ẦM! ẦM!
Gian phòng nổ tung, đám Mặc Kiếm bị đánh bay ra ngoài, rơi trên tường đài.
Chín người thì đã chết bảy, chỉ còn lại Mặc Kiếm và nữ tử áo lam y phục không chỉnh tề.
“Pháp Nguyên, ngươi vậy mà tới?”
Mặc Kiếm khóe miệng toét máu, sắc mặt khó coi.
“Ma đầu đương thời, ta sao có thể không đến?” Pháp Nguyên hừ lạnh một tiếng. “Mặc Kiếm, tự sát đi!”
“Hắc hắc, bắt ta tự sát?” Mặc Kiếm cười gằn nói: “Ngươi tuy là Đại tông sư nhưng cũng chỉ mới đạt tới mà thôi, ta nghe nói ngươi chỉ mở được bảy bảy bốn mươi chín chân khiếu, do thiên tư có hạn nên mới vội vã đội phá cảnh giới Đại tông sư. Phế vật như vậy dù bước vào Đại tông sư thì cũng mạnh được bao nhiêu?”
“A Di Đà Phật!” Pháp Nguyên chắp tay trước ngực niệm phật hiệu, kìm nén không minh nghiệp hỏa trong lòng, nhưng da mặt của hắn thì cứ co rúm. “Nếu đã không buông đồ đao, không quy ngã phật thì bần tăng phải thi triển thủ đoạn hàng ma rồi!”
BÁ!
Pháp Nguyên vừa ra tay chính là La Hán Hàng Ma chưởng, một chưởng vỗ về hướng Mặc Kiếm, chưởng phong gào thét chấn vỡ những phiến đá dưới chân.
Đại tông sư là đại tông sư, dù Mặc Kiếm và nữ tử áo lam liên thủ cũng y nguyên không thể cản nổi phong mang của đối phương.
“Mặc Kiếm, hiện tại ngươi chỉ mở tối đa bảy mươi khiếu huyệt nhỉ? Ở cảnh giới Tông sư có lẽ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là sâu kiến trong mắt ta mà thôi.”
Pháp Nguyên thay đổi thủ pháp, đập Mặc Kiếm bay ra ngoài.
“Sâu kiến sao?” Mặc Kiếm nổi sát cơ, sau đó giơ tay lên quát to. “Nếm thử tư vị Tiêu Dao phấn.”
Bột phấn tản ra tạo thành sương mù.
“Đi!”
Mặc Kiếm lúc này lôi kéo nữ tử áo lam, quay người chạy như bay.
Pháp Nguyên hất tay áo tản đi sương mù, đuổi theo hai người kia, đồng thời quát: “Nghiệt chướng các ngươi, tối nay là kỳ hạn cúi đầu của các ngươi.”
Trong nháy mắt, hai bên đuổi trốn qua ba con đường.
“Các ngươi còn không ra thì chờ đến khi nào?” Mặc Kiếm đột nhiên dừng lại, quát tháo nơi xa. “Pháp Nguyên đang đuổi tận giết tuyệt, sau khi ta chết sẽ là tử kỳ của các ngươi. Không bằng chúng ta liên thủ diệt hắn, coi như cũng là một cái công lớn!”
“Lam Điệp thỉnh các vị sư huynh đồng loạt ra tay!”
Nữ tử áo lam cũng quát lên.
Pháp Nguyên đuổi tới trước thì dừng chân lại chờ bốn vị sư đệ đuổi tới, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Tới đúng lúc, hốt gọn một mẻ!”
Không nói lời gì, Pháp Nguyên lấy ra tràng hạt đen kịt từ trong cổ áo, theo tay run một cái, hạt châu tản ra tựa như lưu tinh, lao vụt tới đánh bay hai người ra ngoài, nhao nhao thổ huyết.
Không chờ Pháp Nguyên tiến lên kết liễu hai người thì đã xuất hiện ba mươi cường giả ở hai bên bọn họ, trong đó có tám Tông sư, còn lại đều là cao thủ tiên thiên hậu kỳ.
“Chư vị sư huynh tới tốt lắm, cùng nhau tiêu diệt bọn hắn!”
Mặc Kiếm rất hưng phấn, nuốt một viên đan dược xong lại lao tới.
Lần này, Pháp Nguyên không dám đơn đả độc đấu mà lui chắp sau lưng, liên hợp với bốn vị sư đệ, bắt đầu tranh phong.
Cách xa nhau hai con đường, Sở Dương bước đi chậm rãi, đôi mắt khẽ híp, hai tay chắp sau lưng, thong thả đi tới.
“Pháp Nguyên, Mặc Kiếm, Lam Điệp, có ý tứ!”
Sở Dương lẩm nhẩm nhưng không vội đi qua mà lại đi tới bên ngoài Hương Mãn lâu, lại dọn dẹp một nhóm.
“Chính là hiện tại!”
Ánh mắt hắn đột nhiên hé ra, thân hình lao tới trước thật nhanh.
Đám người Pháp Nguyên và Mặc Kiếm chém giết nhau đã có kết quả.
Dù thân là Đại tông sư, lại có bốn sư đệ cảnh giới Tông sư phụ trợ nhưng không thể ngăn được đám Mặc Kiếm vây công, kết quả bốn sư đệ bị lần lượt bị giết, Pháp Nguyên cũng thê thảm trốn bán sống bán chết.
Đám người Mặc Kiếm cũng thê thảm không kém, chết chỉ còn lại bảy người.
Sở Dương dừng chân đứng lại một giao lộ. Hắn lấy ra Ngân ấn từ trong Nạp Hư giới đeo lên cổ, giấu trong y phục.
Tiếng bước chân rất nhỏ đã cấp tốc mà tới.
“Đại hòa thượng, đường này không thôn!”
Sau khi Pháp Nguyên xuất hiện, Sở Dương từ tốn nói.
“Ngươi cũng là ma tể tử?”
Pháp Nguyên hết sức chật vật, trên ngực có một chưởng ấn, y phục rách rưới, chưởng ấn rất sâu, làn da chung quanh hiện ra màu đen. Sau khi hắn thấy Sở Dương thì con ngươi liền co rụt lại, không chút nghĩ ngợi nói.
“Không phải!”
Sở Dương lắc đầu, hắn y nguyên mang theo mặt nạ quỷ Tu La, không thấy rõ dung mạo.
“Vây thì tránh đi, đừng cản đường Phật gia!”
Pháp Nguyên cấp tốc va chạm, nếu người phía trước không tránh thì sẽ bị đâm chết.
Chết một con kiến hôi hắn sẽ không để ý.
“Ngươi nếu như tiếp được một bộ quyền pháp do ta sáng chế mà không chết, ta sẽ thả ngươi rời đi!”
Sở Dương nói xong liền đi tới, lực lượng trong cơ thể hắn cũng bắt đầu liên tục tăng lên, khí thế tăng vọt, khiến cho Pháp Nguyên đang lao tới biến đổi sắc mặt, đột nhiên dừng lại.
“Ngươi là ai?”
Pháp Nguyên cảm giác được thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn Mặc Kiếm, không phải chỉ mạnh hơn một chút mà là cho dù bản thân ở thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc đã có thể chống lại được.
“Ta là Diêm Vương đòi mạng!” Sở Dương hung hăng đạp mạnh chân, đánh ra một quyền. “Luân Hồi quyền chi Địa Ngục Đạo!”
Sát cơ sâm nhiên, hung uy dậy sóng, chung quanh lập tức quỷ khí âm trầm tựa như có oan hồn du đãng, ác quỷ hoành hành, một quyền chấn lui Pháp Nguyên ra hoài, liên tục thổ huyết.
“Tốt một tên tà mà ngoại đạo!”
Pháp Nguyên nghiêm nghị thốt lên, sau đó thôi động công pháp, quanh thân tách ra từng đạo kim quang tựa như Phật Đà tại thế.
“Ngạ Quỷ Đạo!”
Sở Dương một khi xuất thủ thì tuyệt bất dung tình, lại ra tiếp một quyền, thê thê thảm thảm, chung quanh trở thành quỷ vực chân chính, chấn vỡ tất cả kim quang Pháp Nguyên tản ra.
“Súc Sinh Đạo!”
Một quyền này càng nhiều sát cơ hơn, đánh nát xương ngực Pháp Nguyên.
“Tu La Đạo!”
“Thiên Đạo!”
“Bất Cập Nhân Gian Chính Đạo!”
Ba quyền hung mãnh lao tới đánh chết Pháp Nguyên, đặc biệt là một quyền cuối cùng tựa như một bức tranh lịch sử, thái bình thịnh thế, bách tính sung túc, vạn dân ca tụng, ức vạn chúng sinh gia trì tín ngưỡng hình thành cơn sóng nhân gian, thế không thể đỡ đánh nổ Pháp Nguyên.
“Đây là quyền pháp mạnh nhất mà ta thôi diễn ra, Sát quyền trong Ngũ Đế Luân Hồi quyền, lần đầu sử dụng, lấy Đại tông sư huyết tế, Pháp Nguyên ngươi chết có ý nghĩa, đáng giá!”
Trông thấy Pháp Nguyên chỉ sót lại đầu lâu, Sở Dương khẽ nói: “Tối nay ngươi đại chiến với đệ tử Thiên Ma tông chỉ sợ cả thành đều biết, bây giờ Đại tông sư ngươi chết ở đây thì Kim Quan tự nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đi!”
Vẩy vẩy tay áo, Sở Dương nhìn bảy vị cường giả đã đuổi đến nơi, thản nhiên nói: “Các ngươi xuống dưới địa ngục bồi tiếp Pháp Nguyên đi, cho hắn đỡ tịch mịch!”
VÚT! VÚT! VÚT!
Từng đạo kiếm quang từ chung quanh bỗng nhiên xuất hiện, cực kỳ đột ngột, nhanh như lưu tinh, thoáng lóe lên liền xuyên qua cổ họng từng người, bảy vị tông sư bao gồm cả Mặc Nguyên đều bị giết hết.
“Ta thích đánh lén!”
Sở Dương nở nụ cười, đi tới thu thi thể của bọn họ vào trong Nạp Hư giới, nói: “Nếu như các ngươi ở thời kỳ toàn thịnh, nếu các ngươi có phòng bị thì phi kiếm chi thuật của ta khó có thể đạt được hiệu quả như mong muốn!”
“Cuộc sống tương lai...” Hắn càng chạy càng xa, biến mất cuối con đường. “Ta rất chờ mong!”
“Nơi này, ta sẽ biến nó thành một cối xay thịt!”
Thanh âm dung nhập trong bóng đêm hắc ám.
“Tối tay ta đại khai sát giới, trước khi Đại tông sư nhao nhao đến phải khuấy đục nơi này mới được.”
Sở Dương biểu lộ lãnh khốc, hắn đứng trước một tòa trang viên.
Convert by: Xinh_Xinh