: “Con cũng đi thử hai bộ đi, đi dạo phố mà không thắng lợi trở về, ta sẽ cảm thấy mệt đó.”
“Con không cần, quần áo của con còn chưa mặc hết đâu.”
Kỳ Lương Tần muốn về sớm một chút, nếu cậu lại thử quần áo, thì không biết sẽ đi dạo bao lâu nữa. Lão thái thái là một người phụ nữ hơi có chút cường thế, cậu mua quần áo không riêng gì mình thích, còn phải vào được mắt lão thái thái, chỉ là lão thái thái rất soi mói, thường xuyên nói cái này không được cái kia không được.
“Hiện tại trở về, có hơi sớm.” Lão thái thái nói.
“Con có vài bài tập phải xem, ” kỳ Lương Tần tìm một lý do đường hoàng: “Phải chuẩn bị bài trước một lần.”
Lão thái thái là thật lòng hy vọng cậu học thêm chút văn hóa, nghe vậy lập tức dẹp đường hồi phủ. Đến nhà, Kỳ Lương Tần đưa quần áo lão thái thái mua lên lầu, mình thì nhanh chóng chạy xuống. Trong phòng khách không có ai, dì Xuân đi mua thức ăn, Nghiêm Tùng Vĩ không ở nhà, Nghiêm Viện cũng không có đây, đây đều là Nghiêm Bách Tông nói với cậu.
Cậu đứng trong phòng khách một hồi, do dự có nên đến phòng Nghiêm Bách Tông hay không. Cậu sợ lão thái thái phát hiện. Trong lúc do dự như vậy, lại nghe thấy tiếng bước chân lão thái thái xuống lầu. Cậu nhanh chóng chạy đến phòng Nghiêm Tùng Vĩ, đóng cửa lại nghe một hồi, nhưng không biết lão thái thái đi nơi nào, có phải ngồi trong phòng khách hay không. Cậu đành phải đóng cửa lại, tim đập thình thịch, cảm thấy mình hệt như là đang yêu đương vụng trộm.
Kích thích, thấp thỏm, hưng phấn lại bất an.
Kỳ Lương Tần cũng không nhàn rỗi, chạy tới tắm rửa một cái, đặc biệt rửa rửa bộ phận tư mật, cả người đều tắm thơm ngào ngạt. Cậu trơn bóng ướt sũng nhìn mình trong gương, nghĩ tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì.
Cậu đói bụng, rất muốn ăn. Cậu thật sự rất muốn ăn, không cách nào đè nén dục vọng mãnh liệt.
Sau khi tắm xong cậu an vị trước bàn học, nằm gục ở chỗ đó chờ bầu trời tối đen. Rõ ràng cậu có thể kéo rèm ra, cậu kéo rèm ra là có thể nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đối diện. Chỉ là cậu lại cố ý buông rèm xuống, không chịu nhìn Nghiêm Bách Tông. Giống như cậu muốn nghẹn một hơi, treo khẩu vị của mình.
Lúc cơm chiều Nghiêm Tùng Vĩ mới trở về. Hắn cho rằng bữa cơm này hắn sẽ tiếp tục bị cưỡng chế đút bánh chó, cho nên sắc mặt không quá dễ nhìn. Nhưng mà ngồi ở bên cạnh bàn ăn hắn lại phát hiện cũng không phải như vậy.
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông thoạt nhìn có vài phần xa lạ. Kỳ Lương Tần giống như đang cố ý lảng tránh Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông dường như cũng đặc biệt quy củ.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy nhất định là lúc hắn không ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi, hai người kia có khả năng xuất hiện mâu thuẫn.
Cái này khiến tâm tình hắn tốt hơn không ít. Mặc dù đây chỉ là một va chạm nhỏ, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nhưng ít nhất cũng chứng minh anh cả hắn và Kỳ Lương Tần đều chỉ là người thường, tình yêu của bọn họ, cũng không có khác biệt tình yêu bình thường.
Đại khái là muốn cố ý oán giận Kỳ Lương Tần một chút, cũng có thể là sinh lòng thương xót, sau khi trở về phòng hắn nói với Kỳ Lương Tần: “Sao tôi thấy cậu ủ rũ vậy, buổi trưa không phải là hai mắt tỏa sáng sao, thế nào, cãi nhau hả?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu, cố gắng đè nén kích động của mình: “Không có.”
Nghiêm Tùng Vĩ huýt sáo nằm ở trên giường, thúc giục: “Còn lề mề cái gì, còn không nhanh chóng bay đến phòng anh trai tôi đi?”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt nói: “Tôi ở trong này quấy rầy đến anh sao, tôi đến phòng khách.”
Cậu nói xong liền ôm máy tính đi ra ngoài, đến phòng khách cậu buông máy tính xuống, bắt đầu ở trong phòng sôi nổi.
Nghĩ tới cậu liền kích động, cậu đã gần một tháng không có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Bách Tông, không có ngửi được mùi vị của hắn. Cậu rất nhớ mấy thứ này, nhớ đến độ trong lòng vừa nóng vừa chua xót.
Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông. Cậu muốn điên cuồng biểu đạt tình yêu và nhung nhớ của cậu, khiến Nghiêm Bách Tông cảm nhận được tình yêu nhiệt liệt của cậu.
Cậu ở trong phòng đợi hơn một giờ, đang định đi ra xem mấy người dì Xuân ngủ chưa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Kỳ Lương Tần sợ tới mức tim đều nhảy lên tận cổ họng, cậu mở cửa, còn chưa có nhìn thấy đối phương là ai, đã bị ôm vào trong ngực.
Tiếp đến chính là nụ hôn che trời lấp đất. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông nồng nhiệt vội vàng như thế.
“Trên người anh muốn phát hỏa rồi, ” Nghiêm Bách Tông nói.
Hai người miệng lưỡi dây dưa, nước bọt chảy tới cằm cậu, lại bị Nghiêm Bách Tông liếm đi. Nước bọt cũng là thứ thơm ngọt như vậy. Kỳ Lương Tần say mê, nói: “Em rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.” Nghiêm Bách Tông nói xong một tay bế cậu lên, trực tiếp ôm cậu đi đến bên giường ngã nhào xuống. Hai người ở trên giường ôm hôn, Kỳ Lương Tần quay cuồng cưỡi lên trên người Nghiêm Bách Tông, thở dốc hỏi: “Thứ gì lớn như vậy, cộm đến em.”
Nghiêm Bách Tông nghe vậy trong mắt bốc lửa, nắm tay Kỳ Lương Tần đụng đến đũng quần mình: “Em cởi ra nhìn xem.”
Kỳ Lương Tần lập tức kéo quần Nghiêm Bách Tông ra. Thân cây tráng kiện lửa nóng, cứng rắn như vậy, là chiến sĩ hùng tráng uy vũ nhất cậu từng gặp qua. Khúc thịt vừa thô vừa dài lại vừa cứng này sẽ có một ngày tiến vào thân thể mình. Quy đầu đầy đặn sẽ khai cương thác thổ, chinh phục cậu, cũng làm cậu sảng khoái. Cậu sẽ bởi vì cảm giác bị chinh phục thỏa mãn mà khóc và thét chói tai, mặc cho nó cố ý lại vô tình thao làm. Chỉ nghĩ đến một chút, Kỳ Lương Tần liền mắt hoa hồn mê.
Đây là người đàn ông của cậu, đây là dương vt lửa nóng về sau chỉ thuộc về cậu. Đây là Nghiêm Bách Tông, không phải là bất luận một người đàn ông nào khác, là Nghiêm Bách Tông. Suy nghĩ này càng có thể kích thích cậu hơn so với bất cứ bộ phận gì.
Vẻ mặt si mê của Kỳ Lương Tần cực kỳ quyến rũ Nghiêm Bách Tông, hắn vuốt đầu kỳ Lương Tần, hỏi: “Thích dương vt của anh như vậy à?”
dương vt, xưng hô thô tục có chút khó nghe này, trước đây Kỳ Lương Tần cũng không thích. Nhưng mà cái từ này nói ra từ miệng Nghiêm Bách Tông luôn luôn nghiêm cẩn khắc chế, cậu kích động cả người run lên. Cái từ ấy vào thời khắc này có vẻ nam tính, thô lỗ như vậy. Đây là xưng hô của thẳng nam đối với khí quan đó, trắng trợn lại phóng túng.
Cổ Kỳ Lương Tần đều đỏ, nói: “Em muốn liếm cả đời, anh chỉ có thể cho em ăn, về sau nó chính là của em…”
Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên xoay người đè cậu lại, lật thân thể cậu qua, một tay lột quần cậu, nắm hai gò mông thịt kia xoa nắn mấy cái.
Sức lực quá lớn, thịt dưới tay đỏ ửng một mảnh, hắn đem chỗ thô dài cứng như bàn ủi dán đến kẽ mông dùng sức ma sát. Kỳ Lương Tần kích động hô lên, Nghiêm Bách Tông nhanh chóng chặn miệng cậu, đặt cậu ở trên giường. Kỳ Lương Tần gắng gượng ma sát rap giường, kích thích cực lớn khiến cậu không cách nào thừa nhận, tay Nghiêm Bách Tông đột nhiên sờ đến lồng ngực cậu, đầu v vừa cứng vừa lớn bị hắn nắm ở trong tay, Kỳ Lương Tần run lên vài cái, bắn.
“Nhanh như vậy?” Nghiêm Bách Tông thở hổn hển hỏi, quy đầu ma sát qua nếp gấp, để lại vết nước ướt đẫm.
Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng: “Chớ có sờ đầu v em.”
Nghiêm Bách Tông cười ra tiếng, dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ, Kỳ Lương Tần run run kêu lên, một phen ôm lấy Nghiêm Bách Tông.
Sao lại thích như vậy kích thích như vậy, tốt đẹp như vậy, khiến người ta nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong đó.
“Anh yêu em, anh yêu em.” Nghiêm Bách Tông vừa ở bên lỗ tai cậu nỉ non, vừa đẩy động eo ma sát. Kỳ Lương Tần nắm chặt gối, cảm thấy mình sắp chết chìm. Cậu muốn Nghiêm Bách Tông cắm vào, nhưng cậu vừa thích vừa sợ, đồ vật thô dài như vậy cắm vào, cậu chịu được sao. Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên nắm đầu v cậu, dùng sức bóp nhẹ. Động tác Nghiêm Bách Tông càng lúc càng nhanh và thở dốc càng ngày càng nặng biểu thị hắn sắp cao trào, trong đầu Kỳ Lương Tần trống rỗng, chỉ nghe thấy một trận ồ ồ hừ nhẹ, liền cảm giác một trận chất lỏng nóng rực phun trên kẽ mông, sau huyệt cậu nóng bỏng nhịn không được co rụt lại, như có ý đồ nuốt một phần vào.
Cậu đại khái là trời sinh tính dâm đãng, cậu si mê vì người đàn ông này, muốn cùng hắn trầm luân ở trên giường. Toàn bộ thân thể cậu đều đỏ rực, tràn ngập hương vị ái dục, Nghiêm Bách Tông cảm thấy mình muốn ăn Kỳ Lương Tần, ăn vào trong bụng, hắn nháy mắt sinh long hoạt hổ lại, còn tình cảm mãnh liệt hơn so với lúc còn trẻ. Môi Kỳ Lương Tần bị hắn hôn đến biến dạng, khóe mắt Kỳ Lương Tần tràn ra nước mắt, Kỳ Lương Tần yếu ớt mềm mại như vậy, Kỳ Lương Tần thơm ngọt ngon miệng như vậy.
Vì sao hắn sẽ có loại cảm giác này, vì sao hắn sẽ có suy nghĩ hệt như bạo ngược, không cách nào khống chế dục vọng hung tàn của mình, muốn chà đạp Kỳ Lương Tần, xoa nát cậu, ăn cậu. Tình dục mãnh liệt này khiến hắn cảm thấy xa lạ lại kích thích, Nghiêm Bách Tông cảm thấy có chút sợ hãi, gắt gao ôm Kỳ Lương Tần.
Đến sau nửa đêm, bên ngoài lại bắt đầu tí tách tí tách đổ mưa. Nghiêm Bách Tông ôm Kỳ Lương Tần, nghe tiếng mưa rơi mơ mơ hồ hồ.
Hết chương