Editor: Tĩnh
Lúc chạng vạng, Sở Diệp đem Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ lấy ra, lâm thời đem trồng trên mặt đất.
Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ lay động cành lá, tiếp thu tin tức từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Lâm Sơ Văn ôm tiểu hồ ly, ngồi ở dưới tàng cây tìm đọc tin tức trên cây.
Lâm Sơ Văn lấy ra một mảnh lá cây, nhăn mày đầu, “Ngũ Độc lão tổ tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh, nói nếu giết được hai người chúng ta thì phần thưởng sẽ là Duyên Thọ dược tề."
Sở Diệp cau mày, nói: “Duyên thọ dược tề a! Một người một phần hay là hai người một phần a!
“Hai người một phần.”
Sở Diệp giận tím mặt, “Lão hỗn trướng kia đang khinh thường ai vậy a! Giết hai người chúng ta mà chỉ cho một phần Duyên Thọ dược tề."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp có chút vô ngữ, “Hai người một phần duyên thọ dược tề cũng đã không ít.”
Sở Diệp bĩu môi, không cho là đúng nói: “Quỷ keo kiệt.”
Không nói Sơ Văn, hắn chính là Hồn Sư thiên tài, giết một Hồn Sư thiên tài mà chỉ có bấy nhiêu phần thưởng.
“Đối phương cư nhiên lại keo kiệt như vậy, thật là lãng đến hư danh, cũng không sợ mất mặt.” Sở Diệp lắc lắc đầu nói.
Lâm Sơ Văn:"......” Đây chính là nhằm vào bọn họ mà treo giải thưởng a! Treo thưởng thấp thì đó mới là chuyện tốt.
“Đối phương treo thưởng chính là Duyên Thọ dược tề, còn là cao cấp Duyên Thọ dược tề, có thể tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ.” Ba mươi năm thời gian, cũng đủ không ít Chiến Tướng Hồn Sư điên cuồng.
Sở Diệp phồng lên quai hàm, “Nga” một tiếng.
“Ba mươi năm mà thôi.”
“Ba mươi năm đã là không ít.” Lâm Sơ Văn nhịn không được nói.
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, bất quá, vẫn là không phù hợp giá trị con người của chúng ta, với thân phận thiên tài giống như chúng ta, thì như vậy là quá rẻ, tốt xấu gì cũng phải là bảy tám phần Duyên Thọ dược tề."
Lâm Sơ Văn: “.....” Nếu ngoại giới biết, Tiểu Bạch nắm giữ cách chế tạo sát khí, thì số giải thưởng nhằm vào A Diệp hẳn là sẽ không chỉ là bao nhiêu đây thôi đâu.
“Trừ bỏ Duyên Thọ dược tề, Ngũ Độc lão tổ còn hứa hẹn, nếu có thể lấy đầu của hai chúng ta đến giao phó sẽ còn có thể nhận được một phần tu luyện tâm đắc của lão." Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Tu luyện tâm đắc? Tu luyện đến Hồn Vương cũng cần có tâm đắc sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Chuyện hư hư thật thật như vậy mà cũng sẽ có người tin sao?” Sở Diệp lắc đầu nói.
Lâm Sơ Văn tà liếc Sở Diệp một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?" Tự nhiên sẽ có người muốn, có rất nhiều người muốn nữa là đằng khác.
Hồn Sư tu luyện đến cấp nếu muốn thăng thành Hồn Vương, thì tài nguyên là thứ rất quan trọng, mà ngộ được đạo cũng rất quan trọng.
Có rất nhiều người luôn phải dừng ở Chiến Tướng cấp đỉnh phong, đều là khiếm khuyết phần ngộ đạo kia.
Tu luyện tâm đắc của Hồn Vương, cũng đủ làm rất nhiều Hồn Sư điên cuồng.
“Ngũ Độc lão tổ là một lão cáo già xảo quyệt, sẽ thật sự lấy ra kinh nghiệm thăng cấp Hồn Vương của mình để đem ra chia sẻ sao? Dù thật là gia hỏa này thật sự lấy ra thì chỉ sợ cũng sẽ ở trong đó mà động chút tay chân, bắt được tâm đắc của lão già kia, thì dù không tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ mãi mãi dừng ở cảnh giới Hồn Sư."
Sở Diệp lắc đầu nói.
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Đích xác là có loại khả năng này, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người muốn.”
