Viên Bất Chu bị lòng đố kị công tâm, triển khai Bách Hoa Phiến.
Lăng Trần Sóc vươn tay ôm eo Vân Triệt, thân hình bỗng nhiên chuyển một cái, dùng lưng bản thân chặn lại cơn gió lạnh thấu xương.
Cát đá đầy trời, cỏ cây gãy rụng.
Cơn gió của Bách Hoa Phiến giống như lưỡi dao sắc bén, vẽ ra một vết máu thật sâu sau lưng Lăng Trần Sóc.
Nhìn thấy Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt, hai mắt Viên Bất Chu càng đỏ hơn, hung hăng quạt thêm hai cái.
Lăng Trần Sóc một tay ôm Vân Triệt, một tay xuất kiếm, ngăn cơn gió lại.
Ánh kiếm như nước, kiếm khí như hồng (cầu vồng).
Trực tiếp bức lui Viên Bất Chu hai bước.
Đột nhiên, lam y phá không mà đến, một tay đỡ lưng Viên Bất Chu, nói một tiếng “Sư bá”.
Viên Bất Chu lúc này mới miễn cưỡng đứng yên, khẽ gật đầu.
Vân Triệt giương mắt nhìn lên, trước mắt là một kẻ thân mặc lam y thêu chỉ vàng, giữa mày khảm một viên lam ngọc, ôn tồn lễ độ, đúng là đại đồ nhi Lam Thần Hoa.
Nhìn thấy Vân Triệt, Lam Thần Hoa ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hơi gật đầu nói: “Sư tôn.”
Vân Triệt nhìn Lam Thần Hoa một cái, không nói gì.
Không qua bao lâu, mấy trăm đệ tử Thanh huy Tông đã tới phía sau Lam Thần Hoa.
Từ Dao Thần, Ninh Thi Ngọc cũng ở trong đó.
Nhìn thấy Vân Triệt, đám tiên tu đều lần lượt cúi đầu.
Để ý thấy cánh tay Lăng Trần Sóc đang ôm eo Vân Triệt, Ninh Thi Ngọc hô to một tiếng, nói: “Lăng Trần Sóc ngươi quá không biết xấu hổ rồi đó! Mau buông sư tôn ra!”
Nghe Ninh Thi Ngọc nói, Lăng Trần Sóc càng ôm eo Vân Triệt chặt hơn.
Ninh Thi Ngọc tức giận đến mức phải rút kiếm xông lên trước, lại bị Từ Dao Thần bên cạnh túm lấy.
Ninh Thi Ngọc hô lớn: “Không được cản ta! Sư tôn đang bị ma đầu khi dễ ngươi không thấy sao!”
Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt một cái, rũ mắt, tất cung tất kính nói, “Nghe nói sư tôn ở đây, đồ nhi đã cố ý dẫn người tới.
Mời sư tôn cùng đệ tử trở về Vọng Hư Sơn.”
Vân Triệt không trả lời.
Lam Thần Hoa tiếp tục nói: “Những năm gần đây, đệ tử không ngày nào không nghĩ lại bản thân.
Chuyện năm đó, trong lòng đệ tử vẫn luôn áy náy, hối hận sâu sắc.”
“Đệ tử biết lời giải thích của mình quá mức cứng nhắc, nhưng vì tông môn mà sư tôn vất vả sáng lập ra, mấy năm nay đệ tử không thể không giữ kín, không nói thân phận của sư tôn ra, giúp sư tôn chống đỡ Thanh Huy Tông.”
“Đệ tử không dám xa cầu sư tôn tha thứ, nhưng hiện giờ sư tôn đã trở lại, đệ tử nguyện dâng tông môn cho ngài, mời sư tôn trở về cung Vọng Hư Sơn.”
Từ Dao Thần nói: “Lúc trước cho rằng sư tôn đã qua đời, hành động theo cảm tính cũng không làm nên chuyện gì, giúp sư tôn bảo vệ môn phái mới là thực tế, cho nên Thần Hoa sư huynh và đệ tử mới thương lượng bày ra hạ sách này, tạm giúp sư tôn bảo vệ môn phái, xin sư tôn không nên trách tội sư huynh, mà trở về Vọng Hư Sơn.”
Tay Lăng Trần Sóc chặt chẽ ôm chặt eo Vân Triệt lại, lạnh lùng nói: “Y sẽ không trở về với các ngươi.”
Từ Dao Thần nói: “Sư tôn có trở về hay không, không phải do ngươi định đoạt.”
Lam Thần Hoa giơ tay, cấm ngôn người phía sau, nói với Lăng Trần Sóc: “Sư đệ, mười bảy năm qua, chúng ta đã vì chuyện này mà náo loạn nhiều lần, bây giờ sư tôn đã tỉnh, là đi hay ở cũng do bản thân sư tôn quyết định, thế nào?”
Lăng Trần Sóc ấn Vân Triệt vào trong ngực, nói: “Không được.”
Ninh Thi Ngọc lớn tiếng mắng: “Ngươi không biết xấu hổ!!!”
Lam Thần Hoa không màng đến người khác, chỉ nhìn Vân Triệt, rũ mắt nói: “Sư tôn, trên dưới toàn bộ Thanh Huy Tông, không ngày nào mà không ở nhớ tới sư tôn.
Từ lúc cho rằng sư tôn ly thế, đến nay tinh thần sư thúc vẫn luôn thất thường, có lẽ nhìn thấy sư tôn trở về, có thể sẽ có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng chưa biết được.”
Những năm gần đây, Vân Triệt không yên lòng nhất đúng là sư đệ Diệp Việt Trạch.
Nghe Lam Thần Hoa nói đến, Vân Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Lăng Trần Sóc, ý bảo hắn buông mình ra.
Lăng Trần Sóc nhìn Vân Triệt một cái, có chút chần chờ, nhưng vẫn chậm rãi thả lỏng tay.
Lam Thần Hoa cúi đầu với Vân Triệt, đã thấp lại càng thấp, nhìn như vô cùng cung kính, nói: “Mời sư tôn về Vọng Hư Sơn.”
Vân Triệt bước lên trước một bước, Lăng Trần Sóc vội vàng kéo tay y lại, vô cùng ủy khuất nói: “Sư tôn, người không cần Trần Sóc sao?”
Vân Triệt nhẹ nhàng nhéo nhéo tay hắn, không nói gì.
Lăng Trần Sóc rũ mắt xuống, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Vân Triệt và cánh tay mình.
Hôm nay sư tôn đối với mình, đột nhiên ôn nhu hơn thường ngày rất nhiều.
Nếu đổi lại là ngày thường, hẳn là sư tôn sẽ trực tiếp lãnh lãnh đạm đạm nói “Buông tay”, mà không phải giống hôm nay, y chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hay xoa bóp tay mình, ý bảo mình buông tay.
Dù y vẫn không lựa chọn ở lại.
Lăng Trần Sóc rũ mắt, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, đáng thương hề hề nói: “Nhưng ta không nở rời xa ngươi.”
Vân Triệt quay đầu lại nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng, nói: “Ta sẽ trở về.”
Nghe y nói như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lăng Trần Sóc đang đứng trước mặt Vân Triệt.
Lăng Trần Sóc mở to hai mắt, đột nhiên cười đến mi mắt cong cong, như mang theo ánh mặt trời, nói: “Đồ nhi sẽ ở chỗ này chờ sư tôn!”
Mười bảy năm không trở về, cỏ cây Vọng Hư Sơn vẫn như cũ, cung điện cũng thế.
Vân Triệt men theo thềm đá thật dài lên Vọng Hư Sơn, quay đầu nhìn ngọn núi xanh ngắt cao ngất bên cạnh, hoa cỏ xum xuê ven đường, và cả cung điện nguy nga nối dài.
Tất cả đều quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.
Bước vào sơn môn, đi ngang qua trước điện, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Lam Thần Hoa, nói: “Sư tôn một đường vất vả, thỉnh ngài về tẩm điện nghỉ ngơi trước.”
Vân Triệt hỏi: “Việt Trạch ở đâu?”
Lam Thần Hoa đáp: “Nếu sư tôn đã trở lại, vẫn nên nghỉ ngơi trước một chút, gặp sư thúc sau cũng không muộn.”
Vân Triệt nói: “Không cần.
Mang ta đi.”
Lam Thần Hoa khẽ gật đầu, xoay người nói với Từ Dao Thần: “Ngươi mang sư muội và mọi người trở về nghỉ ngơi trước, ta dẫn sư tôn đi gặp sư thúc.”
Từ Dao Thần gật đầu, mang theo mọi người rời đi.
Lam Thần Hoa dẫn Vân Triệt quẹo trái đi đến một lối thềm đá tương đối hẹp, vừa đi vừa giải thích: “Từ khi cho rằng sư tôn không còn nữa, sư thúc vẫn luôn bi thống quá độ, dẫn tới tinh thần thất thường, khi thì nói mê sảng, khi thì động thủ đả thương người khác.
Đồ nhi thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời nhốt sư thúc ở Nguyên Quang động.”
Vân Triệt không nói.
Lam Thần Hoa và Vân Triệt dừng lại trước một sơn động giữa sườn núi, nói: “Sư tôn, mời.”
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trước mắt là một huyệt động đen nhánh cao bằng một người.
Trước Sơn động, được viết ba chữ “Nguyên Quang động” bằng chu sa.
Nguyên Quang động vốn là phúc địa động thiên, linh khí thâm hậu, hữu ích với tu hành, trước kia Vân Triệt cũng thường xuyên tới chỗ này tu luyện.
Nhốt người ở nơi này thanh tu, cũng không tính là cố tình bạc đãi.
Vân Triệt không nói gì thêm, đi theo Lam Thần Hoa vào trong động.
Trong động âm lãnh, tối tăm không ánh sáng.
Vách đá bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, cách bảy tám bước chân, mới được treo một cái đèn, miễn cưỡng chiếu sáng con đường u tối.
Vách đá cũng không khô ráo, mà có nước chảy tích táp, tụ thành hồ nước nhỏ trên mặt đất, làm ướt vạt y phục.
Xuyên qua thông đạo hẹp dài, phía cuối là một loạt huyền thiết đen nhánh dựng thẳng thành hàng rào, mỗi cái đều to bằng miệng chén.
Lam Thần Hoa giơ tay, song sắt liền nâng lên, con đường phía trước được mở ra.
Sau khi xuyên qua song sắt, chung quanh lập tức rộng mở thông suốt, huyệt động trở nên vô cùng trống trải.
Trước mắt là một ao nước đen nhánh, ánh sáng trên vách đá miễn cưỡng chiếu sáng được một nửa huyệt động.
Vân Triệt đưa mắt nhìn về trung tâm ao nước, nơi đó có một tòa thạch đài, một bạch y tiên tu đầu tóc rối bù đang ngồi bên trên, hắn nhắm mắt lại, như đang ở nghỉ ngơi.
Nghe được có người đến, bạch y tiên tu kia bỗng nhiên mở to mắt, mắng to một tiếng: “Lam Thần Hoa ngươi cái con chó này……”
Nửa câu sau còn chưa nói ra khỏi miệng, bạch y tiên tu đột nhiên thấy được Vân Triệt, hắn sửng sốt trừng lớn đôi mắt một lúc lâu, mới ngơ ngẩn hỏi: “A Triệt?”
Vân Triệt nói: “Là ta.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một câu cũng nói không nên lời.
Lam Thần Hoa khẽ cúi người vái chào Vân Triệt, nói: “Đệ tử ra ngoài động chờ sư tôn.”
Vân Triệt khẽ gật đầu, Lam Thần Hoa xoay người ra khỏi huyệt động.
Nhìn chằm chằm Vân Triệt nhìn hồi lâu, bạch y tiên tu vốn ngồi trên thạch đài lại đột nhiên kích động nhảy dựng lên, hô lớn: “A Triệt ngươi đi mau! Nơi này rất nguy hiểm!”
Vân Triệt còn đang nghi hoặc, thì nghe phía sau “Khanh” một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy song sắt đang mở ra kia rơi thật mạnh xuống.
Bạch y tiên tu phi thân xẹt qua mặt nước, trong giây lát đã tới trước mặt Vân Triệt, hắn giữ chặt tay y, sốt ruột nói: “A Triệt!”
Vân Triệt bị bàn tay lạnh băng của đối phương nắm chặt.
Bạch y tiên tu nhìn song sắt đen nhánh, lớn tiếng nói: “Lam Thần Hoa, ngươi rốt cuộc có còn là người hay không?! Ngươi nhốt ta ở đây thì cũng thôi đi, sư tôn ngươi nuôi ngươi dạy ngươi mấy trăm năm, không có y làm sao có ngươi hôm nay, hắn có chỗ nào có lỗi với ngươi, vì sao ngươi lại đối với y như vậy?! Thả y ra mau!”
“A, lời này của sư thúc sai rồi.” Bên ngoài song sắt, thanh âm lạnh như hàn băng trong bóng đêm từ từ truyền ra, một bộ lam y ở dần hiện thân bên ngoài.
Vân Triệt hơi nhíu mày.
“Sư tôn.” Lam Thần Hoa nói, “Hành động năm trước của ngài, thật sự là khánh trúc nan thư.
Dù cho ngài vẫn còn lưu tại trên đời này, thì cũng không có người nào không mặt mũi như vậy mà tôn thờ ngài.”
Khánh trúc nan thư: tội ác chồng chất; chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi.
"Cho dù ngài đã trở lại, thì vị trí này cũng ngồi không xong.
Sẽ có rất nhiều người phản đối ngài, nghi ngờ ngài, cuối cùng chỉ sợ đến tông môn này cũng không giữ được.”
“Chết, hẳn là kết cục tốt nhất của ngài.”
Vân Triệt nhìn gương mặt ôn tồn lễ độ bên ngoài, không nói gì.
Tiên tu bạch y bên cạnh Vân Triệt nghe được liền nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Ngươi cái đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa này! Toàn bộ Thanh Huy Tông đều là tâm huyết của y, cẩn trọng năm mới có đệ nhất tông môn Thập Tam Châu ngày hôm nay, ngươi cho rằng không có y, ngươi còn xem là thứ gì?!”
“Sư tôn nhìn như vô tình, kỳ thật lại quá mức trọng tình, đã chú định không làm được nghiệp lớn.” Cách một loạt song sắt, Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, bộ dáng đau lòng, nói, “Kỳ thật mười bảy năm trước, ngài cũng đã có sự lựa chọn.”
“Mười bảy năm trước, dù chúng ta biết ngài là Bạch Thiên Hàn, nhưng cũng không giết được ngài.
Ngài đã sớm nhìn ra, chúng ta dụ dỗ ngài một mình tru sát mười chín vị Yêu Vương là một cái cái bẫy rập, mục đích chính là tiêu hao ngài để chúng ta có thể có phần thắng, bản thân ngài cũng ngoan ngoãn cắn câu không phải sao?”
“Ta biết ngài không để bụng công danh, cũng không thèm để ý cái vị trí phía trên vạn người này, chẳng qua ngài vẫn còn để ý đến sư thúc a.
Nghe nói hắn điên rồi, ngài sẽ liền cùng ta trở về.
Nói đến cùng, nếu không phải bản thân ngài quá mức trọng tình, thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.”
“Mỗi người đều có nhược điểm.” Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, gằn từng chữ, “Nhưng cái nhược điểm này của ngài, thật sự là quá trí mạng.”
“Ngươi vốn dĩ không gặp phải mấy trò tặc tử ám toán này, đều do ta liên luỵ ngươi!” Bạch y tiên tu bên cạnh Vân Triệt thở dài một tiếng, nhíu mày mắng Lam Thần Hoa, “Khi sư diệt tổ, lương tâm ngươi đều bị chó ăn hết rồi!”
“Sư tôn, đa tạ công ơn bồi dưỡng hơn ba trăm năm của ngài, đệ tử sẽ khắc trong tâm khảm.” Lam Thần Hoa âm trầm nhếch môi, nói, “Hôm nay ngài chết trong tay kẻ điên này, đệ tử và sư đệ sư muội đều bi thống vạn phần, mỗi năm nhất định sẽ tế bái thương nhớ ngài, không quên đại ân đại đức của ngài.”
Nói xong, trong giây lát thân ảnh Lam Thần Hoa liền biến mất vào bóng tối bên ngoài song sắt.
Đột nhiên, toàn bộ sơn động bỗng nhiên rung chuyển, cự thạch trên đỉnh đầu rơi xuống như mưa, ầm ầm nện xuống trên mặt đất, “Bùm bùm” mà rơi vào bên trong hồ nước.
Bốn phía một mảnh đất rung núi chuyển, sơn động này lập tức sẽ sụp xuống.
Lam Thần Hoa, muốn đem y và sư đệ Diệp Việt Trạch chôn sống ở chỗ này..