Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

chương 33: chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Nghị trong lòng tiếc nuối nhưng đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Một người độc ác kiêu căng như Hàn Ân, cho dù thân phận có cao nhưng lại quá xấu nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi.

Dù sao bây giờ hắn cũng là thiên linh căn, đến Bạch Gia cũng đang dần có xu thế lớn mạnh hơn.

Có thể nói là địa vị đã không còn như xưa nữa, hắn không cần thiết phải quá kiên kị mà dỗ ngọt Hàn Ân.

Hàn Ân tâm tư quá độc ác, với sự kiệt ngạo bất tuân đó thì khi cưới về hậu trạch sẽ không yên, nhất là khi Bạch Nghị không phải là loại người một đời một kiếp.

Nhưng nếu bảo hắn bỏ qua con cờ tốt như Hàn Ân thì đúng thật là không nỡ, người gì đâu mà vừa ngốc nghếch vừa dễ lừa.

Bạch Nghị suy nghĩ một lúc thì quyết định vẫn cho Hàn Ân một chút cảm giác an toàn nhưng sâu trong lòng hắn hiểu rõ, Hàn Ân bây giờ đã không còn xứng làm đạo lữ của hắn nữa rồi.

Lý Mộ Phong không biết trong lòng Bạch Nghị đang nghĩ gì, nếu hắn mà có thuật đọc tâm nhất định sẽ thập phần khinh bỉ cái lối suy nghĩ đã tra nam lại còn trung nhị đại này của Bạch Nghị.

Không nói đến việc nhân phẩm đáng khinh của Bạch Nghị khi hắn có được thiên linh căn là do lừa gạt đan dược từ một song nhi như Hàn Ân, mà nhắc đến thân phận trước kia của Bạch Nghị, quả thật không thể nào xứng đáng với Hàn Ân được.

Bạch Nghị linh căn gốc chính là tam linh căn, thiên phú này nói thấp cũng không thấp mà nói cao cũng không cao.

Nếu là ở những nơi thâm sơn u cốc mà nói, thiên phú này xác thực rất quý vì nó có thể tu luyện đến trúc cơ được.

Nhưng với một nơi như Xích Quỷ quốc, một đại quốc gia trong tu chân giới mà so sánh, đây chính là loại thiên phú phổ biến điển hình nhất.

Với cái loại thiên phú như vậy, Bạch Nghị vốn sẽ chẳng được xem trọng trong cái gia tộc thế gia lớn như Bạch gia đâu.

Cho dù hắn có dùng tẩy linh đan để trở thành thiên tài song linh căn đi chăng nữa thì cũng khó mà nói được.

Nếu không có Hàn Ân, cho dù Bạch Nghị có là đích tử Bạch gia đi chăng nữa hay tính luôn việc hắn đã thành công trở thành song linh căn thì Bạch gia cũng chưa chắc đi một nước cờ hiểm như vậy, đưa viên tẩy linh đan duy nhất cho hắn.

Phải biết rằng, tuy Bạch gia thế lực còn non nớt, không bằng hai gia tộc còn lại nhưng dù sao cũng là một trong tam đại thế gia.

Sao có thể không có thiên tài song linh căn cho được?

So sánh giữa một thiên tài thiên linh căn bị hai viên lục cấp đan dược đắp nặng lên với thiên tài thiên linh căn chỉ dùng qua một viên mà nói, bên nào lợi hơn bên nào thiệt hơn.

Chỉ cần làm người bình thường thì đều có thể nhìn rõ được, huống chi tự nhiên so với nhân tạo thì tất nhiên Bạch Nghị sao có thể so sánh được người có song linh căn bẩm sinh được.

Bạch gia bỏ qua người được lựa chọn bồi dưỡng lúc trước mà nâng Bạch Nghị lên, phần lớn đều có quan hệ với Hàn Ân.

Dù sao trong cái đô thành Diễm Châu này lại không biết Hàn Quốc Kiên yêu thương Hàn Ân nhất, cũng là đau Hàn Ân nhất.

Trăm sủng nghìn ái đều dành cho hắn, nếu Bạch Nghị thành công rước được hắn về chưa nói đến khả năng tương lai có thể thu gọn được Hàn gia vào trong tay mà lợi ích Hàn Ân đem lại cũng cực kỳ lớn.

Dù sao Hàn gia đứng giữa hai gia tộc, liên hôn với bên nào thì bên còn lại sẽ bị nhằm vào.

So với bị hai gia tộc Hàn Mạc tấn công cùng một lúc, Bạch gia vẫn thiên về việc cùng Hàn gia hợp tác chia sẻ Mạc gia.

Còn việc cùng Mạc liên hôn? Bạch gia chưa từng nghĩ đến, bởi nó thật sự không có được quá nhiều tác dụng, suy cho cùng Mạc Hồng Yên quá biết cày cuốc, nhiều con như vậy thì sao mà chắc chắn bền lâu được.

Từ nãy đến giờ, tư thái của Lý Mộ Phong cũng không thay đổi, hắn vẫn thân mật ôm tay Bạch Nghị.

Chẳng qua đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nghị như nhất định phải có được đáp án.

Nhưng ngoài mặt Lý Mộ Phong bất động thanh sắc vậy thôi chứ trong lòng lại cảm thấy quỷ dị không thôi, hắn là bị chính cái giọng nói mềm mại như mèo con phát tình của mình doạ cho ngây người.

Giọng nói đúng là hay thật nhưng nó sẽ càng tuyệt vời hơn nếu như không được thốt ra từ miệng hắn.

Lý Mộ Phong trong lòng vẹn vẹo nhưng lại có kiên kỵ, không dám phát tác, chỉ là đôi tay trong bất giác nắm chặt lại.

Nhưng hành động này của hắn rất nhanh bị Bạch Nghị phát giác, chẳng qua Bạch Nghị cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng Hàn Ân đang hồi hộp, cấp thiết muốn được hắn dỗ ngọt.

Bạch Nghị nhíu mày trông có vẻ không vui lắm nhưng nhân thiệt của hắn lại là một vị công tử ôn nhuận như ngọc, vừa hào sảng vừa biết kiềm chế lễ nghi phép tắt.

Lại thêm thân phận của Hàn Ân nên không thể lừa gạt qua loa được Vì vậy nhẹ giọng hướng Hàn Ân ôn hoà giải thích:

" Không phải như vậy ngươi nghĩ nhiều rồi, ta dạo này thật sự có chút việc bận, cũng không tiện nói ra.

Chứ nếu ta muốn tránh người thì đã tránh từ lâu rồi, sao lại đợi đến bây giờ."

" Chỉ là...!chúng ta như vậy có chút không hợp quy củ, dẫu gì thì ngươi cũng là người đang có vị hôn phu mà Hàn Ân."

Hàn Ân nghe hắn nói vậy, tâm trạng vốn đang vui lên lại hơi hạ thấp xuống, trở lại như cũ.

Hắn thấp giọng rầu rĩ nói:

" Ngươi cũng đâu phải không rõ, trong lòng ta có gì mà.

Chuyên hôn phu là do phụ mẫu quyết, ta lúc đó chỉ vừa mới sinh ra thôi."

Bạch Nghị không cãi lại hắn chỉ đơn giản nhìn chăm chú Hàn Ân, đôi mắt đa tình lại tĩnh lặng mắt đối mắt với đôi con ngươi nhỏ nhắn đen láy đầy tình cảm của Hàn Ân.

Trong lòng Lý Mộ Phong lại một lần nữa rung động, hắn giật thót mình.

Lý Mộ Phong thông minh như vậy lại chưa phải chưa từng trải sự đời, tất nhiên biết Bạch Nghị bây giờ đang dùng sự im lặng và tình cảm của " Hàn Ân" để thao túng tâm lý " hắn".

Nhưng Lý Mộ Phong cũng không phản kháng, từ khi nhận ra giọng nói của mình có điểm bất thường hắn liền đoán trước được, kế hoạch đột ngột nghĩ ra này sẽ không thành công.

Kế hoạch lâm thời nghĩ ra thì tất nhiên sẽ không thâm sâu hay phức tạp gì, Lý Mộ Phong chỉ đơn giản muốn trước mặt Hàn Thiệu dựa vào lời nói, từ từ khơi gợi mâu thuẫn của hắn và Bạch Nghị để nó đột nhiên xuất hiện và lớn mạnh lên.

Hắn đoán chắc rằng với tính cách của Hàn Thiệu, khả năng lớn là y sẽ không làm người khuyên giải mà sẽ ở giữa châm ngòi ly gián.

Đến lúc đó Hàn Ân chỉ cần thuận thế diễn theo cho đến một thời điểm thích hợp thì bùm...!Hàn Ân sẽ vì bị tổn thương tình cảm mà tâm lý chuyển biến, vừa thông suốt đã bước chân ra khỏi nhà muốn đi khám phá thế gian.

Dù sao ai quen biết nguyên chủ đều biết hắn yêu Bạch Nghị nhiều như thế nào mà.

Nhưng với cái giọng meo meo này, Lý Mộ Phong dứt khoát bỏ gánh giữa chợ, hắn linh cảm thấy nếu còn tiếp tục thì mâu thuẫn đâu không thấy, chỉ thấy được hắn càng ngày càng yêu Bạch Nghị đến mất liêm sỉ, không cần mặt mũi nữa mà trước mặt đệ đệ và bằng hữu làm nũng với người thương.

Như vậy không những kế hoạch lâm thời bể dĩa mà ngay cả kế hoạch sắp đến của hắn cũng sẽ có nguy cơ đổ vỡ theo.

Lý Mộ Phong trong đầu gõ bàn tính lạch cạch, đôi mắt lại chăm chú cùng Bạch Nghị mắt đối mắt một lúc, sau đó cụp mắt lại thấp giọng chịu thua nói:

" Ta biết rồi, người bận rộn như vậy mà ta còn gây sự vô cớ.

Bạch Nghị ngươi đừng giận nhé."

Bạch Nghị trong lòng cười thầm, cảm thấy bức ép hắn như vậy đã đủ rồi, cũng thấp giọng nói khẽ:

" Ta sao có thể giận tiểu Hàn được chứ, chẳng qua chỉ là ngươi lâu ngày không gặp ta nên lo lắng cho an nguy của ta thôi đúng không?"

" Đúng vậy, ta đã rất lo lắng..."

Bạch Nghị còn đang muốn đưa tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của Hàn Ân thì bị Hàn Thiệu cắt ngang.

Tên này vốn đã rất thích đại ca của hắn nhất là cái dáng vẻ kiêu ngạo của Hàn Ân.

Trong mắt Hàn Thiệu, Hàn Ân chính là thần mà thần thì phải luôn luôn kiêu ngạo, là người từ trên cao nhìn xuống chúng sinh một cách khinh thường.

Sao có thể chịu đựng được việc Bạch Nghị ve vãn Hàn Ân?

Hàn Thiệu khuôn mặt không có cảm xúc, đến bên Bạch Nghị kéo Hàn Ân ra.

Mặt mày ngây thơ đáng yêu kéo tay hắn làm nũng:

" Đại ca à, lúc nãy huynh hứa sẽ dẫn đệ đi chơi mà.

Sao huynh cứ lo nói chuyện với Bạch Nghị ca ca không vậy, huynh ấy với Liễu Hinh Nhi hình như lúc nãy là cùng nhau tiến vào đó.

Bọn họ hình như là kết bạn đi chung, chúng ta đừng làm phiền họ nữa."

Lý Mộ Phong bị Hàn Thiệu kéo lại thì thoáng cứng đờ, nhìn qua có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Chính Hàn Thiệu hay hai người còn lại cũng cảm thấy như vậy nhưng Lý Mộ Phong trong lòng lại rất vui.

Nói chung là bình thường hắn khoát tay choàng vai với nam sinh cùng tuổi thì cảm thấy rất bình thường nhưng bây giờ ôm tay Bạch Nghị đối với hắn mà nói đó là một điều gì đó rất kỳ quái.

Hắn cảm thấy bản thân có thể chịu đựng lâu như vậy đều là do cốt truyện xúc tác cả.

Dù sao thì một cái là ôm thuần khiết còn một cái là ôm có mục đích, nhất là tình cảm của Hàn Ân đối với Bạch Nghị làm Lý Mộ Phong nuốt không trôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio