Sở Vân Phi không trả lời mà thở dài một tiếng, nói: “Ngươi có biết lai lịch của bốn vị thái tử hiện tại không?”
Sở Dương lắc đầu, hắn chỉ biết có bốn người nhưng lai lịch cụ thể từng người thì thật không rõ cho lắm.
“Đại thái tử là đương kim đại hoàng tử củ Sở Hoàng, tên là Sở Đông Hải, hắn mở ra trọn vẹn hai trăm bốn mươi khiếu huyệt mới đột phá đến Đại tông sư. Võ đạo thiên phú mạnh, đáng sợ tới cực kiểm, nghe nói sau khi hắn đạt tới Tông sư cũng không có trước tiên trở thành thái tử mà là xâm nhập Bắc Hoang, vượt cấp chém giết một vị tà ma nguyên thần cảnh!”
Sở Dương giật nảy cả mình: “Cảnh giới Đại tông sư vượt cấp chém giết cường giả nguyên thần? Làm sao có thể?”
Sở Vân Phi cảm thán nói: “Cũng chỉ nghe đồn vậy thôi chứ ai biết được thực hư? Tuy nhiên, bây giờ Đại thái tử càng thêm thâm bất khả trắc, hắn cũng đã bước đến nguyên thần cảnh!”
Sở Dương trầm mặc, mấy ai có thể tranh giành lại vị thái tử này? Huống chi đối phương còn một phụ thân là đương kim Sở Hoàng.
Hắn trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi ngươi nói gì nhỉ? Tà ma?”
Cao Thắng Hàn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả điều này ngươi cũng không biết?”
Sở Dương ngơ ngác lắc đầu.
Cao Thắng Hàn vỗ trán một cái, biểu thị im lặng.
Sở Vân Phi lắc đầu cười nói: “Ngươi thật đúng là cần phải đi học viện hoàng gia học tập cho thật tốt một phen, nếu không ngay thường thức bực này cũng không biết thì chỉ sẽ làm trò cười cho người khác!”
Cao Thắng Hàn cảm thấy buồn cười nhưng đột ngột ngừng cười, nghiêm túc nói: “Hay để ta tới nói đi! Lúc trước Đại Sở lập quốc, thái tổ lão nhân gia ông ta cường thế cỡ nào? Có thể san bằng Phệ Đà tự danh xưng đệ nhất thánh địa thì sao còn giữ lại bốn đại thánh địa như Thiên Ma tông?”
Sở Dương biết, chuyện nghe được tiếp theo rất có thể là đại bí ẩn của thế gian nên càng chăm chú hơn.
Cao Thắng Hàn mặt lạnh lùng: “Toàn bộ thiên hạ, ngoại trừ Đại Sở thì còn Bắc Hoang, Đông Hải, Nam vực, Tây cực. Bắc Hoang hết sức hoang vu, cực bắc có Hàn Băng uyên, từ bên trong thỉnh thoảng sẽ xông ra tà ma cực kỳ cường đại. Bọn chúng hết sức âm tà, ác độc vạn phần, gặp người giết ngay, bắt lấy liền ăn. Lúc trước tà ma đại loạn, hoành hành thiên hạ khiến dân chúng lầm than nên mới có Sở thái tổ hoành không xuất thế, một đường huyết chiến, trấn áp tà ma, nhưng lão nhân gia ông ta cũng phát hiện ra một bí mật. Tà ma hoành hành là do Phệ Đà tự ở sau âm thầm điều khiển, vì muốn độ hóa tà ma, trở thành hộ pháp! Bởi thế nên Sở thái tổ mới giận dữ diệt đi Phệ Đà tự.”
Cao Thắng Hàn tiếp tục nói: “Phía cực đông có Long uyên, long tộc sinh hoạt bên trong, là long tộc thật sự!”
Sở Dương thân thể chấn động, lộ ra vẻ giật mình hỏi: “Trên đời thật sự có chân long?”
Cao Thắng Hàn gật đầu trả lời: “Đương nhiên có, nhưng rất ít ỏi! Long tộc hiệu lệnh hải tộc, chẳng qua do nhân tộc ít người lai không quản lý sự vụ mà chỉ lẳng lặng trưởng thành. Điều này tạo thành cục diện hỗn loạn tại Đông Hải, thường xuyên có hải tộc không có mắt xâm lấn giải đất duyên hải. Trước đây không lâu hiện ra một con giao long, sau bị Sở Hoàng phái ra một vị chiến tướng giết chết đó.”
Sở Dương không khỏi lên tiếng tán thưởng: “Sở Hoàng uy vũ!”
Cao Thắng Hàn cảm khái một tiếng: “Đúng thế đó, Sở Hoàng uy vũ, nếu không có Đại Sở thì thiên hạ vạn dân sẽ thê thảm cỡ nào? Ta không tưởng tượng nổi, ngươi cũng không nghĩ ra, nhưng những người còn sống từ tám trăm năm trước thì lại biết đó.”
Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Phía nam Đại Sở, cực nam có trăm vạn hỏa sơn tạo thành Nam vực, chỗ đó là một nơi thần kỳ, có sinh linh trong lửa, cũng có thiên hạ kỳ trân, tạo hóa linh vật. Về phần cực tây thì mà nơi năm xưa Phệ Đà tử mở ra, bọn chúng biến nơi đó thành Cực Lạc Tịnh Thổ nhưng đáng tiếc còn chưa thành công thì đã bị diệt. Nơi đó cũng trở thành vùng di tích, thường xuyên có người tới đó tìm cơ duyên, Khô Mộc tâm kinh hẳn từ nơi đó truyền ra. Có hải tộc, tà ma, sinh linh trong lửa ở nam vực, đây cũng là nguyên nhân năm xưa thái tổ không diệt đi thiên hạ tông môn, dù sao bọn hắn cũng đều là nhân tộc, vả lại lúc đó Đại Sở mới lập quốc, nội tình quá nhỏ bé!”
Cao Thắng Hàn cảm thán một tiếng: “Hoàng triều dần dần cường hoành thì thiên hạ tông môn cũng càng trung thực hơn, không để cho người ta lấy được cớ để tiêu diệt bọn hắn, nhưng tranh đấu lại diễn ra không ngừng.”
Sở Dương nghe nhập thần.
Trước kia hắn chỉ tưởng cả Thiên Vũ đại lục là mảnh cương vực này của Đại Sở hoàng triều.
Phải biết, đất đai của chỉ một Thiên Hỏa quận thành thôi cũng đã lớn hơn một tỉnh trong kiếp trước của hắn rồi.
Đất đai một châu đâu chỉ trên trăm quận?
Thiên hạ rộng lớn không thể đo đếm, hiện tại lại biết được ngoài Đại Sở còn có tứ vực rộng lớn khác nên hắn hết sức rung động, đồng thời cũng xúc động muốn đi xem non sông khắp thiên hạ.
Sở Vân Phi nói: “Nói tóm lại, Đại Sở hiện tại có thực lực trấn áp tông phái. Đáng tiếc, Bắc Hoang có tà mà, Đông Hải có long tộc, Nam vực có hỏa tinh linh, một khi Đại Sở phát sinh náo động lớn, nếu như bị ngoại tộc thừa cơ xâm lấn thì thực là đại nạn. Bây giờ bốn đại thánh địa công khai tranh đấu nhau nhưng thực ra lại âm thầm lặng lẽ liên hệ chặt chẽ nhau. Bọn hắn vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, đây cũng chỗ Đại Sở kiêng kị.”
Sở Dương xem như sáng tỏ thế cục thiên hạ hiện nay, nói: “Đại Sở độc đại, thánh địa liên hợp chống lại, vực ngoại có uy hiếp!”
Xem như sáng tỏ rõ ràng nhưng ai biết được bên trong liên lụy bao nhiêu?"
Tà ma rốt cục có lai lịch gì? Sở Vân Phi cũng không biết.
Đông Hải tại sao có thể có cái Long uyên? Ai biết được chuyện gì xảy ra?
Nam vực lại có trăn vạn hỏa sơn, chỉ nghe thôi đã khiến người rùng mình rồi.
Sở Dương sáng tỏ tâm tư của Sở Vân Phi nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi thật không có ý định trở thành thái tử sao?”
Sở Vân Phi thành thật trả lời: “Nếu như trở thành thái tử Đại Sở thì ta phải mau chóng đột phá đến Đại tông sư, nhưng nếu thế sẽ lưu lại tiếc nuối. Mục tiêu của ta là phải mở ra được hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, lấy tư thái mạnh nhất ở cảnh giới Tông sư bước vào Đại tông sư, sau đó tiến quân lên con đường đại đạo chân chính.”
Sở Dương lại hỏi: “Quanh thân thể người chỉ có hai trăm bốn mươi khiếu huyệt thôi ư?”
Sở Vân Phi lắc đầu trả lời: “Không! Nghe đồn quanh thân thể người có tới ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, nhưng cho đến nay vẫn không ai biết cách mở một trăm hai mươi khiếu huyệt cuối cả.”
Sở Vân Phi hỏi lại: “Ngươi thật dự định trở thành thái tử?”
Sở Dương yên lặng gật đầu: “Ta không có đường lui!”
Sở Vân Phi khuyên bảo: “Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, một khi trở thành thái tử thì sẽ chân chính đi lên con đường đao quang kiếm ảnh, công khai ngầm, lúc nào cũng có sát cơ. Ngươi tưởng cái chết của tam thái tử chỉ đơn giản thế thôi sao? Thật sự bị cường giả Trấn Thiên tông giết chắc?”
Sở Dương lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Ta cũng đoán chuyện đó không phải như thế!”
Sở Vân Phi nhắc một câu: “Cụ thể ra sao thì ai biết được? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, phụ thân của tam thái tử là Tiêu Dao Vương, mặc dù không có quyền thế gì nhưng nội tình tuyệt đối không thể khinh thường!”
Sở Dương khẽ híp mắt lại như suy nghĩ ra gì đó, gật gật đầu.
Lúc này, phòng bao của bọn hắn truyền ra tiếng đập cửa, đẩy cửa vào chính là quản sự của Duyệt Tân lâu.
“Bái kiến Vân Phi công tử, Cao công tử, Dương công tử!”
Trung niên quảng sự thi lễ với ba người.
“Đỗ Thiên ngươi vô sự không lên điện tam bảo, nếu có chuyện xấu thì miễn nói đi!”
Sở Vân Phi ưỡn người, tự có khí độ.
Đỗ Thiên cười khổ dâng lên một tấm thiếp mời làm bằng vàng ròng, nói: “Vân Phi công tử, mới nãy đại quản gia của Trấn Sơn Vương phủ tự mình đến đây đưa một cái thiệp bảo ta chuyển cho Dương công tử. Chúng ta thấp nhỏ hèn mọn không thể cự tuyệt được nên chỉ có thể kiên trì đưa tới đây. Dương công tử, còn xin ngài nhận lấy.”
Sở Vân Phi xem như tùy ý nói: “Trấn Sơn Vương thúc năm xưa từng tranh đoạt đại vị với Sở Hoàng nha!”
Sở Dương mắt lóe lên, cười nói: “Ta đến Thịnh Kinh vốn là cầu học, những chuyện còn lại thì cho qua!”
Đỗ Thiên bỗng nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Dương công tử, đây chính là kim thiếp của Trấn Sơn Vương phủ, không nhận chỉ e không tốt lắm đâu?”
“Sao? Ngươi dám uy hiếp ta?”
Sở Dương sầm mặt lại, không chút do dự phóng thích sát cơ ra, ánh mắt sâm nghiêm khiến Đỗ Thiên lạnh cả tim, hắn có cảm giác nếu như còn dông dài thì thiếu niên trước mắt sẽ giết hắn ngay lập tức.
Đỗ Thiên biến sắc hết sức khó coi, vội vàng khoát tay nói: “Không dám, không dám!”
Sở Vân Phi bỗng nhiên quát lạnh nói: “Vậy còn không cút!”
Đỗ Thiên sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại cắn răn, rốt cục lui ra ngoài.
“Thật tưởng làm một quản sự tửu quán thì giả vờ giả vịt được à, sớm muộn cũng chết không có chỗ chôn.”
Sở Vân Phi cười lạnh một tiếng, sau đó sắc mặc trầm xuống, truyền âm nói: “Trấn Sơn Vương làm việc trước giờ luôn bá đạo, ngươi từ chối thiếp mời của hắn thì hắn ắt không bỏ qua đâu, ngươi phải chú ý. Chờ lát nữa ngươi có thể theo ta về An Nhạc Vương phủ ở lại, hoặc đi thẳng tới học viện hoàng gia, ngươi không được ở bên ngoài quá lâu.”
Sở Dương hơi bất ngờ nói: “Không đến mức đó đâu!”
Sở Vân Phi nói: “Hoàng thành mặc dù luật pháp sâm nghiêm nhưng phải biết, phương pháp giết người thần không biết quỷ không hay cũng có không ít. Ngươi bây giờ đang ở trung tâm phong bạo, chẳng biết có bao nhiêu người đánh chủ ý lên ngươi, chỉ cần ngươi sơ ý chút thôi thì sẽ vạn kiếp bất phục ngay. Tính ra thì học viện hoàng gia vẫn khá an toàn!”
Sở Dương cau mày nói: “Ta vốn tưởng hoàng thành là nơi an toàn nhất thiên hạ chứ?”
“Ha ha, làm gì có cái gì an toàn nhất, chẳng qua là cường giả tông phái không dám làm càn ở chỗ này thôi!”
Sở Vân Phi cười lạnh, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói: “Trấn Sơn Vương có con trai tên là Sở Cửu Dương, đối phương được bồi dưỡng hết mực, nghe đồn Trấn Sơn Vương muốn bồi dưỡng người này làm thái tử, tranh đoạt đại vị.”
“Sở Cửu Dương?”
Sở Dương nhếch miệng.
Convert by: Xinh_Xinh