Cuộc đối thoại của bốn người hoàn toàn không có ý định che giấu gì.
Lầu hai tuy lớn nhưng diện tích để trưng bày vật phẩm của tầng này cũng không hề nhỏ, nó đã chiếm dụng hơn một phần ba diện tích của tầng.
Lại thêm ở đây cũng khá đông khách hàng, vì vậy xung quanh nhóm người Hàn Ân có không ít các tu sĩ đang đứng xem hàng.
Những người này hầu hết đều là tu sĩ trúc cơ, sớm đã có thần thức có khả năng quan sát mọi thứ xung quanh mình trong phạm vi bán kính năm mét.
Mà cho dù họ không phải trúc cơ giả đi chăng nữa thì phàm là tu sĩ đều sẽ có ngũ giác nhạy bén kinh người.
Vì thế cho dù không dụng tâm cố ý nghe lén thì nội dung cuộc trò chuyện vẫn như cũ theo gió phần nào truyền vào tai họ.
_" Đừng có mà so sánh ca ta với cái loại tam linh căn hạ đẳng như ngươi.
"
Một câu nói vạ miệng này của Hàn Thiệu nghe qua thì đơn giản nhưng thực chất lại rất thâm, nó đã thành công chọc ngoáy vào nỗi đau thầm kín của phần lớn người ở đây.
Ở thế giới cũ của Lý Mộ Phong có một câu nói: "Lên ba trẻ nói người cười, lên mười trẻ nói người cười người chê" vừa hay năm nay Hàn Thiệu cũng sắp tròn mười tuổi rồi.
Mà quy luật thường thức ở tu chân giới là trẻ em phát triển sớm, mười hai tuổi đã được xem như một cá thể độc lập, mười lăm tuổi đã có thể nạp thiếp kết thân.
Cho dù gương mặt của Hàn Thiệu có xinh đẹp đáng yêu đến mấy thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng trông hắn đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước lời nói của mình rồi.
Tất nhiên ngay sau khi nghe được câu nói bốc đồng đầy xúc phạm kia của Hàn Thiệu thì độ phản cảm của mọi người xung quanh dành cho hắn thẳng tắp bay lên.
Nhất là khi bọn họ còn nhìn thấy tu vi Hàn Thiệu chẳng qua chỉ là luyện khí tầng năm, miệng còn hôi sữa thôi thì lửa giận theo đó bùng lên đến mức cao nhất.
Tuy nói Tiểu đại lục Thiên Nguyệt là nơi tu luyện tốt, tài nguyên phong phú, linh khí tràn đầy.
Nhưng tam linh căn thì vẫn là tam linh căn, sự hạn chế về mặt thiên phú tựa như ngạch trời khó lòng thay đổi được, tu sĩ chỉ có thể dựa vào việc không ngừng cố gắng tu luyện, không ngừng bồi dưỡng căn cơ, kinh nghiệm thì mới có thể vượt qua ngưỡng cửa của tu vi, bước chân vào đại đạo ba nghìn chân chính.
Những người không có gia thế đủ tốt, không có đủ tài nguyên lại là tam linh căn như các tu sĩ tán tu hầu hết đều phải trải qua rất nhiều lần rèn luyện thừa sống thiếu chết đầy khó khăn, chật vật tìm kiếm cơ duyên, truyền thừa trong muôn ngàn trắc trở mới có thể bắt được một chút cơ hội thành công.
Cũng vì trải qua quá nhiều gian khổ, con đường đầy chông gai rất dễ khiến người ta chùn bước bỏ cuộc nên một tín ngưỡng bất diệt đã được hình thành trong bọn họ.
Trong tính ngưỡng của bọn họ tồn tại một loại ý nghĩ: "Bọn họ nỗ lực tu luyện, liều sống liều chết tăng tu vi chính là để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, muốn thực hiện được ước mơ của mình mà không bị người khác khinh nhục".
Nay lại bị một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, tu vi yếu thấp châm chọc, như vậy có nghẹn khuất không?
Rất nhanh một người tu sĩ tán tu tâm tính bộc trực, hành động sốc nổi nhưng ngay thẳng nhịn không được muốn tiến lên nói lí với Hàn Thiệu.
Tên này vừa mới xuất sơn vào đời, có chiều dài lịch luyện ngắn hạn nên còn chưa khống chế tốt được tâm tình của mình.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn, hắn cũng là người cầu tiên vấn đạo, thích nhất là hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo.
Hắn thật sự không thể tiếp tục đứng nhìn một tên ác bá khốn nạn, kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì giữa thanh thiên bạch nhật ức hiếp nữ tử nhà lành được.
