Hàn Thiệu đi đến khu vực dành cho trang sức pháp bảo, ngắm nghía một lúc lâu nhưng chẳng tìm được thứ mình muốn.
Trong mắt chợt lóe lên sự bực mình tức tối, thầm chán ghét tầng một nghèo nàn không thú vị, quả thật là nơi dành cho lũ dân đen! Hàn Thiệu muốn lên tầng cao hơn nhưng hôm nay Hàn Ân lại không muốn lên.
Hàn Thiệu mấy tháng nay đã chưa gặp được mặt đại ca hắn quá một lần, đương nhiên bây giờ luyến tiếc tách ra.
So sánh thiệt hơn một chút, cuối cùng hắn cũng là không muốn bỏ Hàn Ân ở đây một mình mà tự chạy lên đó, đành nhàm chán bồi y đi dạo.
Tầng một tuy chỉ là vũ khí cấp thấp dành cho tầng lớp tu sĩ tu vi yếu kém nhưng lại thắng ở mẫu mã và số lượng nhiều, còn rất đa dạng.
Hàn Ân nguyên bản cũng giống như Hàn Thiệu, không thậm chí là kinh khủng hơn, hắn khinh thường tầng một quá nhiều bọn tu sĩ tán tu ra mặt, tu vi đã thấp lại còn dung tục bẩn thỉu.
Trong trí nhớ của hắn, Hàn Ân hoàn toàn chưa một lần đặt chân tại đây, hầu hết đều vừa đến đã đi thẳng lên các tầng trên.
Lý Mộ Phong càng đi sâu vào trong tầng mở càng cảm thấy thú vị, hắn dừng chân trước khu vực vũ khí.
Bên trong ngoài các loại binh khí, vũ khí bình thường như kiếm, đao, búa hay thương,...!ra thì còn có rất nhiều thứ kì quái.
Nhẹ thì là song câu làm bằng huyết sắc thạch, rực đỏ một màu máu tươi quỷ dị, ngoại hình cũng quỷ dị nốt.
Thân kiếm đầu câu, thân dài lại mỏng, chuôi câu thon dài lại thẳng vừa nhìn đã biết linh hoạt trong việc đánh nhau.
Lý Mộ Phong nhìn đầu câu tròn móc vào, thầm nghĩ, tuy hắn từ khi xuyên qua đến nay vẫn chưa một lần thực chiến, là hàng thật giá thật một con gà mờ.
Thế nhưng khi vừa thấy cái loại vũ khí này, hắn cũng đã tưởng tượng ra hàng loạt cách sử dụng hữu ích như trụ một chân làm điểm đặt lực, dựa thế dồn hết vào lòng bàn chân theo đó mà giữ cân bằng.
Như một cái trụ được cắm thẳng dưới đất, phần thân thể còn lại tựa một dải lụa trắng mềm mại treo trên cột theo gió xoay một vòng.
Với cái cấu hình tròn dài kia, rõ ràng khi cắt cổ người thì vết thương gây ra càng lớn, càng nặng và dễ dàng hơn nhiều so với lưỡi kiếm nhọn.
Hay đơn giản thô bạo hơn, trực tiếp nhân lúc địch nhân sơ hở hay hụt thể, một thoáng thu tay, lưỡi câu hung hăng từ phía sau móc lại.
Đầu lưỡi sắt nhọn đâm xuyên qua nơi trung tâm ở cổ.
Khiến địch nhân không thể không bị kéo về phía người sử dụng mà mặt hắn xâu xé.
Lý Mộ Phong dạo một vòng thì phát hiện ra còn có rất nhiều thứ kì lạ khác ví như bút phán quan, kì trận, thập trảo, áo bào ẩn thân, hay xa luân sét bén...!Đến cả cầu gai cũng được biến tấu khá thú vị, ngoại hình bình thường của nó là một xích sắt có chuôi cầm bên trên nối liền với một quả cầu nhẵn bóng, chỉ cần rót nguyên lực vào là lập tức đâm ra gai nhọn như một con nhím.
Lý Mộ Phong thích thú nhìn ngắm rồi phân tích ra cách sử dụng nhưng hắn lại không mua.
Không phải vì hắn tiếc tiền hay gì, ngược lại nguyên chủ còn rất nhiều tiền kia, hắn từ khi xuyên qua đến nay thì thân gia đã tương đương với một phú ông lớn rồi.
Chẳng qua Lý Mộ Phong cảm nhận được những loại vũ khí này thần kỳ cũng thần kỳ thật, kì lạ, độc đáo cũng là thật nhưng lại không thích hợp với hắn.
Vả lại, hắn đã có Âm Hoa nhuyễn tiên rồi, tuy tên của vũ khí nghe khá điệu nhưng cũng không thể không thừa nhận được loại vũ khí này rất tốt, hắn không bỏ được ghét bỏ nó.
Bây giờ tìm vũ khí chẳng qua là để che mắt, dùng Âm Hoa nhuyễn tiên làm một con bài chốt.
Có tiền tài mà không biết dấu đi mà khè ra cho thiên hạ xem thì cũng quá ngốc rồi, xin lỗi nhưng thiểu năng như vậy hắn làm không được.
Nhưng che mắt thì cũng không thể quá kém được, dùng các loại vũ khí độc lạ thì phải cần nhiều thời gian để đeo đuổi, hắn lại không muốn chủ tu những loại này.
Suy đi tính lại thì Lý Mộ Phong cảm thấy dùng kiếm vẫn là tốt nhất, vừa phổ biến vừa có nhiều công pháp phụ tu để học, lại thêm đã có hàng loạt các bật vĩ nhân, anh tài đi đầu tìm hiểu.
Hắn phụ tu kiếm cũng vừa đủ để đối phó với những tên lâu la bình thường, vẫn có thể bảo vệ bản thân được mà còn không gây sự chú ý, cũng không mất quá nhiều tinh lực.
Theo lời giới thiệu của tiếp dẫn viên, Hàn Ân đi đến nơi đặt vũ khí thông dụng tốt nhất.
Vì tu chân giới ở Xích Quỷ quốc hầu hết đều là kiếm tu, đạo tu và một phần nhỏ các loại đạo tu khác nên kiếm và đao rất thông dụng, thường chiếm sản lượng được bán ra nhiều nhất trong bản thành tích của Linh Bảo Các.
Nên kiếm và đao được ưu tiên để vào một khu vực, số lượng thật sự rất khổng lồ, Lý Mộ Phong nhìn mà muốn hoa mắt.
Tuy nói kiếm phổ thông nhưng thực chất chúng cũng chia ra làm loại this loại that.
Tỉ như ở Linh Bảo Các, kiếm được chia ra làm hai loại, một loại là sản xuất hàng loạt, cùng chất lượng và giống nhau về mọi mặt.
Một loại là được gia công chế tác đặc biệt, thường chỉ là sản phẩm duy nhất không có đạo nhái, thậm chí trong số chúng còn có các cây kiếm nổi tiếng được tìm thấy trong di tích, bí cảnh,...!hay từng là vũ khí của các bật vĩ nhân, chân nhân tu sĩ nổi tiếng từng sử dụng khi còn trẻ, nhưng với tầng một mà nói, cho dù có có đi chăng nữa thì cũng chỉ là loại hư danh, nói đúng hơn là đồ chơi khi còn là con nít của bọn họ.
:-)))
Nhưng cũng không thể khinh thường đồ chơi con nít được, hầu hết những người có tu vi cao, danh chấn một phương trừ số ít là tán tu ra thì còn lại đều có gia cảnh, bối cảnh thập phần xuất sắc.
Vì vậy nên đồ làm ra cho họ đều là được gia công chế tác đặc biệt tỉ mỉ từ các thợ nghề lành tiếng, các luyện khí sư nổi tiếng.
Vì vậy mà giá trị cũng gần như đi đôi với chất lượng và danh tiếng, so ra còn đắc hơn các mặt hàng khá nhiều.
Nhưng Lý Mộ Phong cũng không chọn những loại kiếm đó vì thứ nhất, kiếm theo người từ lâu sẽ nhiễm kiếm khí của người đó, cho dù có bị luyện hoá qua đi chăn nữa thì trong từng tất sắt đều đã thấm nhuần một tia nhỏ linh lực hay nguyên lực rồi.
Nếu lỡ chẳng may đối chiến với chủ nhân cũ của nó, kiếm trong tay sẽ không còn là của hắn nữa mà nó cũng chẳng phải của chủ cũ, nó chỉ đơn giản là một thanh sắt bị tạp chất làm giảm chất lượng, thập phần bất lợi trong việc chiến đấu.
Lý Mộ Phong cảm thấy tương lai còn dài, chưa biết chừng một ngày nào đó chủ mới sẽ gặp chủ cũ.
Người mới người cũ gặp nhau đỏ mắt té lửa, kiếm nếu phân vân thì hắn chịu chết.
Hắn nhớ không nhầm, trong cốt truyện Trang Du cũng có một lần suýt bị lật xe vì điều này, từ đó y cũng trở nên rất cẩn thận trong việc chọn kiếm.
Thứ hai là vì, những thanh kiếm ở lầu một cũng chưa xuất sắc đến mức khiến hắn từ bỏ sự phòng bị, dù sao nó đối với tu sĩ tầng lớp thấp là bảo vật nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, đó cũng chỉ là một món đồ chơi được một người nổi tiếng chơi qua, mà những người nổi tiếng này chưa chắc gì đã có thể khiến hắn nho mộ được.
Địa vị của bọn họ chưa đủ...!Trừ khi xác định bọn họ đã chết, nguyên lực hay linh lực của bọn họ đã theo thân thể tiêu tán, hoà vào đất trời, khiến cho nguyên linh lực trong kiếm theo đó cũng bị thiên đạo thu hồi nếu không Lý Mộ Phong sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí kia.
Lý Mộ Phong mất thời gian khá lâu để chọn lựa, cuối cùng chọn ra một thanh kiếm mới được đúc ra không lâu.
Thanh kiếm này được làm từ Thanh Linh Thạch, vì vậy trên thân cũng mang màu thanh sắc, khác hẳn với màu xám của kiếm đồng thông thường.
Chuôi kiếm được làm thon gọn, khá giống loại kiếm Nhật, chẳng qua không có hoạ tiết như văn hoá Nhật, cũng không cong hay quá dài như các loại Nagamaki, Oodachi thông thường.
Cầm nắm một chút, cảm giác rất tốt, mát lạnh lại nhẹ không chút vướng tay vướng chân.
Đúng thật là chất lượng đi đôi với giá trị, phải biết rằng thanh kiếm này ngốn của hắn đến tận năm trăm linh thạch hạ phẩm đâu.
Mới lúc đầu Hàn Thiệu còn dành trả với hắn nhưng Hàn Ân không đồng ý.
Nói giỡn đi, Hàn Thiệu còn là một đứa trẻ đấy, thân gia của hắn đã bồi tất cả để mua vòng không gian cho Hàn Ân lúc trước rồi.
Bây giờ trên người hắn chỉ còn chút tiền trinh, nếu lại vì hắn mà tiêu sài tiếp.
Cho dù nguyên chủ có không ngại đi nữa thì hắn cũng biết xấu hổ đó.
Hàn Ân mua được kiếm tốt, tâm trạng theo đó cũng trở nên rất sảng khoái vui vẻ.
Đang định dắt Hàn Thiệu lên trên lầu trên để hắn vui chơi một lúc thì một giọng nói nữ tính dịu dàng lại ôn nhu vang lên.
Có vẻ người nói còn chưa chắc chắn cho lắm nên nói hơi hơi ngập ngừng, tuy vậy nhưng ngắt nghỉ đúng nhịp từ tốn khiến người ta nghe thấy đều sinh ra hảo cảm.
" Tiểu Hàn, là ngươi đúng không ?".