[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

chương 10: thần tiên diệt độ 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mèo đen dựng thẳng cái đuôi, từng bước đi đến trước mặt Vân Triệt, nâng hai bộ móng vuốt, đứng lên ôm chặc lấy cánh tay y, lấy mặt mèo lông xù xù nhẹ nhàng cọ cọ, dùng giọng sữa kêu lên “Meo”.

Ninh Thi Ngọc cũng không cam lòng yếu thế mà nhẹ nhàng níu níu tay áo Vân Triệt, nhỏ giọng khẩn cầu “Sư tôn sư tôn ơi, ta muốn~”

Vân Triệt không nói, chỉ nhàn nhạt đưa cá tới trước mặt mèo đen.

Ánh sáng trong mắt mèo đen chợt lóe, liền cắn một ngụm xuống bụng cá.

Mùi thịt đầy miệng, hương cá tươi mới dạo khắp môi răng.

Mèo đen liếm liếm môi, nhịn không được cắn thêm một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, thong thả ung dung mà tinh tế nhấm nháp hết con cá.

Nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của mèo đen, Ninh Thi Ngọc bĩu môi, vô cùng ủy khuất nói “Sư tôn người bất công quá, ta cũng muốn ăn cá mà.”

Vân Triệt nói “Nó đói.”

Mèo đen đang gặm cá trong tay Vân Triệt hơi nâng khóe miệng, lại vội vàng dùng móng vuốt bưng kín, miễn cưỡng ngừng lại tươi cười đắc ý trên môi, cúi đầu tiếp tục gặm cá.

Ninh Thi Ngọc ủy khuất nói “Ta, ta cũng đói bụng.”

Vân Triệt nói “Có đào rồi.”

Ninh Thi Ngọc “Hừ” một tiếng, đứng dậy đến bờ sông nhặt hai quả đào đã rửa sạch, rồi đến trước mặt Vân Triệt, một tay đưa đào cho y, một tay nhét quả còn lại vào trong miệng, “Răng rắc” cắn một cái, hai mắt đầy hâm mộ lẫn ghen tị mà nhìn mèo đen đang ăn cá.

Vân Triệt nhận lấy đào Ninh Thi Ngọc đưa tới, vừa định cắn một cái, thì nghe phía sau vang lên giọng nói của nữ nhân, nhu nhu nhược nhược, rụt rè nói "Hai vị, chào buổi tối.”

Nghe được âm thanh có người đến, Vân Triệt túm lấy đấu lạp bên cạnh, lần nữa mang lên.

Thanh âm nữ nhân kia từ chính diện truyền tới, thật cẩn thận tiếp tục nói “Ta lạc đường, một mình trong rừng cây này ta sợ lắm, đêm nay, ta có thể ở cùng các ngươi không, chỉ cần có thể vượt qua đêm nay là được rồi.”

Ninh Thi Ngọc hỏi “Ngươi sao lại ở nơi này một mình nha?”

Vân Triệt theo âm thanh ngẩng đầu, chỉ thấy một hồng y nử tử dáng người gầy yếu trước mắt không xa.

Nàng ta nhìn qua là một người ôn nhu nhã nhặn lịch sự, thanh âm mềm mềm mại mại, sợ hãi mà đáp “Hôm nay cùng phu quân cải nhau vài câu, ta liền giận dỗi chạy vào trong rừng, vốn dĩ chỉ muốn làm cho hắn sốt ruột thôi...”

“Cũng không nghĩ tới là sẽ lạc đường, trời tối rồi mà vẫn chưa về nhà được, cả đường đi cũng không thấy rõ, vừa rồi trong rừng ta còn gặp được một con rắn thật sự rất đáng sợ nữa.”

Nói đến chuyện gặp rắn, hồng y nữ tử hơi nhăn đôi lông mày thon dài lại, nhu nhược nói “Ban nãy nhìn thấy bên này có ánh lửa, cho nên liền đi tới đây, vốn dĩ ta không dám lại đây đâu, nhưng mà ta thấy nơi này có một tiểu muội muội xinh đẹp, còn có một bé mèo con đáng yêu nên ta liền cảm thấy các ngươi nhất định là người tốt.”

Tuổi đã là bà lão trăm tuổi, lại được khen là "Tiểu muội muội xinh đẹp” nội tâm Ninh Thi Ngọc vui tới mức nở hoa mà xoa xoa mặt bản thân, đáp “Không phải sợ đâu, đêm nay ngươi ở lại cùng với chúng ta đi.”

Nghe được năm chữ “Bé mèo con đáng yêu”, mèo đen ngẩng đầu chán ghét nhìn hồng y nữ tử một cái, rồi mới quay đầu lại tiếp tục liếm cá nướng trong tay Vân Triệt.

Có lẽ là đều là nữ tử nên càng có cảm giác an toàn, hồng y nữ tử nói “Cảm ơn”, rồi tìm vị trí khá xa Vân Triệt, mà vẫn không xa Ninh Thi Ngọc ngồi xuống.

Ninh Thi Ngọc thiên tính hướng ngoại, quay đầu nhìn hồng y nữ tử kia hỏi “Cô nương, ngươi xưng hô thế nào nha?”

Hồng y nữ tử hơi co quắp mà rũ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn người, bộ dáng thập phần ôn nhu điềm đạm.

Nàng ta nhỏ giọng đáp “Ngươi có thể gọi ta là Lan Hề.”

“Lan Hề cô nương, dễ nghe nha.” Ninh Thi Ngọc nói, “Ngươi ôn nhu như vậy, sao lại có người cãi nhau với ngươi chứ, nhất định là hắn sai rồi.”

“Hắn...” Lan Hề trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Hắn nói, hắn không thích ta.”

“Không thích ngươi?” Ninh Thi Ngọc kinh ngạc nói, “Hắn không thích ngươi thì cưới ngươi làm gì, quá đáng mà, là có mới nới cũ sao?”

“Không, mọi người đều nói hắn rất tốt.” Lan Hề rũ mắt, thấp giọng nói, “Có rất nhiều, rất nhiều người thích hắn, tuy rằng hắn cưới ta, nhưng trong lòng lại không có ta.”

“Ta hiểu, hắn nhất định là một phong lưu lãng tử rồi.” Ninh Thi Ngọc gật đầu, vẻ mặt chắc chắn mà phân tích, “Hắn chỉ là muốn có người chăm sóc sinh hoạt cho hắn thôi, nhìn trúng ngươi ôn nhu đáng tin cậy, nên hắn mới cùng ngươi thành thân.

Kỳ thật lại ở bên ngoài cùng người khác có quan hệ không rõ rồi, trêu hoa ghẹo cỏ đó.”

“Loại này nam nhân đúng là quá xấu rồi.

Ngươi không cần khổ sở nha, nam nhân này không đáng để ngươi khổ sở đâu.”

Lan Hề cúi đầu, nhẹ giọng biện giải nói “Không, hắn không phải loại người như vậy, hơn nữa lòng ta không buông bỏ hắn được.”

“Làm nữ tử, chúng ta phải luôn biết trân trọng bản thân.” Ninh Thi Ngọc vỗ vỗ vai Lan Hề, nói, “Hắn không thích ngươi, ngươi cũng không cần quá khổ sở.”

“Kỳ thật thích một người, không phải chỉ cần làm phu thê, mà còn có thể làm bằng hữu, có thể làm nhiều cái khác nữa, dù sao, nếu hắn không thích ngươi, thì không nhất định phải gượng ép hắn cùng nhau làm vợ chồng a.”

“Ngươi đối với hắn tốt như vậy, hắn ngược lại sẽ không quý trọng ngươi.

Có đôi khi buông tay nhau ra, nói không chừng hắn sẽ đối xử với ngươi tốt hơn đó.”

Mèo đen đã ăn cá xong, liếm liếm môi.

Nghe được lời Ninh Thi Ngọc nói, mèo đen ngẩng đầu ghét bỏ nhìn nàng một cái, rồi cọ cọ vào lòng Vân Triệt.

Vân Triệt yên lặng nghe Ninh Thi Ngọc và Lan Hề nói chuyện, nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng ngực mèo đen.

“Cô nương có kiến thức lại quyết đoán như vậy, thật là làm người ta hổ thẹn không bằng.” Lan Hề gật đầu, nhỏ giọng nói, “Chỉ là chút chuyện, đạo lý này mọi người ai cũng hiểu.

Nhưng liền tính hiểu được đi nữa, thì thật sự cũng không bỏ xuống được.

Hắn thật sự thật sự rất tốt, ta không bỏ được.”

Lan Hề còn chưa dứt lời, mặt nước đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm” lớn, giống như là âm thanh của quái vật khổng lồ gì đó từ trong nước nhảy ra.

Bốn người nghe tiếng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía mặt nước, nhưng đến nữa cái bóng ngườ cũng không thấy.

Trong hơi nước mờ mịt, mặt nước lại bình tĩnh như gương, ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có.

Ninh Thi Ngọc nói “Quá kỳ quái rồi đó, là thứ gì trong nước vậy, nếu đã to gan cố tình khiến chúng ta chú ý, sao lại không dám hiện thân thế hả?”

Lan Hề sợ hãi nhích lại gần Ninh Thi Ngọc, thật cẩn thận hỏi “Nghe nói trong nước này có rất nhiều quỷ lợi hại, các ngươi đã nghe nói qua chưa, cái này chẳng lẽ là ả làm sao, ta sợ quá!”

Ninh Thi Ngọc đáp “Chúng ta đúng là chưa nghe nói nha.

Là cái quỷ gì vậy?”

“Chính là một, một con thủy quỷ rất lợi hại.” Lan Hề cẩn thận nói, “Ta cũng chỉ là nghe người ta nói thôi.”

“A, nơi này chính là Diệt Độ!” Lan Hề ngẩng đầu, nhìn hai chữ “Diệt Độ” trên cự thạch bên cạnh, nàng ta mở to hai mắt, quay đầu nói với Ninh Thi Ngọc, “Chính là nơi này, chúng ta vẫn là nên rời đi nhanh một chút đi.”

“Hả?” Ninh Thi Ngọc tò mò hỏi, “Diệt Độ thì làm sao?”

“Ta cũng là nghe người khác nói, bọn họ nói ở diệt độ có một ả nữ quỷ, chỉ cần có người tới gần nơi này, nhất định ả sẽ xuất hiện.” Lan Hề nơm nớp lo sợ nói, “Nơi này vốn là một cái bến đò, không phải tên là Diệt Độ, hơn nữa người lui tới cũng rất nhiều.”

“Nhưng từ khi nữ quỷ xuất hiện, người muốn đi ngang qua nơi này đến bờ bên kia đều đã chết hết rồi, không một ai sống sót rời đi.

Cho nên, dần dà, nơi này liền tên là Diệt Độ.”

“Hở?” Ninh Thi Ngọc hỏi, “Nữ quỷ kia sao lại muốn giết nhiều người thế?”

Lan Hề lắc đầu, nói “Ta cũng không rõ lắm, nghe nói là bởi vì thích một người mà không được chăng.”

“Nữ quỷ giết người, đều là cái lý do này a.” Ninh Thi Ngọc sờ sờ cằm, dáng vẻ như đang suy xét gì đó, hỏi, "Ả ta giết người thế nào vậy?”

“Giống như...” Lan Hề đáp, “Nghe nói là ả sẽ xướng một bài hát trước.”

Ninh Thi Ngọc hỏi “Hát cái gì?”

“Bài hát kia, ta cũng chỉ nghe người ta nói qua thôi.” Lan Hề đáp, “Lúc ấy có người vừa lúc đang tránh ở trong rừng cây, học được vài câu.

Cho nên, ta cũng chỉ nghe được vài câu.”

“Ngươi sẽ hát sao?” Ninh Thi Ngọc nói, “Hát cho ta nghe một chút đi.”

Lan Hề ngượng ngùng cười cười, nói “Giọng ta không dễ nghe đâu.”

“Thì liên quan gì a.” Ninh Thi Ngọc cười nói, “Ý tứ đúng là được rồi.

Buổi tối mà nghe chuyện quỷ, đương nhiên là phải nhập tình nhập cảnh mới có bầu không khí rồi nha.”

“Vậy được, để ta thử xem.”

Lan Hề có chút thẹn thùng, cúi đầu, nhẹ nhàng ngâm nga:

“Hồng Nhạn bay bay, bay tới Vọng Hư.

“Mù mịt như mây, không thể hiểu nổi.

“Đến như băng tuyết, đi như cầu vồng.

“Ta không quan tâm, cũng không thương hại.

“Vứt ta xuống nước, đoạn tuyệt lòng ta.

“Lòng ta oán hận, không thể nói ra.”

Nghe được ca từ Lan Hề xướng lên, mày Vân Triệt nhăn lại.

Mèo đen trong lòng Vân Triệt cũng hơi nheo mắt.

Cái gì Vọng Hư, cái gì mây mù, thật sự không cần quá mức rõ ràng.

Lan Hề hát xong, ôn nhu nói “Đại khái là ả ta hát như vậy.

Sau khi hát xong, ả sẽ ngẩng đầu lên nhìn ngươi, giống như ta như bây giờ.”

Nói xong, Lan Hề vẫn luôn thẹn thùng bây giờ ngẩn đầu lên, thẳng tắp nhìn Ninh Thi Ngọc.

Ninh Thi Ngọc nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Lan Hề.

“A” Ninh Thi Ngọc hét lên một tiếng, sợ tới mức lui về phía sau hai bước, ôm kiếm nhảy tới bên cạnh Vân Triệt, ủy khuất vô cùng nói, “Sư tôn, ả ta dọa người quá đi.”

Vân Triệt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy nữ tử một khắc trước còn ôn nhu nhã nhặn lịch sự, bây giờ một thân hồng y, mái tóc xõa tung, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt như hạt châu xông từ trong hốc mắt ra, cơ hồ muốn rớt ra ngoài, máu cũng từ đó chảy ra, trên gương mặt trắng bệch lưu lại hai vệt máu đỏ tươi.

Thập phần dữ tợn, cũng thập phần thê lương.

Nhìn thoáng qua dáng vẻ của nữ quỷ kia, Vân Triệt mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhàn nhạt hỏi “Chuyện gì?”

Nữ quỷ ngẩn ra, hỏi “Ngươi, thế nhưng lại không sợ?”

Vân Triệt hỏi ngược lại “Có gì đáng sợ?”

“Sư tôn, ả ta lớn lên rất đáng sợ á.” Ninh Thi Ngọc tránh phía sau Vân Triệt, nói, “Ta đã sớm biết ả không thích hợp rồi, ta cho rằng ả ta sẽ đột nhiên lao lên đánh với ta, đến kiếm ta cũng đã chuẩn bị tốt.

Ai biết ả sẽ dọa người như vậy đâu.

Ta, ta, đáng sợ quá ta không dám nhìn ả đâu.”

Nghe xong Ninh Thi Ngọc nói, mèo đen trong ngực Vân Triệt khinh thường nhìn nàng một cái, rồi từ trong lòng Vân Triệt nhảy xuống.

Vân Triệt nhàn nhạt giáo dục nói “Lấy hình tượng dọa người, tất không lợi hại.”

Nghe Vân Triệt nói xong, hồng y nữ quỷ lạnh giọng cả giận nói “Vậy ngươi nhìn xem cô nãi nãi rốt cuộc có lợi hại hay không!”

Thanh âm nữ quỷ còn chưa dứt, một chiếc roi bạch cốt như tia chớp đã hướng về phía mặt y đánh tới.

Vân Triệt giơ nhánh cây mới vừa nướng cá lên, theo thế công của roi bạch cốt xoay ba vòng, hướng nó theo hướng của bản thân.

Một lực lượng không thể đo lường, thế nhưng lại túm được roi trong tay nữ quỷ ra.

Vân Triệt nhàn nhạt đứng dậy, một tay cầm đuôi roi bạch cốt, vung một roi về phía hồng y nữ quỷ.

Hồng y nữ quỷ lắp bắp kinh hãi, vội vàng hóa ra hai thanh trường kiếm dài hơn một thước, ngăn cản roi bạch cốt của mình.

“Khanh.”

Roi bạch cốt đánh một cái thật mạnh vào thân kiếm, chấn đến mức làm hồng y nữ quỷ muốn cầm cũng không được, song kiếm từ trong tay “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, máu tươi theo hổ khẩu ào ạt chảy xuống.

Hổ khẩu: phần ở giữ ngón cái và ngón trỏ.

Lực lượng cách quá xa, hồng y nữ quỷ tự biết mình không phải đối thủ, nên xoay người muốn trốn vào trong nước.

Nhưng một chân còn chưa dính vào nước, thì một đạo roi dài cuốn theo gió mạnh đã tới phía sau, cắt đứt vạt áo sau lưng hồng y nữ quỷ.

“Tranh.”

Một thanh trường kiếm mang ánh sáng lạnh thấu xương từ trong làn hơi nước dày đặc quỷ dị vụt ra, đột nhiên chặn đứng uy thế một roi kia của Vân Triệt.

Vân Triệt giương mắt nhìn lên, nơi hơi nước mê mang trên mặt sông, hắc y nam tử che mặt một tay ôm eo hồng y nữ quỷ.

Vân Triệt đổi thế công, một roi ném về phía hắc y nam tử che mặt kia.

Nam tử che mặt vung trường kiếm một cái, một đạo kiếm ý sắc bén thế nhưng lại chấn Vân Triệt lui về sau hai bước.

Vân Triệt ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử che mặt kia đã tới gần bản thân.

Toàn thân hắn đều dùng hắc y và mặt nạ che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh.

Nhưng mà chỉ bằng một đôi mắt đen nhánh đó, thế nhưng lại làm cho Vân Triệt cảm thấy thập phần quen thuộc.

Nhất định là đã gặp qua ở nơi nào rồi, thậm chí còn là một vị cố nhân giao tình không cạn.

Sát ý trong mắt nam tử che mặt chợt lóe, một kiếm hướng Vân Triệt ngực đâm tới..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio