Tiểu Trịnh tuy cảm thấy nữ thần vội vã quá mức, nhưng dù sao người ta cũng là muốn cứu mình, phẩm chất khó có được này rất đáng khen, cậu cũng ỡm ờ mặc cho đối phương lột xiêm y của mình ra, tay thuận thế đặt lên ngực đối phương…???
Tiểu Trịnh nghĩ, dùng dư quang nhìn thoáng qua, một nhóm người đi từ ngoài vào, tiền hô hậu ủng, khí thế vang dội.
Ối chà, sếp lớn tới, Tiểu Trịnh nhanh tay đóng tab lại, cùng đi tới với lão sếp hói đầu, nghênh đón đại boss.
Có điều đại boss này không giống bức ảnh hồi trước đã từng xem lắm, tuổi trẻ, phỏng chừng cũng không hơn kém cậu là mấy, Tiểu Trịnh hỏi riêng đồng nghiệp, đồng nghiệp nói cậu thật ngốc, đây chính là con trai của sếp, gần đây đang làm thực tập cạnh sếp, hẳn là sếp không rảnh mới để con trai lão tới thị sát.
Giá trị nhan sắc của con trai sếp rất cao, nhưng đáng tiếc lại là một khuôn mặt liệt, từ đầu tới cuối chưa từng nói chuyện, phỏng chừng là đeo thêm một cái kính râm là có thể cos FBI, có điều ai bảo người ta đầu thai tốt chứ, đừng nói có hay không, cho dù có là một người câm thì mọi người vẫn phải cung cung kính kính.
Tiểu Trịnh tuy rằng cũng theo sau nhưng tâm tư đã sớm du đãng nơi đâu, vừa nghe sếp hói đầu giới thiệu thành tích của họ năm ngoái, vừa suy nghĩ tình tiết cho chương mới.
Tự dưng trong lúc đang nghĩ, lại nghe thấy có người nhắc tới tên mình, Tiểu Trịnh lấy lại tinh thần, sếp hói đầu đang giới thiệu mình cho con trai sếp lớn đứng đối diện, thuận tiện còn khen ngợi vài câu —— đề án của hội nghị tổng bộ vài tuần trước chính là do Tiểu Trịnh làm, sếp hói đầu chủ trì, làm cho danh tiếng của cậu vang dội không ngừng, sếp hói đầu chẳng qua là ông mất cân giò bà thò chai rượu.
Mà con trai sếp lớn chỉ gật đầu, đừng nói tới chuyện tán thưởng, ngay cả một biểu cảm cũng không có.
Xí ~ Tiểu Trịnh âm thầm đáp trả lại một chữ trong lòng.
Thật vất vả mới cầm cự được tới lúc tan tầm về nhà, cấu tứ của Tiểu Trịnh dạt dào, ngay cả làm cơm cũng lười động tay, trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài ăn hai miếng, an vị trước màn hình máy tính ba ba ba.
Là gõ bàn phím ba ba ba.
Chưa tới một tiếng đã gõ xong chương mới ba nghìn chữ đăng lên, Tiểu Trịnh thở phào một hơi, trạng thái hôm nay không tệ, cậu chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi viết tiếp chương mới.
Kết quả nằm trên ghế sô pha, trên TV phát bài hát ru con, bất tri bất giác khiến cho người buồn ngủ.
Tiểu Trịnh ngã xuống đất, cái mông nhiều thịt cũng không nhịn được đau, đau tới nỗi cậu ôi một tiếng, phát hiện mình lại mặc áo dài trường bào, lại một lần nữa trở thành nhân vật trong truyện.
“Vết thương của ngươi chưa lành, chớ lộn xộn.”
Bên cạnh có một người duỗi tay ra đỡ lấy cậu.
“Triệu, Triệu Thành Hề?” Tiểu Trịnh không chắc chắn hỏi.
Đối phương ừ một tiếng, dìu cậu lại ngồi bên đống lửa.
Nhờ có ánh sáng của lửa, chứng quáng gà hơi giảm bớt, cậu cũng dùng khoảng cách gần mà thưởng thức dung mạo của đối phương.
Đối phương toàn thân áo trắng, phất phơ như tiên tử lâm thế, dù gương mặt có lạnh lùng, cũng không giấu được phong thái đẹp đẽ.
Tiểu Trịnh nghĩ, cậu đánh nhau với Kỳ Chân, kết quả bị thương ngất đi, vừa lúc đó, Triệu Thành Hề vừa lúc đi ngang qua, thấy Kỳ Chân đang muốn nhân lúc Hoàng Phủ Hoa Tàng ngất mà ném đá giấu tay, lập tức lên tiếng quát dừng lại, mang Hoàng Phủ Hoa Tàng đi, Kỳ Chân bởi nữ thần thấy mình muốn giết người diệt khẩu mà ảo não không thôi.
Đây là nội dung mới của tối nay.
Bàn tay vàng gì cũng không sánh được với bàn tay vàng tác giả tự mình thêm vào! Cậu đắc ý thầm nghĩ, nếu như “mộng cảnh” này tiếp tục kéo dài, mà cậu vẫn luôn xuyên thành Hoàng Phủ Hoa Tàng vậy nhất định phải thay thế Kỳ Chân, để Hoàng Phủ Hoa Tàng trở thành nam chính!
Nếu hiện thực đã đủ tàn khốc, thật vất vả mới xuyên vào tiểu thuyết, cậu đương nhiên là muốn thật sảng khoái, trái ôm phải ấp mới chỉ là tiêu chí thấp nhất, như Triệu Thành Hề này, mỹ nữ vừa đẹp lại có năng lực cậu lại cho nhiều thêm mấy nhân vật, không cần chạy phó bản, coi như nằm song tu không thôi đã có thể hướng tới cuộc sống của những người thắng cuộc.
Nghĩ đến đây, Tiểu Trịnh đắc ý trong lòng, nói với Triệu Thành Hề: “Đa tạ Triệu cô nương cứu giúp, ngươi không bị thương chứ?”
Triệu Thành Hề lắc đầu: “Bây giờ Kỳ Chân còn chưa phải là đối thủ của ta, nhưng ngươi bị thương không nhẹ, ngươi có cảm giác vận hành linh khí bị cản trở không?”
Tiểu Trịnh nghe nàng nói vậy, nhắm mắt lại thử vận công, quả nhiên phát hiện đan điền mình trống rỗng, không khỏi cả kinh: “Chuyện gì thế này?”
Triệu Thành Hề: “Kỳ Chân có một công pháp tên là Vật đổi sao dời, có thể hấp thu một lượng lớn linh khí biến hóa cho bản thân sử dụng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà vừa nãy lúc ta bắt mạch cho ngươi, phát hiện trong cơ thể ngươi hình như còn bị hắn gieo một tia độc tố xuống, e rằng chính độc tố này đã ảnh hưởng tới linh khí của ngươi.”
Tiểu Trịnh chỉ nghĩ bản thân đang mơ, chút nữa tỉnh lại sẽ trở lại thực tế, thế nên trong lòng hắn cũng không lo gì, nhưng vẫn phải tỏ vẻ luống cuống như nhân vật Hoàng Phủ Hoa Tàng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng trách có ánh lửa rồi mà ta nhìn mặt ngươi, vẫn mơ mơ hồ hồ, chắc chắn là bị độc tố làm ảnh hưởng.”
Triệu Thành Hề trầm ngâm nói: “Thực ra vẫn còn có cách.”
Tiểu Trịnh vội nói: “Triệu cô nương xin hãy nói ra!”
Triệu Thành Hề trầm mặc trong chốc lát, tựa như đã quyết định mà nói: “Song tu.”
Tiểu Trịnh trợn to hai mắt: “Hả?”
Cậu còn chưa viết tới đoạn này mà, sao Triệu Thành Hề đã chủ động nói ra rồi? Lẽ nào tiểu thuyết này bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của tác giả? Cậu muốn gì được nấy?
“Chuyện này, sao có thể được?” Người như Triệu Thành Hề đẹp tới vậy, đừng nói trăm người chọn một, trong một vạn người cũng chưa chắc đã tìm ra được một người, nàng chỉ tồn tại trong thế giới tiểu thuyết, chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Ở hiện thực, căn bản Tiểu Trịnh nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Triệu cô nương, ngươi vì cứu ta, mà phải hy sinh quá lớn.” Tiểu Trịnh trầm thống nói.
Triệu Thành Hề nhíu mày: “Ta cũng đâu thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
Tiểu Trịnh cảm động vô cùng, không hổ là nữ thần mà nam chính thầm mến, đẹp cả người lẫn nết.
Triệu Thành Hề nói: “Chuyện này không thể chậm trễ, đợi tới lúc độc tố lan khắp toàn thân rồi, linh lực của ngươi sẽ bị phế bỏ.” Nàng kéo Tiểu Trịnh vào trong lòng, giơ tay vạch áo Tiểu Trịnh ra.
Tiểu Trịnh tuy cảm thấy nữ thần vội vã quá mức, nhưng dù sao người ta cũng là muốn cứu mình, phẩm chất khó có được này rất đáng khen, cậu cũng ỡm ờ mặc cho đối phương lột xiêm y của mình ra, tay thuận thế đặt lên ngực đối phương…???
Phẳng vậy??? Tiểu Trịnh sờ sờ, vẫn cứ là phẳng lì.
Trước đó, cậu chỉ cho rằng Triệu Thành Hề ngực hơi bị lép một tí, không ngờ thật sự phẳng!
“Triệu cô nương, ngươi, ngươi sao lại…” Tiểu Trịnh không tiện nói ra, nhỡ đâu đây là khuyết tật của người ta, nghe nói phụ nữ phẳng như vậy, mình cứ thế mà nói ra, không phải sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của người ta sao?
“Hồi còn nhỏ, cơ thể ta không tốt, sư phụ nói mạng ta là ông trời cho mượn, thế nên từ nhỏ đã phải giả nữ, tránh né số trời, chẳng qua tình huống bây giờ của chúng ta, ta cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết.” Triệu Thành Hề mang theo ý xin lỗi nói.
Tiểu Trịnh: “…”
Cậu nhìn đối phương vén vạt áo bào lên, một tay đè eo cậu lại, cơ thể đè lên trên.
Tiểu Trịnh kêu thảm một tiếng, không biết lấy sức ở đâu ra, mạnh mẽ đẩy người ra, quay người lăn lộn liên tục.
Nhưng không ngờ đầu gối đâm phải một hòn đá, đau tới mức cậu hét thảm, ngã sấp người về phía trước!
… Tiểu Trịnh mở choàng mắt.
Cậu vẫn đang nằm trên ghế sa lông, chương trình trên ti vi vẫn đang phát.
May chỉ là một giấc mơ.
Cậu lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ bò tới trước máy tính, mở truyện ra, phát hiện khoản thu nhập hôm nay tăng vọt.
Nhìn kỹ, hóa ra là độc giả thổ hào lần trước khen thưởng những một vạn tệ, ở dưới còn comment: “Mẹ cái con gà Hoàng Phủ Tàng kia không ngờ lại đối nghịch với nam chính, lại còn được Triệu Thành Hề cứu đi? Nữ thần của nam chính sao có thể đi cứu pháo hôi? Kỳ Chân của chúng ta xứng đáng có được một người khác tốt hơn, Triệu Thành Hề thì có là gì? Mà Kỳ Chân đã không chiếm được thì người khác cũng đừng mong! Hy vọng Triệu Thành Hề kia chỉ là một tên nương pháo, coi trọng hoa cúc của Hoàng Phủ Hoa Tàng, mượn danh nghĩa cứu người bạo cúc Hoàng Phủ Hoa Tàng, xem xem sau này Hoàng Phủ pháo hôi còn dám cướp nữ nhân của Kỳ Chân không!
Tiểu Trịnh: Đầy đầu chấm hỏi???
Tôi trêu chọc gì anh chứ, sao anh lại làm vậy với tôi, à không, làm vậy với Hoàng Phủ Hoa Tàng?! Đây chẳng lẽ chính là thứ gọi là lời nguyền rủa của độc giả thổ hào?