Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành.
() Biết trên núi có hổ nhưng vẫn hướng núi hổ mà đi (dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn cứ lao vào).
Sở Dương nhất định phải đạt được Hòa Thị Bích, nhưng hắn không muốn bị đối phương dắt mũi, nhanh chóng chạy tới.
Tuy nhiên một chuyện xảy ra sau đó đã khiến hắn triệt để phẫn nộ.
Tin tức truyền lại, Sở phủ chấn động.
Trong đại sảnh, Sở Dương mặt trầm như nước.
Mặc dù hắn không yêu thích Thương Tú Tuần nhưng từ khi ở chung đến nay cũng khó tránh khỏi nảy sinh chút tình cảm.
Người ngoài thì nhận định vị kỳ nữ cân quắc không kém đấng mày râu này nhất định sẽ là một trong những nữ chủ nhân tương lai của Sở phủ. Ở trong Sở phủ, dù là bọn người Khấu Trọng nếu gặp cũng cung kính hết mực.
Nhưng không ngờ Thương Tú Tuần lại bị chặn giết giữa đường, không rõ tung tích.
Chuyện này đã phạm phải điều kiêng kị của Sở phủ, động phải vảy ngược của Sở Dương.
“Có tin tức không?”
Sở Dương ngồi ngay ngắn ở chính giữa, đạm mạc hỏi.
“Sư phụ, đủ loại dấu hiệu cho thấy Thương cô nương đã được đưa tới phương bắc.”
Sở Nhất cẩn thận nhìn Sở Dương, lập tức nói rõ sự thật.
Trong ba người đệ tử, Khấu Trọng tòng quân chém địch, đây cũng là sở trường của hắn; Từ Tử Lăng tự nhiên cũng đi theo; Còn lại Sở Nhất thì thực lực kém hơn một chút nên nhậm chức tại ám vệ, phụ trợ Từ Thế Tích.
Bình thường thì tin tức sẽ do hắn truyền lại.
“Ngươi tự mình đi một chuyến, truyền thủ mệnh của ta, lệnh cho Lý Tĩnh thống soái tam quân tiến quân với tốc độ cao nhất, ai dám căn ngăn, giết!”
Nói xong, Sở Dương lấy ra bút mực, đại bút vung lên, đắp con dấu lên, sau đó giao cho Sở Nhất.
“Sư phụ...”
Sở Nhất khá lo lắng.
Sở Dương phất tay, thanh âm hết sức băng lãnh: “Từ khi ta đến nơi đây, chỉ muốn thôi diễn công pháp, thu thập tài nguyên, yên tĩnh tu luyện, đề cao bản thân. Còn thế lực thì chẳng qua chỉ thuận thế làm thôi. Dù cho đi tới mức này thì ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.”
Đi ra ngoài phòng, Sở Dương nhìn phương bắc.
“Rốt cục cũng phải...”
Sở Dương hít một ngụm trọc khí, cười lạnh: “Nếu thế, ta sẽ cho thế nhân biết chút thủ đoạn của ta.”
Hắn đang muốn rời đi thì thấy Lỗ Diệu Tử vội vàng hấp tấp đi tới.
“Phủ chủ, ta muốn đi Lạc Dương!”
Lỗ Diệu Tử sắc mặc trầm lại, nhanh chóng nói.
“Việc này giao cho ta, ngươi cứ an tâm đi!”
Sở Dương sắc mặt bình thường trở lại, vỗ về an ủi.
“Sao ta có thể an tâm được? Nàng là nữ nhi của ta, bây giờ không rõ sống chết thì sao ta an tâm làm việc được?”
Lỗ Diệu Tử cười khổ một tiếng, lộ ra hận ý ngập trời, mắt nhìn phương bắc, nói: “Bọn hắn đáng chết!”
“Nếu ngươi đã muốn đi thì tìm Lý Tĩnh đi, đi theo đại quân, nếu gặp phải nhân vật khó chơi thì bằng thực lực của ngươi cũng có thể trấn áp một hai.” Sở Dương trầm tư nói.
“Tạ ơn phủ chủ!” Lỗ Diệu Tử rốt cục gật đầu.
“Liễu Trinh!” Sở Dương hô to một tiếng.
“Công tử!”
Liễu Trinh đang ở trong hậu hoa viên nghe thấy Sở Dương gọi thì tung người lên không, bay tới phụ cận, thấy Sở Dương mặt trầm như nước thì lập tức hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Thương tiểu thư bị bắt, ta chuẩn bị đi cứu nàng, sau khi ta rời đi thì ngươi được toàn quyền xử lý mọi chuyện ở Sở phủ, như ai không dám nghe!”
Sở Dương liếc mắt sang Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan cùng những quản sự, sau đó nói: “Ngươi có thể giết chết ngay lập tức!”
Liễu Trinh chấn động, buồn vui khó tả nói: “Vậy công tử người đi một mình sao?”
“Thế gian này chẳng lẽ còn nơi nào ta không thể đi?”
Nói xong, dưới chân Sở Dương hiện ra Vô Song kiếm, hắn đằng không lao vút đi.
BỊCH!
Sở Dương vừa rời đi, chỉ thấy Tôn đạo trưởng xộc tới, nhìn phương hướng Sở Dương rời đi mà thở dài nói: “Vốn là một con thương long tung hoành thương khung dõi xuống thiên hạ, cũng chỉ thuận thế dẫn đạo mà thôi, bây giờ lại khiến hắn kinh nộ thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Hắn ở chung cùng Sở Dương một thời gian không ngắn, biết người phủ chủ này là một người lạc quan thoáng đạt, thời điểm bình thường thì bình dị dễ gần, nhưng trong cơ thể lại ẩn dấu sát khí khiến thiên hạ thương sinh run sợ.
“Hiện đang loạn thế nên phải nhanh chóng ra quyền!”
Lỗ Diệu Tử hung ác nói: “Tai họa do ông trời giáng xuống có thể tránh, tự gây ra tai họa thì có trốn cũng không được. Bọn hắn đang muốn chết, Lý phiệt, Độc Cô phiệt, Vũ Văn phiệt, các ngươi đang triệt để bước lên đường cùng, không còn đường sống.”
Trên không trung, Sở Dương xuyên thẳng qua những tầng mây, nhanh như thiểm điện.
Chạng vạng tối, trời chiều ngã về tây, ráng đỏ như máu.
Gió núi quét qua, lãnh ý thâm hàn.
Sở Dương đi tới bên ngoài thành Lạc Dương, hắn bay tới trong thành, không hề ẩn tàng mà đường đường chính chính, bá khí mà đến, đây là ngạo khí của hắn.
Hắn tương đối quen thuộc nơi này.
Tâm linh đảo ảnh lần nữa quét ngang toàn bộ Lạc Dương.
Rốt cục, Sở Dương cũng chú ý đến hoàng thành trong nội thành, hoàng cung bây giờ được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, ở bên trong có thật nhiều người khí vũ hiên ngang đang nghị luận sự tình.
Bên ngoài hoàng cung là tường nội thành, ở trên cửa dựng một cây trụ, bên trên buột chặt một nữ tử, ngoại trừ tinh thần tiều tụy ra thì cũng không có nhận phải tra tấn gì.
Nữ tử này là Thương Tú Tuần.
“Chỉ một Hòa Thị Bích sợ ta không tới nên phải dùng chiêu số hạ lưu này ư?”
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, bay tới chỗ Thương Tú Tuần.
“Không ngờ ngươi lại ngự kiếm hành không, thật không thể tưởng tượng nổi!”
Ninh Đạo Kỳ bước ra trước tiên, đầu trọc lóc, đứng trên trường thành, vẻ mặt chấn động.
Cùng thời điểm đó, từng nhóm binh sĩ từ trên tường thành đứng lên, nhao nhao kéo cung nhắm Sở Dương, chí ít có hơn ngàn cung tiễn thủ. Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ lại là sự bối rối, tựa như đang bất an khi thấy thiên thần.
Phía dưới tường thành thì từ từ hiện ra từng đội ngũ, ít nhất cũng không kém hơn năm ngàn người, từng người đều là chiến sĩ tinh anh.
“Ninh Đạo Kỳ, lúc trước ta tha cho ngươi một mạng mà giờ ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta, thật tưởng ta không dám giết ngươi sao?”
Sở Dương chân đạp trường kiếm, chậm rãi tiến lên, không hề nhìn qua đám cung tiễn thủ cùng đội ngũ bên dưới, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Đạo Kỳ, lộ ra sát cơ.
“Ngươi xác thực có năng lực giết ta!”
Ninh Đạo Kỳ lạnh nhạt nói: “Ma môn đã bị ngươi diệt, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đối xử với nhân sĩ võ lâm thiên hạ như thế nào? Đối đãi với phật đạo hai nhà như thế nào?”
“Hết thảy phải tuân theo luật pháp!”
Sở Dương đạm mạc nói.
“Người trong giang hồ lẫn phật môn đạo môn căn bản đã siêu thoát thế tục, sao có thể bị ước thúc?”
Ninh Đạo Kỳ lắc đầu.
“Siêu thoát thế tục? Chỗ ngươi đứng bây giờ là đâu?”
Sở Dương cười lạnh nói.
“Ngươi thật cứ khăng khăng như thế?”
Ninh Đạo Kỳ thở dài: “Phật môn đạo môn liên tục xuất hiện rất nhiều cường giả, trấn áp ma môn, uy hiếp man di, xuất thế nhập thế, chỉ có quy củ, há có thể ước thúc?”
“Ninh đạo huynh nói có lý!”
Lại một đạo nhân đi ra, ánh mắt thăm dò nhìn Sở Dương xen lẫn vẻ không hiểu. Ngón tay hắn liên tiếp kết động, tựa như đang suy tính gì đó nhưng lại chẳng tính ra được gì.
“Có lý? Hắc hắc, loạn Ngũ Hồ năm xưa ăn tận Hán dân, các ngươi ở đâu? Các ngươi uy hiếp ai? Dương Quảng ba lần chinh phạt Cao Ly, giương cao quốc uy Đại Tùy thì sao các ngươi không đi trấn áp Phó Thải Lâm? Đột Quyết nhiều lần gõ quan, đánh thảo cốc, các ngươi đã ở đâu? Chẳng qua chỉ là một đám cao cao tại thượng, giả nhân giả nghĩa nô dịch vạn dân mà thôi!” Sở Dương oán hận.
“Ngươi là ai?” Sở Dương hỏi.
“Bần đạo Viên Thiên Cương!”
Đạo nhân chắp tay, sắc mặt u ám.
“Hóa ra là ngươi!”
Sở Dương chấn động, vị này là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ cũng đến đây, hắn không khỏi nói: “Ninh Đạo Kỳ thân ở đạo môn nhưng lòng hướng phật, chẳng qua chỉ là chó giữ nhà cho Từ Hàng Tĩnh Trai mà thôi, khiến cho thiên hạ đạo môn phải hạ thấp tư thái, kém hơn phật môn một bậc. Ta muốn diệt phật, hắn ra mặt hợp tình hợp lý, nhưng sao ngươi lại xuất hiện?”
Viên Thiên Cương trầm mặc.
“Nếu tính theo đạo môn thì ngươi không đứng ở bên ta thì thôi, ít nhất cũng không nên giúp ai mới phải. Nếu giảng đạo nghĩa, bên ta là thuần người Hán, mà bên bọn hắn không khỏi có thế gia đại phiệt có huyết thống người Hồ. Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
Sở Dương truy hỏi.
“Ta từng thiếu Ninh đạo trưởng một phần ân tình!”
Viên Thiên Cương thở dài.
“Ha ha ha!”
Sở Dương cười to nói: “Tư tình lớn hay giáo nghĩa lớn hơn? Tiết khí dân tộc lớn hay tư tình của ngươi lớn hơn? Viên Thiên Cương a Viên Thiên Cương, ta thường nghe người ta nói ngươi tính toán rõ ràng mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng hôm nay gặp mặt, lại ngay cả đại nghĩa lẫn tiểu nghĩa cũng không phân biệt được, ngay cả trái phải rõ ràng cũng không rõ, thật chẳng ra làm sao cả!”
“Nhiều lời vô ích, ăn ta một chưởng!”
Viên Thiên Cương lại biến sắc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, nhoáng người nhảy lên cao, vậy mà nhảy đến giữa không trung, tung ra một chưởng tới phía Sở Dương.
Núi kêu biển gầm, gió nổi mây phun.
Vị này thực ra cũng là cường giả Đại tông sư, không kém hơn Ninh Đạo Kỳ là bao.
Ninh Đạo Kỳ nguyên bản còn đang lo lắng, thấy thế thì không khỏi mím môi một cái.
Sở Dương nhếch miệng cười, tung chưởng đón tiếp, mắt thấy hai chưởng chạm nhau thì Viên Thiên Cương bỗng nhiên lui chưởng, dùng ngực đón nhận một chưởng của Sở Dương, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống dưới.
Sau khi rơi xuống đất, Viên Thiên Cương lại bắn người lên không, đi ra nơi xa, chỉ để lại một câu: “Ninh Đạo Kỳ, tình cảm ngươi ta đã hết. Lý Thế Dân, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Ninh Đạo Kỳ há to miệng nhưng rốt cục không lên tiếng, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Trên không trung, Sở Dương khẽ gật đầu: “Rốt cục ngươi cũng còn đôi phần đại nghĩa!”
Sở Dương nhoáng người bay tới chỗ Thương Tú Tuần, đồng thời nói: “Ninh Đạo Kỳ, cút ngay cho ta, nếu không ta sẽ giết ngươi tại đây!”
“Thật sao?”
Ninh Đạo Kỳ vẻ mặt đang bình đạm hốt nhiên lộ vẻ dữ tợn, đột ngột quát to: “Động thủ!”
VÚT!
Lúc này có một nhóm trường tiễn đen nhánh bắn tới phía Thương Tú Tuần.
“Các ngươi muốn chết!”
Sở Dương biến sắc, hét to một tiếng, lộ ra sát cơ trước nay chưa từng có. Dưới tâm linh đảo ảnh, hắn thấy được một vị cường giả Tông sư dùng cung tiễn nhắm ngay hắn, lại không ngờ Ninh Đạo Kỳ ra lệnh một tiếng thì thay đổi hướng tên mà bắn về phía Thương Tú Tuần.
Hắn lập tức thôi động ngự kiếm pháp, cấp tốc lao đi, đồng thời vung tay bắn ra một đạo lưu quang bay vun vút.
XOẠT! XOẠT!
Trong thời khắc đó, Ninh Đạo Kỳ đằng không mà lên, vỗ một chưởng tới chỗ đầu Sở Dương.
Cùng thời điểm đó, lại có hơn mười đạo thân ảnh đồng thời đánh tới.
Convert by: Xinh_Xinh