Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ , ngày tháng năm .

Editor: @Diemquanca - Mặc Niệm

Hiu hiu hiu, t đã trở lại rồi đây! Các tình yêu có nhớ t không??

(

•̀ᴗ•́)و ̑̑(•̀ᴗ•́)و ̑̑(•̀ᴗ•́)و ̑̑(•̀ᴗ•́)و ̑̑(•̀ᴗ•́)و ̑̑(•̀ᴗ•́)و ̑̑(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و(๑˃̵ᴗ˂̵)و( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧

“Đừng cử động!” Ân Ly phản ứng chậm nghe thấy giọng nói quay đầu sang xem, liền thấy được động tác của Thương Ly. Sợ tới mức cô vội vàng ngăn cản, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.

Nhìn kỹ hơn, sẽ thấy Thương Ly đang chém một đoạn rễ cây màu xanh lục đậm, trên rễ cây mọc đầy lông tơ rất nhỏ màu đỏ nhạt, quấn chặt ở mắt cá chân Lê Mạn làm cô không di chuyển được. Nó khiến người ta nhớ đến loài động vật không xương máu lạnh, trường đao vung lên cũng không chặt đứt được nó, ngược lại chọc giận nó.

Trông thấy Lê Mạn sắp không được, ngay cả xương cốt đều mau bị siết đứt. Đặc biệt là Thương Ly không thể lộng chết nó, ngược lại làm nó đem toàn thân Lê Mạn đều quấn chặt vào, tốc độ kéo đi càng nhanh hơn.

Ân Ly hét lên một tiếng, ngăn cản Thương Ly tưởng tiếp tục sử dụng vũ lực giải quyết bằng tay, thở hổn hển chạy qua.

Bất quá không có thời gian để giải thích, trước tiên tìm người trước đã. Thương Ly đi đầu, Ân Ly cùng Ân Lãng theo ngay sau, còn lại mấy người kia chậm chạm chạy theo, dây dưa dây cà đi hơn mười phút. Mới đuổi tới dưới một gốc đại thụ.

Gốc đại thụ này, tán cây vừa rộng vừa cực kỳ lớn màu xanh lục đậm, ngửa đầu nhìn lên, thế nhưng nhìn không thấy điểm cuối. Cái này thực phiền toái.

Chờ bọn họ chạy tới, vừa lúc thấy Lê Mạn bị trói chặt ở thân cây thụ, ra sức giãy giụa cũng không thoát ra được, cô thấy đám Ân Ly, kích động hét lên: “Mau cứu tôi! Tôi không muốn chết!”

Lê An An trông thấy mẹ liền chạy qua, Ân Ly nhanh điểm ngăn lại, nói: “Hiện tại không thể đi qua đó, cây đại thụ này vô cùng cứng cáp, các loại vũ khí đều không làm gì được nó. Hơn nữa tính tình nó đặc biệt táo bạo, em chọc giận nó, sẽ không có lợi.”

Lê An An ngẩng đầu, mắt hạnh xinh đẹp từ trong mái tóc đen lộ ra, mặt vô biểu tình nói: “Cho nên chị muốn tôi nhìn mẹ tôi chết đi? Cũng đỡ phải liên lụy các người, phải không?”

Lời này nói rất khó nghe, Ân Ly cũng chỉ hảo tâm phân tích tình huống lúc này cho con bé biết. Hy vọng con bé có thể giữ được lý trí, không hành sự mạo muội.

Ân Ly muốn bật cười, biểu tình có chút không thể tưởng tượng nói: “Chị như thế nào sẽ cảm thấy hai người sẽ liên lụy đến mọi người?” Thật cảm thấy sẽ liên lụy, lúc trước cô cũng sẽ không đồng ý hai mẹ con họ lên xe. Tuy rằng biết con bé là lo lắng cho mẹ mình mới nói không lựa lời, nhưng lời này, cũng quá đả thương người rồi.

Ân Ly trong lòng không ngăn được thất vọng, vẫn là mạnh mẽ lên tinh thần giải thích: “Không phải chị không cho em đi cứu mẹ, chỉ là phải suy nghĩ tìm ra đúng cách.”

Wattap: @Diemquanca - Mặc Niệm

Kiều Chấn Vũ xem như đã hiểu, Ân Ly là có hiểu biết cái cây đại thụ này, tuy rằng không biết cô vì sao mà biết được, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Cho nên, Ân Ly cô có cách gì tốt sao?” Kiều Chấn Vũ tháo kính đen xuống, gương mặt tuấn lãng cực kỳ nghiêm túc, tay phải cầm mắt kính có tiết tấu gõ gõ vào lòng bàn tay trái.

Lời này đem Ân Ly hỏi đổ, cô biết cái cây này, chỉ là thấy trong phim khoa học viễn tưởng, còn cô chưa từng gặp qua bao giờ. Nhớ lại xem trong phim là dùng cách nào? Là phải dùng……

“Muối! Phải dùng muối!” Ân Ly cùng một giọng nam trùng hợp cùng vang lên, đại gia cùng nhìn hướng về phía phát ra tiếng, nguyên lai là hai nam một nữ, lưng cõng một cái bao lớn đi tới.

Đi ở đằng trước là người đàn ông có râu cười nói: “Là tôi nói, cô gái này nói không sai, phải dùng muối. Trước đó chúng tôi cũng gặp phải nó, lúc ấy biện pháp gì nghĩ ra đều dùng hết, không cẩn thận đem muối rải lên, nó liền bỏ chạy.”

Nam nhân giọng nói trầm thấp dễ nghe, cùng với vẻ ngoài thô cường của hắn thật là một chút đều không giống. Kiều Chấn Vũ cảm thấy giọng nói này rất giống một người hắn quen biết, nhưng hiện tại không phải là lúc truy cứu. Cũng không có biện pháp nào tốt hơn, trước đem người cứu lại nói sau. Thủy hệ dị năng giả, lại không phải là củ cải trắng khắp nơi đều có.

Ân Ly từ trong không gian lấy ra vài túi muối, nói: “Tốt xấu trước cứ thử xem, không được lại tìm biện pháp khác.” Đưa cho bọn họ một người một túi muối, xé mở một đầu cùng nhau hướng thân cây rắc lên.

Phải nói, thật sự có tác dụng.

Rễ cây gặp muối tựa như gặp hồng thủy mãnh thú, nhanh chóng thối lui, Lê Mạn bị buông ra nhắm thẳng rơi xuống. Thương Ly tiến lên, tóm sau cổ áo cô đem người an toàn đặt xuống mặt đất mới lui lại.

Lê An An khẩn trương tiến lên vỗ vỗ sau lưng mẹ mình, từ trong túi lấy một chai nước vặn ra đưa cho mẹ. Mạc danh từ động tác của con bé, cảm giác được con bé đối với mẹ rất quan tâm.

Lê Mạn một bên ho khan một bên thở gấp nói cảm ơn: “Cảm ơn mọi người.”

Kiều Chấn Vũ lúc này mới có thời gian nhớ tới nghi vấn vừa nãy, người đàn ông này, giọng nói của hắn thật quen tai.

“Anh tên gì? Tôi có phải quen biết anh không?” Kiều Chấn Vũ đi đến trước mặt người đàn ông, nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông cười ha hả, ôm bụng không có hình tượng cười đến ngã ngửa. Hành vi này cùng động tác đó khiến Kiều Chấn Vũ đều cảm thấy, tựa hồ trùng hợp với người nào đó ở trong trí nhớ.

“Tiểu Vũ, bảo bối của tôi. Cậu quên tôi sao? Này đúng là tin buồn mà.” Người đàn ông ngừng cười, mất mát nói, nếu không phải nhận ra hắn, Kiều Chấn Vũ thật sự liền mềm lòng!

“Hoàng Tử Cường! Cái tên hỗn đản này, như thế nào còn chưa chết!!” Kiều Chấn Vũ từng câu từng chữ từ kẽ răng rít ra, như là thấy kẻ thù ngàn kiếp.

Bất quá Hoàng Tử Cường cũng sẽ không bị hắn hung dữ nghiến răng múa vuốt cấp dọa đến, ngược lại bị dáng vẻ hắn như con mèo nhỏ xù lông khi bị dẫm phải đuôi chọc cho vui vẻ.

“Tiểu Vũ, cậu vẫn nhận ra tôi! Tôi thật là cao hứng!” Hoàng Tử Cường đi đến ôm chặt lấy cổ Kiều Chấn Vũ, chặt đến nỗi Kiều Chấn Vũ không thở nổi.

“Ngọa tào, Hoàng Tử Cường, anh buông tôi ra! Bằng không tôi sẽ nói cho ba mẹ anh biết!” Kiều Chấn Vũ lời kia vừa thốt ra, liền cảm giác cánh tay trên cổ buông lỏng ra.

“Mạt thế đến, ba mẹ tôi bị mất liên lạc. Tôi trở về tìm, cũng không tìm được.” Hoàng Tử Cường giọng nhàn nhạt, lại làm Kiều Chấn Vũ trong lòng có chút áy náy.

“Anh không phải còn chưa có tìm thấy sao? Đừng nghĩ quá nhiều, cát nhân tự có thiên tướng.” Kiều Chấn Vũ lúng túng nói, thực sự đối với Hoàng Tử Cường bóng ma thật sự quá sâu.

Tựa như mỗi chuyện xưa trong sách đều có một vai chính, cũng có một cái vai ác. Kiều Chấn Vũ xú không biết xấu hổ cảm thấy mình chính là vai chính đáng thương kia, mỗi ngày bị ác bá khi dễ. Hơn nữa cái tên ác bá này chính là hàng xóm của hắn, chuyện này sao có thể nào một lời nói hết!

Loài sinh vật phát tiểu này chính là, ngươi làm chuyện xấu ta đi cáo gia trưởng. Ngươi không làm chuyện xấu, hắn làm ngươi gánh tội thay! Nhất nhưng tức giận nhất chính là, người này lớn lên lại một bộ dáng thật thà đơn giản.

Wattap: @Diemquanca - Mặc Niệm

Người như vậy, từ bảy tuổi đến tuổi, đều bị hắn hạ gục trong nháy mắt. Vì sao lại phải cường điệu như vậy? Bởi vì mối tình đầu không bệnh mà chết của Kiều Chấn Vũ, người con gái thứ nhất hắn yêu thầm, chính là bị gia hỏa này cướp đi! Cố tình người này còn đặc biệt tỏ ra vô tội, ở lúc hắn từ bỏ nói: Kỳ thật tôi không thích cô ấy, cô ấy một hai phải theo đuổi tôi. Tôi ít nhất đã giúp cậu nhìn rõ, nữ nhân này không đáng tin! May mắn không có ở bên nhau.

Tôi thật là cảm ơn anh a! Niên thiếu Kiều Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi vẫn là không nhịn xuống được, đánh gia hỏa này một trận. Sau đó chính là cứ thấy hắn một lần là đánh một lần, hắn ra đòn sát thủ chính là tố cáo gia trưởng!

Lần này có thể ở chỗ này gặp được Hoàng Tử Cường, thật đúng là nói không rõ duyên phận gì a……

Rốt cuộc sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, hắn vào viện nghiên cứu làm nghiên cứu, nam nhân này đi làm sản phẩm điện tử, ai đi đường nấy. Đoạn nghiệt duyên này mới xem như kết thúc.

Kiều Chấn Vũ thấy đại gia tò mò đánh giá bọn họ, mới giải thích nói: “Đây là phát tiểu của tôi, Hoàng Tử Cường. Còn hai người này……” Nhíu mày suy tư, nữ nhân này là bạn gái hắn sao?

Hoàng Tử Cường tiếp chuyện nói: “Đây là Đỗ Dung Húc và em gái cậu ta Đỗ Tiểu Nhụy. Một người là dị năng giả hệ hỏa, một người là dị năng giả hệ thủy. Tôi là dị năng giả hệ kim.” Trên mặt dày rậm lông tóc, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.

Thì ra không phải là bạn gái? Kiều Chấn Vũ nghĩ. Nhìn Đỗ Tiểu Nhụy dung nhanh lạnh như băng sương, còn có □□ dáng người, người này đều có thể nhịn được không đuổi theo? Tấm tắc.

“Chào mọi người, đội trưởng cùng chúng tôi cũng là quen biết lâu, em gái tôi tương đối không thích nói chuyện. Không phải không muốn cùng mọi người chào hỏi.” Đỗ Dung Húc năng lực giải thích cơ bản điểm, EQ đặc biệt thấp……

Thương Ly lãnh đạm gật gật đầu, Ân Lãng trực tiếp làm như không thấy, mấy người Ân Ly các cô chính là cười gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.

“Cường ca, anh cũng sẽ không cùng chúng tôi giống nhau, muốn đi nơi đó đi?” Kiều Chấn Vũ vẫn là trực tiếp hỏi.

Hoàng Tử Cường nhướng mày: “Mỗi lần nghe cậu gọi tôi như vậy, tôi liền nổi hết cả da gà.” Trên thực tế, thường ngày cậu ta đều gọi hắn Tiểu Cường, nào có đã ngộ được gọi là Cường ca. Mỗi lần bắt được con gián đều đặc biệt kích động, hận không thể đem nó đập bẹp thành một tờ giấy.

“Tôi cũng không biết cậu muốn đi đâu, dù sao chúng tôi là muốn đi thành phố T. Nếu là tiện đường, liền cùng nhau đi.” Hoàng Tử Cường cười đến đặc biệt thiếu đánh, Kiều Chấn Vũ rất tưởng vung một cái tát đem hắn chụp chết!

Anh cứ giả vờ đi, nói giống như anh không biết nơi đó ấy, bằng không anh không có việc gì chạy vào rừng rậm làm gì? Đi dã ngoại à? Nếu không phải bởi vì phòng thí nghiệm, bọn họ điểm đến đầu tiên cũng sẽ không đi vào thành phố T. Kiều Chấn Vũ chỉ cần một lần đụng tới Hoàng Tử Cường, chỉ số thông minh cơ bản liền thẳng tắp giảm xuống.

Đối với người da mặt dày không có cách nào khác, vậy thì cùng đi đi.

(•̀o•́)ง(•̀o•́)ง(•̀o•́)ง(•̀o•́)ง(•̀o•́)ง Nhớ vote và bình luận cho tui nhé !!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio