Sở Dương có chút ấn tượng mơ hồ, trong một quyển sách nào đó có ghi chép liên quan đến Chiến Thần điện. Hoàn cảnh chung quanh Chiến Thần điện tự thành một giới, có ma long thủ hộ, ngoại giới không có kỳ hoa dị thảo, đại điện rộng lớn vô biên, đỉnh điện khắc đầy chu thiên tinh thần.
Thời kỳ viễn cổ, Quảng Thành Tử từng có một thời gian đi vào Chiến Thần điện, hiểu được thiên địa vũ trụ huyền bí, sau khi quay lại mặt đất thì phổ biến tri thức cho hậu thế, cũng dùng loại giáp cốt phù văn viết ra Trường Sinh quyết, sau lại nhập Chiến Thần điện, tiến nhập cảnh giới siêu phàm phá toái kim cương.
Phá vỡ trận pháp xong thì bọn người Sở Dương cấp tốc tiến vào, trước mắt xuất hiện một thế giới khác.
Rộng lớn vô độ, một mảnh trắng xóa.
Ở ngay phía trước có một tòa cung điện to lớn, chính là Kinh Nhạc cung không thể nghi ngờ.
Kinh Nhạn cung chiếm diện tích cực lớn, to lớn hùng vĩ, cổ phác hào hùng, trừ chủ điện ra thì còn có hai tòa phó điện. Gỗ đá kết hợp, phía trên lại ẩn chứa lực lượng không biết khiến cho đại điện bất hủ vạn cổ.
Bọn người Sở Dương bị khí thế của đại điện này chấn nhiếp, trợn mắt hốc mồm phải qua một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Tôn đạo trưởng sợ hãi thán phục liên tục: “Hay cho Kinh Nhạn cung, hay cho một tòa thần điện!”
Sở Dương khẽ gật đầu: “Đúng thật, kỳ tích của tạo hóa cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!”
Tòa đại điện này không phải con người có khả năng hoàn thành, nhất định phải là cường giả siêu việt cảnh giới Đại tông sư lợi dụng đại thần thông tạo thành.
Kinh Nhạn cung có lai lịch xa xưa, theo truyền thuyết thì đã có từ thời tam hoàng ngũ đế, Sở Dương lại chẳng để ý đến mà là nhanh chóng đi tới trước cổng chính.
Cái đại môn này khó mà mở ra nhưng với khí lực hiện tại của Sở Dương thì tự nhiên không khó khăn.
Sở Dương dồn lực lên hai tay, quả thực đẩy ra.
Bọn người Sở Dương lần lượt đi vào, xuyên qua hành lang đi thẳng xuống dưới đất, không lâu sau lập tức phát hiện ra phía trước có một thác nước. Dưới tâm linh đảo ảnh, Sở Dương phát hiện ra bên trọng có một không gian kỳ dị, không có quá nhiều cảm thán nơi đây tạo hóa thần kỳ, hắn ngự không mà đi, xuyên qua thác nước, tiến vào thông đạo phía sau, đi tới một mảnh thế giới dưới lòng đất.
Đám người lơ lửng trên không, phía dưới là một cái hồ đầy nước hết sức rộng lớn, trên đỉnh đầu là những mỏm núi đá cao mấy chục trượng, quả thực là một vương quốc khép kín.
Ở chung quanh mọc ra kỳ hoa dị thảo, ngũ thải tân phân, tản qa kỳ quang.
Tôn đạo trưởng liếc quanh, lập tức kích động nói: “Linh thảo tốt, thần là thần dược! Có những thứ này, ta có thể luyện chế ra mấy lô đại đan!”
“Nơi đó hẳn là Chiến Thần điện nhỉ?”
Tống Khuyết chỉ hòn đảo ở xa xa giữa hồ nước, nơi đó có một tòa cung điện càng cổ phác hào hùng, nhìn lên một chút khiến người ta có cảm giác đối mặt với thần linh, nhịn không được sinh ra cảm giác hèn mọn trong lòng.
Ngay lúc này, phía dưới hồ nước nhấc lên từng cơn sóng ngập trời, toát ra một con quái tựa rồng mà không phải rồng, đầu to như ngạc mà không phải ngạc, sau đó nó hiện ra thân thể to lớn, lao tới cắn bọn họ.
BÙM!
Sở Dương đã sớm chuẩn bị nên lập tức đánh tới một quyền. Một quyền này ẩn chứa khí tức sắc bén vô điên, chấn khai ma long. Cùng lúc đó, Tôn đạo trưởng cũng xuất thủ, một chưởng nhấn ma long vào lại trong hồ.
Sở Dương hét lớn một tiếng: “Bày trận!”
Ba mươi sáu huyết vệ lập tức phân tán bốn phía, trong khoảnh khắc bố trí ra Thiên Cương Tru Tà kiếm trận đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần, vừa vặn vây khốn con ma long lần nữa xông ra khỏi mặt nước.
Con ma long này có tướng mạo hết sức dữ tợn, cao khoảng bốn trượng, toàn thân hiện đầy lớp vảy màu xanh lục, nó có một cái đuôi thật dài, tứ chi tráng kiện hữu lực, đôi mắt màu xanh lục toát ra sát cơ vô tình.
Tôn đạo trưởng chỉ dẫn: “Con ma long này ắt có thực lực siêu việt Đại tông sư, nhưng cảm ứng khí tức của nó tựa hồ hết sức hỗn loạn, thần trí mơ hồ, hẳn không phải không thể đối phó!”
Sở Dương hét lớn một tiếng, phát ra mệnh lệnh công kích: “Cũng tốt, chúng ta liền làm dũng sĩ đồ long một lần!”
Ba mươi sáu Thiên Cương Tru Tà kiếm trận ngưng tụ cùng một chỗ bạo phát ra lực sát thương dù là Sở Dương cũng không dám đối mặt. Tổng cộng ba mươi sáu kiếm hợp làm một, một kiếm chém xuống suýt khiến ma long tách làm hai.
Nhưng mà sinh mệnh lực của ma long kinh người nên chỉ bị trọng thương mà thôi.
“Trảm Thiên nhất đao!”
Tống Khuyết bạo phát ra một đao lĩnh ngộ chung cực, liệt khai thiên địa, phân khai hoàn vũ. Không chờ ma long giãy dụa thì đã giáng xuống ngay thương thế cũ khiến cho vết thương của nó mở rộng ra.
“Long Tượng Hám Thiên quyền!”
Thạch Long bạo phát tất cả lực lượng, tung ra một quyền thật hung mãnh.
“Diệt Thiên nhất kiếm, giết!”
Tần Quỳnh hét to.
Lý Tĩnh và Từ Thế Tích cũng theo sát sau phát ra công kích.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thúc giục ra ý cảnh phong vô tương vân vô thường, phong vân hợp bích, Ma Kha Vô Lượng, tí chút đánh gãy thân thể ma long.
Chỉ có Sở Nhất lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn quanh cảnh giác, đồng thời chuẩn bị phối hợp tác chiến.
“Đi!”
Sở Dương sáng mắt lên, hai tay run một cái, lưu quang lấp lóe tựa như xuyên qua thời không, đột ngột đâm tới hai mắt ma long.
GRÀOOOOOO...
Một tiếng gào thê lương thiếu chút thổi bay mọi người.
Sở Dương khẽ híp mắt lại, khống chế phi đao mạnh mẽ xuyên qua thân thể ma long, chui thẳng vào trong đầu.
Giãy giụa một lát, ma long run rẩy một hồi rồi té từ trên không xuống.
“Bắt lấy!”
Sở Dương đại hỉ, phi thân xuống dưới nắm lấy cái đuôi, thu vào trong Nạp Hư giới. Đến lúc này hắn mới thở hắt ra, đồng thời cũng minh bạch, nếu như lúc trước hắn và Tôn đạo trưởng tùy tiện tiến đến thì thật có khả năng chôn xương nơi đây.
Vừa rồi nhìn như nhẹ nhõm nhưng bạo phát ra uy năng cỡ nào?
Ngay cả chính hắn cũng sẽ bị diệt sát một cách dễ dàng, nhưng mà ma long quả thực là chống chết đến chết, bị phi đao bắn vào trong mắt, xoắn nát óc, sau cùng mới chết đi.
“Đi thôi, đi Chiến Thần điện!”
Sở Dương hết sức hào hứng, dẫn đầu xông lên.
Đám người không kinh ngạc khi thấy Sở Dương thu thi thể ma long, tất cả đi theo sát phía sau.
Trên tấm cự bích ở ngay chính cửa vào, từ trên xuống dưới đục khắc một nhóm chữ Triện lớn, xếp từ đỉnh điện thẳng xuống dưới, đầu đuôi cách xa nhau ít nhất hơn ba mươi trượng, mỗi chữ to hơn một trượng vuông, ghi: Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Nhìn xem hàng chữ này, tất cả mọi người thân thể đại chấn, nhịn không được có loại xúc động muốn quỳ xuống.
Tôn đạo trưởng cảm khái không hiểu: “Đạo vận lưu thảng, chỉ có chút ít mấy chữ mà tựa như một bộ kinh văn vô thượng, khiến cho người ta có thể lĩnh hội cả đời.”
Bọn người Sở Dương đều gật đầu.
Cảnh giới của bọn hắn cũng rất cao nên tự nhiên cũng cảm ứng được.
Tiến vào cung điện thì bọn người Sở Dương càng thêm rung động, đỉnh đầu vờn quanh thứ tựa như chu thiên tinh thần, lại có kỳ cảnh hoàng đế giá long mà đi, sau cùng bọn hắn nhìn sang bốn mươi chín khối phù điêu đồ.
Đây chính là Chiến Thần Đồ Lục thần bí khó lường.
Không có phương pháp tu luyện cụ thể mà chỉ giảng thuật võ học chí lý, những đạo lý võ học này có thể vận dụng trong bất kỳ chiêu thức võ công nào, tựa như pháp môn vô thượng vạn pháp quy nhất đại dung hợp.
Đại điện yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Sở Nhất: “Sư phụ, người đến xem?”
Đám người nhìn lại thì thấy được một cố nhân ngồi xếp bằng diện bích. Người này tướng mạo trang nghiêm, khóe miệng mang theo ý cười an tường, tóc lưa thưa, y phục rách rưới nhưng da thịt thần sắc trên mặt lại chẳng khác gì người sống, nhục thể hết sức cứng rắn, cả người tựa như kim cương thạch, Sở Dương cảm thấy dù là phi đao của hắn thì cũng không thể phá vỡ.
Chỗ tay trái người này rủ xuống có một hàng chữ nhỏ: Quảng Thành Tử chứng phá toái kim cương ở nơi đây!
“Quả thật là tiên sư Quảng Thành Tử!”
Mọi người không khỏi rung động, thậm chí quỳ xuống thăm viếng bảy tỏ kính ý với tổ tiên.
Sở Dương nhíu chặt lông mày, mười phần không hiểu hỏi: “Phá toái kim cương rốt cục là cảnh giới gì? Lưu nhục thân tại đây thì hẳn là nguyên thần phá toái hư không mà đi? Nhưng ta ở trong Thiên Vũ đại lục lại chưa từng nghe nói qua pháp nguyên thần phi thăng? Chẳng lẽ do quy tắc thế giới khác nhau sao?”
“Còn nữa, đây có thực là Quảng Thành Tử tiên sư không? Hay là...”
Hắn càng nghĩ càng sâu xa, ngẩng đầu lên nhìn xuyên cung điện, tựa như thấy được một phương thế giới thật lớn.
Sở Dương không có xoắn xuýt quá nhiều mà là lạy vài lạy biểu đạt kính ý, sau đó lập tức đi lĩnh hội Chiến Thần Đồ Lục, đây mới là mục đích của hắn.
Convert by: Xinh_Xinh