Xe được mang về, bản thân lại được người tình trong mộng của các soái ca mỹ nữ đích thân lái xe đưa rước, Phạm Gia Huân cảm thấy nếu như bản thân không phải đang tồn tại trong thân phận em trai ruột của Trác Văn Thế, nhất định hắn sẽ bị dàn hậu cung đi đầu bởi phe nam là Hứa Tĩnh Lam và dẫn đầu cho phe nữ là Hoàng Thanh Yến dùng ánh mắt bắn mình thành cái sàng.
Tự nhiên Phạm Gia Huân lại nhớ tới cái tình hình mà ba xe bốn bánh chặn đường mời lên xe lúc nãy.
Nếu lúc ấy lên xe của Hoàng Thanh Yến hay Hứa Tĩnh Lam thì bản thân không những đắc tội người còn lại mà còn khiến anh em bất hoà.
Còn nếu đi cùng Võ Lương Lâm thì khả năng cao bản thân sẽ bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi bị tẩn cho một trận đòn nên thân.
Tự nhiên nhắc đến công chính Võ Lương Lâm, Phạm Gia Huân cũng phải thừa nhận y rất đẹp.
Cái kiểu trộn lẫn giữa thiếu niên và trưởng thành, vẫn có nhiệt huyết tuổi trẻ nhưng lại không thiếu khí chất hút mắt người nhìn.
Chỉ tiếc Võ Lương Lâm là công chính, mà công chính thì đi kèm với thụ chính Khổng Huỳnh Dương nổi tiếng hiền lành hòa nhã nhưng nổi điên lên thì cũng không phải người dễ chọc chút nào.
Phạm Gia Huân: "Ê, Mười Năm Thất Bát! Mày thử nói coi nếu bây giờ tao nói muốn nuôi mèo thì Trác Văn Thế có lập tức rẽ vào cửa hàng thú cưng không?"
Ủa chứ không phải cậu đang mơ tưởng đến vẻ đẹp của Võ Lương Lâm và cái kết nếu dám động vào tình yêu của Khổng Huỳnh Dương à? Mắc mớ gì lại hỏi một câu không liên quan thế hả?
Cũng là hệ thống: "Có!"
Phạm Gia Huân quay qua Trác Văn Thế: "Anh, em muốn nuôi mèo!"
Trác Văn Thế liếc qua thằng em cà lơ phất phơ không lo học hành kiếm tiền mà chỉ lo kiếm chuyện của mình: "Rồi mày có chịu nuôi hay là mua về để đó cho anh mày hót cớt?"
Phạm Gia Huân: "…Anh có cần phải mất niềm tin vào em thế không? Nhìn em giống loại vô trách nhiệm lắm à?"
Trác Văn Thế: "Mày không giống thì ai giống?"
Phạm Gia Huân: "…"
Trác Văn Thế nói thì nói vậy, bản thân vẫn lái xe vòng đến tiệm thú cưng gần nhất, mua một con mèo về.
Anh hơi ngạc nhiên khi thấy thằng em mình chọn một con mèo mướp khá bình thường thay vì chọn một giống mèo nào đó sang chảnh hơn.
Không lẽ em trai anh nói nuôi mèo là thật sự nuôi mèo chứ không phải nuôi để lòe thiên hạ kiểu "Nhìn đi, mèo tao mua, không phải ai cũng mua được"?
Trác Văn Thế lái xe chở em trai đang luôn tay vuốt lông mèo mướp về nhà.
Vì phát triển sự nghiệp, mấy năm gần đây cha mẹ luôn vắng nhà, số ngày về nhà trong tháng cũng ít dần; riết rồi chỉ còn hai anh em lởn vởn quanh căn nhà rộng rãi này.
Vì để có thêm thời gian nghỉ ngơi, Trác Văn Thế thuê người giúp việc theo giờ; hai ngày đến một lần dọn dẹp, nấu ăn.
Cho nên khi đói thì hai anh em chỉ cần hâm lại đồ ăn hoặc lười thì ra tiệm cho lẹ.
Trác Văn Thế cũng là người bận rộn với công việc, ăn xong thì xem ti vi một lát coi như giải trí, sau đó lại tiếp tục về phòng vùi đầu vào màn hình máy tính.
Đến khi chiều muộn, khi anh bước xuống thì thấy em trai đang mày mò lắp ráp đồ chơi cho mèo.