Nhất là khi Hàn Thiệu còn miệng tiện nhả ra câu từ sĩ nhục, coi rẻ nỗ lực của tán tu bọn họ phải dùng công sức cả chục tháng năm đằng đẳng vất vả gây dựng nên.
Điều này đã trực tiếp chạm đến lòng tự tôn của hắn! Bước chân vừa tới, khí thế hùng hổ tăng lên vài phần, tán tu kia chưa kịp mở miệng nói lí lẽ đã bị đồng bạn của hắn kéo lại.
Vị tráng sĩ thích hành hiệp trượng nghĩa chưa kịp thốt lên từ nào đã khó hiểu nhìn đồng bạn của mình.
Người này cũng đáp lại hắn một ánh mắt sắc lẹm đầy ẩn ý như đang nhìn một tên ngốc bức khiến hắn bị nhìn đến mức bức rức ngờ nghệch.
Đến lúc này cũng chẳng cần hắn nói gì, đồng bạn hắn đã nhẹ nhàng lắc đầu vài cái, tỏ ý hắn không nên manh động.
Vị tán tu này tuy trong lòng thắc mắc nhưng cũng không giãy dụa mà ngoan ngoãn làm theo, dù sao thì vị bằng hữu này của hắn thật ra là một người tốt còn ra đời trước hắn.
Vì đã từng bương chải nhiều nên có rất nhiều kinh nghiệm còn thường xuyên giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn không tiện phản bác lại.
Đồng bọn thấy hắn ngoan ngoãn nghe theo thì thoáng hài lòng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm vì kịp ngăn cản tên não thẳng này chuốc hoạ vào thân.
Xin lỗi đi, tên ngốc tử này đúng thật là ngây thơ chẳng có một chút ánh mắt gì cả.
Nơi này chính là lầu hai của Linh Bảo Các đó, người đến đây không tu vi trúc cơ trở lên thì cũng toàn là tu sĩ lão đại có gia thế, gia sản bạc tỷ.
Đám người trước mặt kia tu vi thì thấp, cao nhất chỉ là luyện khí đại thành đỉnh nhưng chuyện này lại không thể chỉ dùng tư duy để đánh giá được.
Cái phải nhìn đó chính là linh cốt của bọn chúng, đám nhỏ này nhìn qua đã biết tuổi còn rất nhỏ! Mẹ kiếp nhìn tên áo đỏ miệng tiện kia đi, nhìn qua đã biết chưa quá mười tuổi mà đã tu vi luyện khí tầng năm rồi.
Còn tên đại ca luôn treo trên miệng hắn nữa, chắc chắn song nhi này chẳng lớn hơn đệ đệ hắn là bao nhưng tu vi đã ở luyện khí đại thành rồi.
Nếu bọn họ không phải là đám người thích giả danh là đồng tử thì chắc chắn chính là thiên tài, thiên tài ngàn năm có một.
Hắn nhìn cách ứng xử của bọn họ thì dù không muốn nhưng lại thiên về vế sau hơn.
Hơn nữa trang phục đám người này mặc tất cả đều là pháp y, còn đều là loại quý giá đắc đỏ vượt mức mà tu vi của bọn họ cho phép sử dụng.
Đến nữ tử đang bị ức hiếp kia trên tay cũng đã đeo pháp khí cao cấp rồi.
Chẳng qua chỉ là một kẻ hèn luyện khí tầng sáu mà đã sở hữu pháp bảo dành cho tu sĩ trúc cơ, loại người này còn cần những tán tu nghèo hèn không có chỗ dựa như bọn hắn ra mặt thay sao? Như vậy cũng quá ngược đời rồi.
Mà điều quan trọng nhất khiến hắn khiếp sợ chính là việc ở tầng hai này trừ tán tu tu sĩ trúc cơ ra thì đều là tu sĩ không phú thì quý.
Vậy mà từ nãy đến giờ trừ tên ngốc não thẳng của hắn ra thì chẳng thấy bất cứ ai lên tiếng gì cả.
Phải biết rằng phần lớn những tên tu sĩ phú nhị đại ở thành này rất khó hầu hạ, điều có thể khiến họ không dám ho he một tiếng bất mãn gì chỉ có thể là...!cặp đôi mặc huyết y kia có chỗ dựa vô cùng lớn, lớn đến mức khiến cho bọn họ không dám đắc tội.
Tu sĩ xoa cằm một chút, híp mắt suy đoán: " Chỗ dựa lớn thế nào nhỉ...!nếu là tu sĩ kim đan thì ở trong cái thành Chiêu Minh này thì cũng vẫn chưa đủ tầm cho lắm.
Không lẽ...!là nguyên anh tôn giả ???" Tu sĩ tán tu nghĩ đến đây thì trợn trắng mắt đầy khiếp sợ.
Vội quay đầu nhìn quanh xem có ai ra mặt để phản bác lại ý tưởng điên rồ này của hắn không.
Dù sao nguyên anh tôn giả ở Xích Quỷ quốc chí đếm trên đầu ngón tay mà thôi, mà những người này hầu hết đều đến từ tam đại thế gia cả.
Nhưng tất nhiên là chẳng có ai bước ra giúp đỡ bởi bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với tán tu kia.
Hơn nữa những phú nhị đại biết đến sự tồn tại của huynh đệ nhà Hàn gia đều đã biết rõ được thái độ làm người của bọn họ, tất nhiên không thể xen vào tìm tra được...!vậy thì dứt khoát đứng ở ngoài xem trò vui thôi.
Không chừng còn tìm được cơ hội kết thân với đầu rồng trong giới phú nhị đại là Hàn Thiệu hay thiên tài bậc nhất Hàn Ân và Bạch Nghị cũng nên.
...
Trong lúc những người bên ngoài đang suy đoán âm mưu bay một bụng thì cuộc đối thoại của các nhân vật chính của sự việc vẫn không có ý định muốn kết thúc.
Bạch Nghị vẫn đứng yên một chỗ xem kịch, chẳng qua hắn cũng có chút suy tư nghĩ thử có nên đứng ra giúp đỡ không.
Dù sao Hàn Thiệu cũng không thích hắn, còn nhiều lần ác ý muốn tìm cách gây phiền toái cho hắn nữa.
Vả mặt Hàn Thiệu một chút để hắn biết đường thu liễm lại cũng không phải là ý tồi, với lại nếu giúp đỡ thì chắc chắn nữ nhân kia sẽ nhìn hắn với ánh mắt ái mộ vô biên.
Chẳng có nam nhân nào từ chối không muốn được mỹ nhân ái mộ thưởng thức cả.
Còn về phần Hàn Ân...!hắn chẳng có chút suy xét gì về tâm trạng của y cả.
Dù sao thì Hàn Ân cũng đã quá lụy hắn rồi, chút ấm ức này hắn tin y có thể vì yêu hắn mà nuốt xuống.
Lý Mộ Phong nhíu mày nhìn Liễu Hinh Nhi, trong đầu nghĩ không biết cô ả có bị điên hay không nữa.
Dù hắn biết nàng ta bỏ rất nhiều công sức để leo lên cành cây giàu sang nhưng nếu bây giờ nàng ta vẫn cứ tiếp tục chọc giận Hàn Thiệu, kết cục của nàng ta sẽ rất thảm.
Lý Mộ Phong chăm chú nhìn Liễu Hinh Nhi, trên mặt nàng vẫn còn vương vấn đau đó sự mềm mại, tay nâng gấu váy che miệng trông có vẻ rất nhỏ nhắn yếu đuối chọc người thương tiếc.
Hắn nhìn nàng đến mức có chút khó hiểu, không lẽ nàng thật sự tin rằng tên tra nam Bạch Nghị kia sẽ vì một bông hoa dại trên đường mà vứt bỏ đi cây rụng tiền của hắn, không lẽ nàng thật sự tin rằng nàng có giá trị tương xứng để khiến Bạch Nghị rung động? Lý Mộ Phong dù có như thế nào cũng không nghĩ ra được...!hắn chỉ biết một điều, rằng Liễu Hinh Nhi đã đánh giá Hàn Thiệu quá cao rồi.
Hàn Thiệu bây giờ nhìn như một tên ngốc tử bị tâm kế xoay vòng vòng đến hoa hết cả mặt, cứng họng không thể nào cãi thắng được nàng nhưng đó chẳng qua chỉ là vì hắn đang có mặt tại đây mà thôi.
"Hàn Ân" không thích việc Hàn Thiệu đường đường là một quý công tử gia đình gia giáo lại trở thành một tên đầu đường xó chợ khi thô lỗ cãi nhau với người khác.
Hắn cảm thấy hành động này của Hàn Thiệu là đang liên lụy hắn, khiến danh tiếng và hình ảnh của hắn trở nên thô tục, đặt biệt mất mặt.
...----------------...
...----------------...
Lên ba trẻ nói người cười, lên mười trẻ nói người cười người chê: một câu tục ngữ về việc biết kìm chế khi ăn nói, còn nhỏ nói bậy sẽ không ai trách nhưng lớn hơn một chút thì sẽ bị người ta chửi vì ăn nói thiếu suy nghĩ.
Ngạch trời: bậc trời, ý chỉ khoảng cách lớn như trời với đất, là sự khó khăn, khó như lên trời.