Thực sự nếu có người bắt được tu luyện tâm đắc Ngũ Độc lão tổ, cũng sẽ tự mình nghiên cứu, chứ không đem đi giám định độ thực hư của chúng.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ngươi nói, Ngũ Độc lão tổ treo thưởng cho cái đầu của chúng ta, vậy nếu là giết chúng ta và người lấy được đầu của chúng ta không phải cùng một người thì những thứ kia sẽ chia như thế nào."
Lâm Sơ Văn: "......."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, chớp chớp mắt, nói: “Ngươi nói xem như vậy rồi sẽ xử lý như thế nào."
Tiểu hồ ly nhìn Sở Diệp một cái rồi mắt trợn trắng, Sở Diệp hỏi cái vấn đề đề này, chẳng lẽ là do áp lực quá lớn, đầu óc không còn rõ ràng nữa hả.
Lâm Sơ Văn chần chờ một chút, nói: “Hẳn là nhận đầu, không nhận người đi.” Đầu người mới là bằng chứng tốt nhất.
Sở Diệp thầm nghĩ: Nhận đầu, không nhận người? Đoạt đầu người, đoạt đầu người, như vậy hiện tại đầu chúng ta là thứ mà mọi người tranh đoạt.”
Tiểu Bạch tràn đầy vô ngữ nhìn Sở Diệp, nói: “Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại đi suy xét loại vấn đề không có tiền đồ này, hay ngươi là cảm thấy chính mình không đường sống, nên nghĩ đến chuyện đầu mình sẽ chuyển nhà sao? "
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Sao có thể? Ta phúc lớn mạng lớn, làm sao mà không còn đường sống? Ta chính là tùy tiện hỏi thôi."
Tiểu Bạch: "......"
Sở Diệp vuốt ve cằm, suy tư một hồi, hướng tới Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ đi qua.
“Ngươi đang làm gì?” Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp nói.”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Không có gì, thông qua Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ, công bố ra phối phương của Hoàng Sát dược tề mà thôi."
Ngũ Độc lão tổ vội vã xử lý bọn họ như vậy, chỉ sợ cũng là lo lắng phối phương Hoang Sát dược tề bị tiết lộ ra ngoài, nếu đối phương đang lo lắng về đó, vậy hắn liền đơn giản đem phối phương công bố ra, chờ ván đã đóng thuyền, dù đối phương có sốt ruột cũng vô dụng.
Lâm Sơ Văn nhìn động tác của Sở Diệp, cũng không ngăn cản, “Công bố ra cũng tốt.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nghỉ ngơi một chút, liền tiếp tục lên đường.
“Tiểu Bạch đổi ngươi đi.” Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch nói.
Tiểu hồ ly đã chở hai người bọn họ suốt mấy ngày, hiện giờ đã có chút mỏi mệt.
Tiểu Bạch có chút buồn bực nói: “Chúng ta Bạch Hổ nhất tộc mới không tùy tiện cho người ta cởi."
“Vậy ngươi hiện tại không phải là mèo sao? Mà giờ cũng không ai biết ngươi là Bạch Hổ, nếu ngươi không gặp ta, thì làm sao được như ngày hôm nay? ”Sở Diệp hướng dẫn từng bước nói.
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Sở Diệp một cái, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Sở Diệp.
Tiểu Bạch có tốc độ nhanh hơn so với tiểu hồ ly rất nhiều, mà thật ra cũng không phải Tiểu Bạch chạy nhanh hơn so với tiểu hồ ly mà là nhờ có Mặc Nắm bám vào người Tiểu Bạch, nhờ có Mặc Nắm hổ trợ nên tốc độ của Tiểu Bạch có thể tăng lên mấy lần.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hiện tại đang ở mười vạn hoang man nên hoàn toàn không biết ở ngoại giới bởi vì Hoàng Sát dược tề mà đang nổ tung.
Lưỡng Giới Thành.
“Sư huynh, phối phương của Hoàng Sát dược tề đã được công bố ra.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong gật gật đầu, nói: “Ta đã thấy, hiện tại có thể trăm phần trăm xác định, vị Dược Tề Sư kia chính là Lâm Sơ Văn, tuy rằng các loại manh mối đều chỉ hướng về Lâm Sơ Văn, nhưng suy đoán chung quy chỉ là suy đoán."
Khi phối phương Hoàng Sát dược tề được công bố ra, cũng xem như đã xác nhận được nhận định của hắn là đúng, như vậy không thể nghi ngờ gì nữa vị Dược Tề Sư kia chính là Lâm Sơ Văn.
Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Sở Diệp hẳn là biết Ngũ Độc lão tổ đang truy nã hắn, cho nên, đã cố ý đem phối phương công bố ra."
“Hắn làm như vậy, là đã hoàn toàn xé rách mặt cùng Ngũ Độc lão tổ.” Tư Đông Phong lắc đầu nói.
Tư Nam Nguyệt nhún vai, nói: “Vốn là đã không thể hòa hoãn rồi.”
Từ khi Ngũ Độc lão tổ bắc đầu tuyên bố treo giải thưởng, hai bên liền đã xé rách mặt.
Khác không nói, mười người trên bảng đơn thì đã chết đi phân nửa, tuyệt đối cũng cùng Ngũ Độc lão tổ có quan hệ.
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Nói cũng đúng.”
“Cũng không biết hai người kia hiện tại đã chạy đi nơi đâu.” Tư Nam Nguyệt nói.
“Hẳn là ở nơi nào đó trong mười vạn hoang man.”
Mười vạn hoang man rộng lớn vô ngần, hiểm địa vô số, rất nhiều địa phương dù là Hồn Vương thâm nhập cũng sẽ có nguy hiểm, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nếu có thể tìm được một cái địa phương bí ẩn mà ẩn náo, trong một khoảng thời gian, thì Ngũ Độc lão tổ cũng chưa chắc có thể tìm hai người gây phiền phức.
Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Lấy Duyên Thọ dược tề ra làm phần thưởng, Ngũ Độc lão tổ cũng thật chịu chi."
Nhưng nếu chỉ ra một phần Duyên Thọ dược tề, mà muốn lấy đi dược tề truyền thừa của Lâm Sơ Văn, mà dược tề truyền thừa có giá trị vượt xa qua một phần Duyên Thọ dược tề rất nhiều.
Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Tuy rằng như thế, chỉ sợ vẫn là vẫn sẽ có người ngu ngốc bí quá hoá liều.”
Những Hồn Sư thọ nguyên sắp tận, một phần Duyên Thọ dược tề, vẫn là có thể khiến cho không ít Hồn Sư bí quá hoá liều, nhưng rốt cuộc dù sao cũng sẽ chết.
Kỳ thật, nếu Ngũ Độc lão tổ không phát treo thưởng, thì cũng sẽ có rất nhiều người sẽ đối Sở Diệp, Lâm Sơ Văn xuống tay.
Nếu là có thể lấy được dược tề truyền thừa trên tay Lâm Sơ Văn, rồi dùng nó để đi đổi Duyên Thọ dược tề vừa nghĩ đã thấy tràn đầy hy vọng.
Tư Nam Nguyệt ôm hai tay, nói: “Hai người kia chiến lực không tầm thường, nếu như Hồn Sư ra tay, thì chỉ sợ là khó thành."
Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Chỉ sợ là vậy!” Bất quá, hiện tại có rất nhiều người đại khái còn không có ý thức được việc này.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tuổi quá trẻ, mà Hồn Thú của Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp lúc lớn lên lại đều “Hiền lành quá mức”, do cái này nên đã làm cho rất nhiều người theo bản năng mà cảm thấy chiến lực của hai người kia là bình thường.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn khi ứng đối thú triều chính là rất hung tàn, mà những người kia nhìn thấy bọn họ là hai Hồn Sư trẻ tuổi nên liền xem thường người, bởi vì sinh thường kia sẽ giết bọn người kia.
Trong mật thất.
Tiểu độc vương cũng đã biết được việc Sở Diệp đã công bố phối phương Hoàng Sát dược tề, Phương Danh vốn bởi vì châu chấu đàn bị thiệt hại số lượng lớn dẫn đến nguyên khí đại thương, nay nghe được tin tức này, thiếu chút nữa hắn đã hộc máu.
“Cái tên vương bát đản này.” Tiểu độc vương đã sớm nghĩ tới, Sở Diệp có khả năng sẽ công bố phối phương nhưng lại không nghĩ rằng đối phương thật sự dám làm như thế.
“Thiếu chủ, tĩnh tâm a! Ngài hiện tại không thể quá kích động.” Một bên thì lão quản đang gia trấn an nói.
Tiểu độc vương đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tĩnh tâm? Ngươi muốn ta tĩnh tâm như thế nào!”
Ở trong mắt rất nhiều người ở Lưỡng Giới Thành thì Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chính là thâm tàng bất lộ, bày mưu lập kế, đã cứu vớt vô số người, xoay chuyển lại cục diện của Lưỡng Giới Thành bọn họ là đại anh hùng, nhưng ở trong mắt tiểu độc vương hai người kia chính là cống ngầm lão thử, dấu đầu lộ đuôi, là những kẻ đã phá hủy đại kế của hắn.
Tiểu độc vương vẫn luôn cảm thấy nếu Lâm Sơ Văn bị bại lộ thân phận, thì hai người kia hẳn sẽ là vô cùng hoảng loạn, mà khắp nơi tránh né, lại không nghĩ rằng, hai người kia lúc này, còn có thể rảnh gây phiền toái cho hắn, Tiểu Độc Vương cảm thấy chính mình căn bản là đang bị vả mặt.
Hiện tại bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chê cười hắn, những kẻ vốn là đối thù của hắn, nhất định sẽ đang vui sướng khi hắn gặp họa.
“Hoàng Sát dược tề.” Phương Danh nghiến răng nghiến lợi lặp lại mấy chữ này, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ.
“Như thế nào lại có loại dược tề này."
”Loại dược tề này, căn bản chính là khắc tinh của hắn."
Sở Diệp công bố phối phương ra, vậy về sau hắn nếu muốn thả châu chấu ra, tất nhiên sẽ bị loại này dược tề này nhằm vào, về sau nếu hắn muốn tiến giai Hồn Vương liền càng khó.
Phương Danh nghiến răng, trong lòng tràn đầy sự câm phẫn cùng không cam lòng.
“Huyền Thưởng Lệnh đã phát ra rồi mà không có người nào động thủ sao?” Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đáng ra trong lúc này hẳn là đang bị đuổi giết khắp nơi mới đúng.
Lão quản gia khó xử nói: “Người tiếp Huyền Thưởng Lệnh thật ra rất nhiều, nhưng bởi Lưỡng Giới Thành vị trí đặc thù, nên muốn đến Lưỡng Giới Thành, yêu cầu thời gian."
Tiểu độc vương hỏi một chút nói: “Đám phế vật đó cũng không biết tìm biện pháp khác sao?"
Lão quản gia nhìn vẻ mặt đầy mặt tối tăm của tiểu độc vương, cũng không giám nói gì.
Phương Danh đã thua dưới tay hai người kia, mà hai người kia cũng không dễ đối phó như vậy.
“Nhóm Tống Yên Ly đâu? Bọn họ không phải đã sớm đi Lưỡng Giới Thành sao? Trước kia kêu bọn họ đi điều tra tên Dược Tề Sư kia thì lại đều tra không được, còn bị bại lộ thân phận, giờ bọn họ đang ở đâu? Đang làm gì?" Tiểu độc vương ngữ khí bất thiện nói.
Lão quản gia cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt tiểu độc vương, thấp giọng nói:“Bọn họ đã chết.”
Tiểu độc vương cau mày, nói: “Đã chết? Đã chết mấy người?"
Lão quản gia thật cẩn thận nói: “Bốn người bọn họ đều đã chết."
“Phế vật? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.” Tiểu độc vương nhíu chặt mày, trầm mặc sau một lúc lâu hỏi, "bọn họ chết như thế nào?"
“Bọn họ đuổi theo Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, trúng phải bẫy rập, bị Ong Đầu Hổ truy kích, sau đó lại gặp phải Tư Nam Nguyệt cùng Tư Phi Tuyết."
“Trúng bẫy rập? Thật là ngu xuẩn, bị hai tân tấn Hồn Sư chơi cho xoay quanh.” Phương Danh giọng căm hận nói.
Hồn Vương tạm thời vô vọng, mà Phương Danh giờ phút này chỉ nghĩ đem Sở Diệp, Lâm Sơ Văn bầm thây vạn đoạn.
Lão quản gia cúi đầu, thầm nghĩ: Tuyệt đối không thể xem thường chiến lực của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, hai người bọn họ có thể phá hư đại kế của Phương Danh, còn giết được cả đám người Tống Yên Ly, quả nhiên hai người kia là không thể khinh thường.
“Lâm Nam Cương đã xuất phát, có hắn ra tay hẳn là sẽ không có vấn đề.” Lão quản gia nói.
Phương Danh gật gật đầu, nói: “Bảo hắn nắm chặt thời gian đừng để bị bọn người Thanh Vân Tông và Thất Hà Tông ra tay trước."
Phương Danh cũng rất hứng thú với dược tề truyền thừa trên tay Lâm Sơ Văn, nghĩ nếu hắn có thể có được truyền thừa trên tay Lâm Sơ Văn thì có lẽ hắn có thể tìm được vài loại phối phương có thể phụ trợ tiến giai thành Hồn Vương, nếu là như thế, cũng có thể giúp hắn bù đấp phần nào đó tổn thất lần này..