Trác Văn Thế tự hỏi liệu có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây?
Bình thường, muốn yên tĩnh thì chỉ có thể là để Trác Văn Thịnh tập trung vẽ vời hoặc để hắn lái mô tô chạy ra ngoài tụ hội với đám bạn cũng cùng một sở thích.
Tuy rằng hội họa và xe không liên quan đến nhau nhưng ít nhất đó là những gì mà anh biết về em trai từ lúc bé tí đến bây giờ.
Còn hiện tại thì sao? Hội họa thì dẹp qua một bên, ngay cả chiếc xe sau sửa chữa cũng không thèm nhìn lấy một cái cho dù đó là chiếc mà hắn rất thích, lại còn tập trung vào một con mèo!
Tuy rằng em trai nuôi mèo vẫn tốt chán so với việc mang mô tô ra ngoài đường giành cúp hương vàng nhưng Trác Văn Thế vẫn cứ cảm thấy em trai mình đang trở nên sai sai so với nhận thức của anh.
Trác Văn Thế vẫn là kéo em trai ra khỏi mớ lộn xộn để còn ăn tối.
Mèo mướp cũng không thể không meo meo hai tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Phạm Gia Huân liền nhanh chóng lấy đồ ăn cho mèo đã được mua từ trưa cho nó ăn nhưng nó chỉ ngửi ngửi rồi lại nhìn hắn mà Meo Meo tiếp, tỏ ý không muốn ăn đồ ăn cho mèo.
Phạm Gia Huân lấy cơm cá cho nó thì nó lại ăn.
Ăn cơm tối xong, Phạm Gia Huân lại trở về với một đống mà hắn đã bày ra.
Chẳng mấy chốc đã thành hình giá leo và nhà cây cho mèo.
Sau khi đặt mèo mướp lại phía thành phẩm vừa tạo ra cho nó tự do khám phá, Phạm Gia Huân vác xác đến sô pha xem thời sự cùng Trác Văn Thế.
Nhìn anh trai nguyên thân đang mang nét mặt lạnh như tiền, Phạm Gia Huân tự hỏi cỗ sức mạnh thần bí nào đã khiến cho Hứa Tĩnh Lam và Hoàng Thanh Yến cùng nguyên dàn mỹ nhân xảy ra hậu cung đại chiến.
Rõ ràng Trác Văn Thế là một người khá nhạt nhẽo, tuy linh hoạt trong suy nghĩ và cũng rất nhanh thay đổi hướng đi cho kịp tình hình nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng anh lại là một kẻ ế bằng thực lực, những câu nói ám chỉ từ mơ hồ đến rõ rành rành anh đều không hiểu lấy một chữ.
Còn ngoại hình, không phải Phạm Gia Huân chê nhưng so với bất kỳ ai đang theo đuổi anh thì anh đều không bằng.
Quan trọng hơn, gia thế, tài lực của Trác Văn Thế cũng không bằng những người theo đuổi anh, thế là tại sao?
Phạm Gia Huân: "Anh, tại sao anh lại có thể có nhiều mỹ nhân theo đuổi đến vậy? Nếu như đây là thời cổ đại chắc có khi anh đã có nguyên một dàn hậu cung rồi ấy nhờ!"
Ánh mắt Trác Văn Thế quét lên quét xuống thằng em mình, vẻ mặt như gặp sinh vật lạ.
Từ trước đến nay, hôm nay là ngày duy nhất khác thường của em trai anh, cứ như thể mới đến thế giới này ngày đầu tiên ấy.
Trác Văn Thế cảm thấy thằng em mình hôm nay hơi là lạ, không lẽ bị vong nhập?
Không muốn nảy sinh nghi ngờ gì với thằng em mình, Trác Văn Thế lại quay về với chương trình thời sự, thờ ơ với mọi sự vật hiện tượng xung quanh.
Thấy không thể làm phiền Trác Văn Thế, Phạm Gia Huân quay qua bắt chuyện với người anh em thiện lành Mười Năm Thất Bát.
"Ê, Thất Bát! Mày thử nói coi điểm chung khi dàn mỹ nhân nhìn thấy Trác Văn Thế là gì?"
Hệ thống : "Họ đều nhìn Trác Văn Thế rồi phun ra một câu Chàng trai này thặc thú vị!".