Xuyên Toa Chư Thiên

chương 100: phi mã mục trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đám mây trắng, Sở Dương khóe miệng khẽ cong, lộ ra ý cười.

Động tác sau cùng khiến Tống Khuyết triệt để minh bạch, nếu ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.

Sau khi rời xa được trăm dặm, Sở Dương bay khỏi trường kiếm, đi bộ tới trước.

Lần này đi ra, trừ giải quyết chuyện Lĩnh Nam thì Sở Dương không định quay trở lại trong thời gian ngắn. Hắn đến thế giới này được tám năm nhưng còn chưa đi khắp nơi, có chút tiếc nuối, thế nên thừa dịp kết thúc một lần tu luyện, ra ngoài trông núi xem sông, trong lúc du tẩu cảnh đẹp tráng lệ thì giải một chút oán khí.

Đã du lãm cảnh đẹp sông núi thì không lý nào lại ngự kiếm phi hành được.

“Phương thế giới này dường như sâu dày hơn Tiểu Lý Phi Đao nhiều, tựa hồ trời cao hơn, đất xa hơn.”

Ngoại trừ thế giới Thiên Vũ đại lục, Sở Dương đã đi qua thế giới Phong Vân, thế giới Tiểu Lý Phi Đao, đây coi như là thế giới thứ ba, hắn cũng phát hiện sự khác biệt giữa các thế giới.

Mỗi một thế giới sẽ có quy tắc riêng.

Chậm rãi tiến lên, tự do tự tại.

Một ngày này, Sở Dương đi ngang qua một thôn trấn, nhìn thấy bóng người phía trước thì không khỏi cười khổ.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Sở Dương đi tới gần nói.

“Công tử!”

Ở khắp Sở phủ cũng chỉ có một người xưng hô với Sở Dương như vậy, người đó là Liễu Trinh.

Lúc mới bắt đầu, nàng hết sức e ngại Sở Dương, về sau chẫm rãi tiếp xúc thì nàng mới phát hiện vị “Sở gia” này bình dị gần gũi, rất tốt với mọi người, trong cả phủ dù nàng hay những hạ nhân khác thì đều chưa từng trách cứ qua.

Mỗi ngày phục sức Sở Dương sinh hoạt hàng ngày, tâm tính không hiểu phát sinh biến hóa, tại ba năm trước, nàng đánh bạo cải biến xưng hô.

Sở Dương vẫn nhớ, lần đó, lúc Liễu Trinh khe gọi “công tử” thì cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, người cúi đầu, tiếng gọi như tiếng ruồi muỗi.

“Công tử một thân một mình rời đi, không ai ở cạnh chiếu cố, ta không yên lòng.”

Liễu Trinh cười duyên dáng: “Biết ngươi đến Lĩnh Nam nên ta liền chờ ở bên cạnh, về sau nghe nói ngươi rời đi nên ta bảo ám vệ tra xét hành tung của công tử, sớm chờ ở đây.”

“Vất vả!”

Sở Dương nói ra.

Muốn sớm chờ ở phía trước tất nhiên phải đi đường dài, dù là Liễu Trinh hiện tại có tu vi tiên thiên cảnh nhưng cũng tuyệt không dễ dàng.

“Vậy, công tử, ngươi không đuổi ta nhỉ?”

Liễu Trinh mừng thầm trong lòng.

“Nếu ta đuổi ngươi thì cũng quá bất cận nhân tình!”

Sở Dương cười ha ha một tiếng, vung tay lên: “Đi, theo ta dạo chơi thiên địa!”

“Vâng, công tử!”

Liễu Trinh đại hỉ.

Có người làm bạn, đi đường liền không còn tịch mịch.

Lúc trước một thân một mình rời đi, Sở Dương từng nghĩ không nên để Liễu Trinh đi theo, nào ngờ nha đầu này lại đuổi đi theo, vậy liền thuận theo tự nhiên.

Hắn cũng nghĩ đến lời của Tống Khuyết.

Với tương lai, với nhân sinh, lại có thể ngộ khác biệt.

Cảnh mặt trời lặn, nhìn từ trên đỉnh núi quả thật đẹp không sao tả xiết; Tờ mờ sáng, mặt trời mọc lên ở hướng đông, ngồi xem mây mù giăng phủ; Bên cạnh rừng trúc, bên cạnh hồ sen, nhàn nhã thả câu; Nơi phồn hoa, nhấm nháp mỹ thực trong phố xá sầm uất.

Hai người đi không nhanh, chưa hết một ngày đã đi tới một chỗ địa giới.

“Công tử, phía trước chính là Phi Mã mục trường, nếu như bắt xuống thì tương lai có tác dụng không nhỏ với chúng ta.”

Kiến thức nhiều, võ đạo cũng có thành tựu sơ bộ, tổng thể thì tính cách của Liễu Trinh cũng có biến hóa khác với thuở ban đầu: “Nghe nói, tràng chủ là một mỹ nhân đấy!”

“Phi Mã mục trường là chỗ binh gia tất tranh, chờ khi thiên hạ đại loạn thì nơi này sẽ trở thành chỗ quần hùng tranh đoạt.”

Sở Dương gật đầu: “Ngươi có biết tại sao Phi Mã mục trường một mực tương đối bình tĩnh không?”

“Nghe nói thương gia là hậu đại võ tướng mạt Tấn, tâm huyết của mấy đời người, kinh doanh hơn một trăm năm nên tự nhiên thế lực rắc rối khó gỡ. Chủ nhân thế hệ này là một nữ tử tên Thương Tú Tuần, người bình thường cũng không dám xúc phạm nàng!”

Liễu Trinh hiểu rõ thiên hạ đại thế, nói tiếp: “Nhưng nghe nói, dường như tứ đại khấu nhìn chăm chăm nơi này, thường xuyên xâm phạm!”

“Xác thực như thế!”

Sở Dương hài lòng gật đầu, về phần tứ đại khấu thì hắn không nhiều lời.

Sau khi đến nơi, quản sự thấy y phục hai người họ gọn gàng lộng lẫy, khí chất bất phàm thì không đuổi đi mà lập tức thông tri cho tràng chủ Thương Tú Tuần.

Phút chốc công phu, bọn hắn được mời đến phòng khách, phụng dâng trà nước.

“Chẳng hay hai vị đến từ đâu? Đến nông trường ta để làm gì?”

Thương Tú Tuần sau khi ngồi xuống ghế thì hỏi thẳng.

Nàng tuổi còn trẻ nhưng lại có được sự tỉnh táo không tương xứng với tuổi tác.

“Đi ngang qua nơi đây nên ghé xem một chút.”

Sở Dương cười nói.

Thương Tú Tuần rất đẹp, đẹp như mây trắng nơi chân trời, như sương như khói khiến người ta rất khó bắt lấy.

Một nữ tử có thể chưởng quản một Phi Mã mục trường lớn như vậy thì dù tâm tính hay thủ đoạn cũng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người thường.

“Công tử, thương tràng chủ cũng không phải người bình thường, không bằng sảng khoái nói thẳng ra cho thống khoái đi!”

Liễu Trinh chen ngang: “Có thể?”

Sở Dương khẽ nhún vai.

Thương Tú Tuần bất động thanh sắc, nhìn Sở Dương một chút xong lại nhìn sang Liễu Trinh, hỏi: “Không biết chuyện gì?”

“Chúng ta có thể giải quyết tứ đại khấu giúp ngươi!”

Liễu Trinh lúc này nói ra.

Thương Tú Tuần khẽ run cánh tay, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ bằng hai người các ngươi?”

“Không, một mình công tử là được!”

Liễu Trinh chân thành nói.

“Người đâu, tiễn khách!”

Thương Tú Tuần lúc này đứng dậy, phất ống tay áo một cái, quay đầu bước đi.

Tứ đại khấu là người thế nào, thủ hạ mấy vạn nhân mã, dù là tam đại tông sư đối mặt cũng sẽ sinh ra sợ hãi chứ huống chi là hai người trẻ tuổi trwocs mắt, tưởng mình trẻ nên dễ bị lừa ư?

Sở Dương khẽ buông tay ra.

Liễu Trinh thở dài một tiếng, nói tiếp: “Sở thị võ quán có thể làm được hay không?”

Thương Tú Tuần dừng bước chân, xoay người lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi rốt cục là ai?”

“Công tử nhà ta là quán chủ của Sở thị võ quán, Sở Dương!”

Liễu Trinh giới thiệu, nói: “Ta là thị nữ bên người công tử, Liễu Trinh.”

“Hắn á? Tổng quán chủ? Tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi hả!”

Thương Tú Tuần giận dữ, lại cũng đặc sắc.

Sở Dương mỉm cười, đứng người lên, thản nhiên nói về một hướng: “Lỗ Diệu Tử, ngươi nghĩ có đúng không?”

Thanh âm của hắn không lớn nhưng sau khi truyền ra ngoài lại hóa thành tiến nổ, hạo đãng cuồn cuộn, quét sạch mà đi.

Lỗ Diệu Tử ẩn cư trong trúc lâu cách đó không xa vừa thưởng thức trà vừa nghiên tai lắng nghe, chuyện phát sinh nơi này đều không thoát khỏi lỗ tai của hắn.

Bỗng nhiên hắn biến sắc, đột ngột đứng dậy, khí thế ẩn núp trong cơ thể bộc phát chấn nát bấy căn phòng. Ngay khi thanh âm truyền tới, hắn lại biến sắc lần nữa, “lộp bộp” rút lui hai bước.

“Hay cho Sở Dương!”

Lỗ Diệu Tử hét lớn một tiếng, phi lân lao ra, chỉ chớp mắt đã tới chính sảnh. Hắn đứng trước người Thương Tú Tuần, nhìn Sở Dương với vẻ cảnh giác thật sâu.

“Với công lực của ngươi, ba Đại tông sư trên thế gian chưa chắc đã đấu lại ngươi!”

Lỗ Diệu Tử nghiêm túc nói: “Ta tin ngươi là quán chủ của Sở thị võ quán, với quyền hành trong tay thì sao ngươi lại tới đây?”

Thương Tú Tuần phức tạp nhìn Lỗ Diệu Tử trước người, mím môi.

“Thiên hạ sắp đại loạn, chỗ này tất nhiên sẽ là nơi tranh giành của các phương, ta nói đúng chứ Lỗ Diệu Tử?”

Sở Dương sau khi lui lại thì ngồi xuống lần nữa.

“Nói thế nào?”

Lỗ Diệu Tử co rụt con ngươi lại, bất động thanh sắc.

“Đại Tùy mở khoa cử, hành động này chẳng khác gì phá đi sự lũng đoạn tri thức của các thế gia, tự nhiên sẽ bị chống đối, nhưng Đại Tùy lập quốc hùng hậu, nội tình rất sâu nên thời điểm bình thường tự nhiên sẽ chẳng có việc gì, chỉ có thể chơi ngáng chân trong âm thầm. Tuyên nhiên, Tùy Dương Đế lại chinh phạt Cao Ly, thắng thì cũng thôi đi, nhưng những thế gia đại tộc kia sao để hắn thắng lợi được? Bởi thế thua liền hai lần, hao hết nội tình. Thiên hạ hiện nay kêu gào sục sôi, thế gia đại tộc đều đang chuẩn bị loạn thế. Tùy Dương Đế thì sao? Vẫn cứ bị che đậy, hoặc có lẽ bây giờ hắn đang chuẩn bị chinh phạt Cao Ly lần ba, đến lúc đó tất nhiên thảm bại, toàn bộ thiên hạ sụp đổ.”

Sở Dương nói ngắn gọn: “Đến lúc đó, Phi Mã mục trường này của ngươi sẽ có kết cục gì? Tốt một chút thì sẽ bị thu gom, kết cục xấu thì bị diệt mất.”

Lỗ Diệu Tử biến sắc liên tục.

Tài năng cùng trí tuệ của Lỗ Diệu Tử không thua kém Tống Khuyết, hắn lại là người ngoài cuộc, mặc dù ẩn cư nơi đây nhưng lại rất rõ thiên hạ đại thế. Sở Dương nói như thế chính là tình huống có khả năng xảy ra nhất.

Thương Tú Tuần cũng biến sắc mặt.

“Mục đích của ngươi là gì?”

Lỗ Diệu Tử đã có suy đoán nhưng vẫn hỏi.

“Ngươi bị ám thương nên hẳn chỉ sống tối đa ba bốn năm nữa thôi đúng không?”

Sở Dương lại nói sang chuyện khác.

“Sao ngươi lại biết?”

Lỗ Diệu Tử co rụt con ngươi lại.

Thương Tú Tuần mặt trắng nhợt, lộ ra vẻ kinh hoảng.

“Những chuyện ta không biết trên thế gian này đã ít lại thêm ít.”

Sở Dương nói tiếp: “Để tỏ lòng thành ý, ta trước chữa thương cho ngươi!”

Nói xong, Sở Dương bước một bước đã tới trước người Lỗ Diệu Tử.

“Không được!”

Lỗ Diệu Tử dầu gì cũng là Tông sư đỉnh phong, nếu không phải năm xưa bị người hắn yêu thích là Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên gây thương tích thì hắn tất nhiên có thể đạt đến cảnh giới Đại tông sư. Nhìn thấy Sở Dương động thủ thì Lỗ Diệu Tử muốn ngăn cản, nhưng lại bị một chỉ của Sở Dương phá vỡ kình khí trong cơ thể, điểm trúng huyệt đạo.

Chỉ co lại thành quyền, vừa vặn rơi ngay chỗ ngực Lỗ Diệu Tử.

Sở Dương vận chuyển huyền công, Xích Hỏa đế kình trong Ngũ Đế quyền lập tức phun ra, chui vào trong cơ thể Lỗ Diệu Tử. Thương thế trong cơ thể hắn là thiên ma chi lực của Chúc Ngọc Nghiên, âm tàn ác độc, là thứ khó đối phó nhất, hắn hóa giải hơn hai mươi năm nhưng không đạt được hiệu quả gì nên phải chết, những lốm đốm có thể thấy được kia gặp phải Xích Đế hỏa kình thì tựa như băng tuyết tan rã, bị ép diệt phi tốc.

PHỤT! PHỤT!

Lỗ Diệu Tử bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu đen, cả người uể oải không thôi.

“Thanh đế nhất xuất, khô mộc phùng xuân!”

Sở Dương xoay chuyển quyền kình, toát ra Thanh Đế mộc chân khí ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, trong khoảnh khắc, Lỗ Diệu Tử với khí tức suy yếu bắt đầu tăng cường, chỉ một lát, sắc mặt hắn đã hồng nhuận.

“Sao nào?”

Sở Dương lui ra sau hai bước, thở một hơi.

Càng lĩnh hội Ngũ Đế quyền thì Sở Dương càng cảm giác được nó bác đại tinh thâm. Hắn thậm chí cảm giác đạo vận của Ngũ Đế quyền còn lâu mới được khám phá ra. Bây giờ, hắn có thể thuần thục vận chuyển biến hóa của năm loại chân khí.

“Vậy mà, vậy mà thực sự tốt!”

Lỗ Diệu Tử thoáng cảm ứng, lập tức kích động toàn thân run rẩy.

“Xong chưa?”

Thương Tú Tuần lần đầu lộ ra vẻ ân cần với hắn.

Vừa rồi nàng khẩn trương muốn chết, quyết thông thể loạn, vẫn lẳng lặng chờ đợi.

“Tốt, triệt đệ tốt.”

Lỗ Diệu Tử vô cùng vui sướng: “Trước kia ta từng dự đoán, nếu có thể sống thêm ba bốn năm nữa thì ta đã phi thường hài lòng. Bây giờ sao? Chí ít có thể sống hai ba mươi năm.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thương Tú Tuần thở khẽ, quay lại vẻ lãnh đạm như cũ, bởi vì liên quan đến mẫu thân nên nàng một mực xa lánh Lỗ Diệu Tử, nhưng trong lòng lại hết sức quan tâm, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mà thôi. Nàng quay người lại, nhìn Sở Dương và nói: “Rốt cục mục đích của ngươi là gì?”

“Sở thị võ quán là của ta, Liên Hợp thương hội là của ta, Duyệt Tân lâu là của ta, trước đây không lâu, ta đã đạt thành hiệp nghị với Lĩnh Nam Tống Khuyết, hợp tác toàn diện.”

Sở Dương không tiếp tục ẩn giấu mục đích, ánh mắt sáng rực nói: “Ta cần tinh lương chiến mã của Phi Mã mục trường, tương lai chinh chiến phương bắc, diệt vong Đột Quyết, quét ngang dị tộc.”

“Ta được chỗ tốt gì?”

Thương Tú Tuần hết sức tỉnh táo.

“Võ đạo, ta có thể dễ dàng bồi dưỡng ngươi thành cường giả Tông sư; Sự nghiệp, ta có thể giao Duyệt Tân lâu cho ngươi quản lý; Còn những chuyện khác thì chỉ cần ngươi nói ra, ta nghĩ, với năng lực của ta thì hẳn có thể làm được.”

Sở Dương chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ thiên thu.

Thương Tú Tuần tài tình phi phàm, nếu như có thể thu phục thì không gì tốt hơn.

Đúng lúc này, một người thị vệ chạy như bay đến khiến cho Thương Tú Tuần bị khí tức của Sở Dương khiến cho thất thần lập tức ổn định lại cảm xúc, xoay chuyển tầm mắt, nhưng trong lòng lại thật lâu cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.

Lỗ Diệu Tử ở bên cạnh lại nở nụ cười thâm ý sâu sắc, khiến Liễu Trinh nhìn rất là cảnh giác.

“Chuyện gì?”

Thương Tú Tuần quay người ngồi ở chủ vị, dò hỏi.

“Tràng chủ, tứ đại khấu lại xâm phạm, nhưng lần này, tựa hồ là dốc hết tất cả binh lực.”

Thị vệ kinh hoảng đáp.

Thương Tú Tuần biến sắc, chưa kịp phân phó thì Sở Dương cười nói: “Đúng lúc, thành ý tiếp theo của ta đã đến.”

Convert by: Xinh_Xinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio