Viêm Thăng nhúc nhích môi hiện lên thần sắc xấu hổ buồn bực nhưng lại kìm nén cơn giận, quay sang nói với Thủy Thanh Linh: “Thủy cô nương, nơi đây không an toàn, theo ta rời đi chứ?”
“Thiên Hỏa quận thành mặc dù lớn nhưng ai có thể tổn thương được tiểu thư nhà ta?”
Tiểu Hổng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Viêm Thăng công tử, ta có quen Sở Dương nên có chuyện muốn nói, ngày khác lại đi phủ thành chủ bái phỏng!”
Thủy Thanh Linh nói khách khí nhưng bên trong ẩn chứa ý tứ cự tuyệt.
“Vậy thì tốt, nếu như Thủy cô nương có chuyện gì không tiện xử lý thì có thể gọi Viêm mỗ mọi lúc.”
Viêm Thăng y nguyên mười phần khách khí, chắp tay, sau đó rời khỏi Duyệt Tân lâu, thuận tiện mang Cao Vĩ Quang đang hôn mê nằm trên đường phố đi cứu chữa.
“Không ngờ ngươi lại là ca ca của Chỉ Nghiên!”
Thủy Thanh Linh thấy Sở Dương, lộ ra ý vị tìm hiểu.
Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy đối phương, lần thứ nhất là bị khí chất hấp dẫn gây xúc động tâm linh bản thân nên nàng liền phá lệ lưu ý trong lòng; Lần thứ hai là ban đêm đi tìm hiểu ít chuyện thì ngoài ý muốn thấy Sở Dương đại khai sát giới, khi đó nàng mới phát hiện Sở Dương không đơn giản; Lần thứ ba là ở chỗ này, nàng không ngờ được đối phương là ca ca của một tiểu muội mà nàng biết.
“Thủy tỷ tỷ, ngươi biết tam ca của ta ư?”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Sở Chỉ Nghiên không hiểu hỏi.
Thân phận của hai người khác biệt như ngày và đêm, tỷ lệ quen biết gần như bằng không.
Tuy nhiên nàng cũng hết sức nghi ngờ tam ca này của nàng, bởi trong ấn tượng thì tam ca ngoại trừ sống phóng túng thì cũng chẳng có điểm đặc biệt gì xuất chúng, mà một chiêu chế phục Cao Vĩ Quang mới nãy cộng thêm khí chất xuất trần kia khiến nàng hơi nghi ngờ.
Rốt cục tam ca đã trải qua cái gì mà mới một năm không gặp đã thay đổi đến thế?
“Từng có duyên gặp mặt hai lần!”
Sở Dương đáp lời, sắc mặt ngưng trọng nhìn Sở Chỉ Nghiên, nói: “Ngươi đã đến đây thì từ nay về sau liền ở lại Duyệt Tân lâu đi, không được đi đâu cả!”
“Tam ca, ta ở tại Hương Mãn lâu rất tốt, có sư tỷ và sư huynh ở đó nên không cần lo vấn đề an toàn.”
Sở Chỉ Nghiên lắc đầu nói.
Sở Dương cười, truyền âm nói: “Ngươi có biết ta âm thầm giải quyết không ít phiền phức cho ngươi không? Tổng cộng có mười tám phe thế lực đang có ý đồ xấu với ngươi, cường giã Tông sư ta đã giết hết mười tám tên!”
“Cái gì?”
Sở Chỉ Nghiên quá sợ hãi, đứng phắt dậy, không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Dương.
“Yên tĩnh ngồi xuống!”
Sở Dương uy nghiêm nói, giọng điệu không thể không tuân.
Sở Chỉ Nghiêng vểnh miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Những người khác không rõ lắm, riêng Thủy Thanh Linh lại xoay chuyển sóng mắt, nói: “Ở lại đây cũng tốt, dù sao nơi này là chỗ an toàn nhất trong thành, nếu như đủ phòng thì ta cũng muốn ở đây, Sở công tử, có được hay không?”
Khóe miệng Sở Dương giật một cái, hắn gật đầu nói: “Đương nhiên có thể!”
Thủy Thanh Linh là đối tượng hắn kiêng kỵ nhất, vị này chính là nhân vật trên Tiềm Long bảng, mấy ngày trước còn xếp hạng chín mươi bảy mà hôm nay đã lên đến hạng chín mươi hai.
Điểm sáng trong cơ thể nàng từ lần đầu gặp là một trăm năm mươi ba cái đến giờ đã tăng đến một trăm sáu mươi sáu cái.
Mới chỉ hơn nửa tháng mà tăng lên ròng rã mười ba khiếu huyệt, loại tốc độ này khiến cho hắn cảm thấy rùng mình.
“Vậy xin đa tạ rồi!”
Thủy Thanh Linh dịu dàng nói.
“Nếu như có thể ở cùng một chỗ với Thủy sư tỷ thì an toàn của chúng ta không cần lo lắng!”
Lưu Hãn Nhi hết sức cao hứng.
Bày biện rượu thịt trên bàn lại lần nữa, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, trong lúc đó Sở Dương đi an bài, sắp xếp phòng của chúng nữ ở cạnh phòng mình, như thế hắn cũng dễ chiếu cố.
Sau cùng, mấy người Sở Chỉ Nghiên rời đi, chỉ để lại Sở Dương và Thủy Thanh Linh.
“Sở Dương, truyền thừa Phệ Đà tự?”
Thủy Thanh Linh nhìn chằm chằm Sở Dương.
“Sao vậy? Ngươi cũng muốn ư?”
Sở Dương cười nhạt một tiếng, nhưng trong tiếng cười không có chút ấm áp.
“Ta cũng không muốn giống những tên ngu xuẩn đến chết cũng không biết chết trong tay ai kia.”
Thủy Thanh Linh hơi híp mắt, đôi mắt biến thành vàng trăng khuyết nhưng lại đẹp hơn xa, nàng nói: “Khô Mộc Tâm Kinh của Phệ Đà tự ở tám trăm năm trước danh xưng là thiên hạ đệ nhất kinh thư. Sớm đã nghe qua nhưng chưa được gặp, bây giờ xuất thế quả là may mắn của chúng ta.”
Sở Dương chỉ cười mỉm.
Thủy Thanh Linh biết rõ mọi chuyện như thế hiển nhiên là bối cảnh sau lưng rất đáng sợ, tự nhiên không cần nhiều lời.
“Ta muốn xem thì phải trả cái gì?”
Thủy Thanh Linh nói thẳng.
“Vừa rồi ngươi cũng đã nói, Khô Mộc Tâm Kinh là thiên hạ đệ nhất kỳ kinh, giá trị vô lượng. Tạo Hóa quyết của Đông Hoa thánh tông ngươi mặc dù có thể mở mang hai trăm bốn mươi khiếu huyệt nhưng cũng chỉ ngang Hoàng Đạo Đế Vương quyết của Đại Sở, Phổ Độ Tâm Kinh của Kim Quang tự, Vạn Ma Bảo Điển của Thiên Ma tông và Tố Nữ Kinh của Tố Nữ tông mà thôi, kém hơn Xuân Phong Vũ Hóa công một bậc.”
Sở Dương coi như cũng có hiểu biết nhất định về nội tình của đương kim hoàng thất và mấy đại thánh địa.
Nhìn khắp thiên hạ, Ngũ Đế quyền mở ra chín chín tám mươi mốt quy chân chi khiếu có thể nói là công pháp tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh, nhưng với Đại Sở hoàng thất thì nó chỉ là thủ đoạn họ dùng để bồi dưỡng nhân tài mà thôi.
Không hiểu rõ thì không biết nội tình sâu dày kinh khủng của thế giới này.
“Trừ cái đó ra thì không thể nói chuyện?”
Thủy Thanh Linh lòng có linh khiếu, phát hiện Sở Dương quả quyết liền biết không thể nói nữa.
“Điều kiện ta đã nói, phải xem ý ngươi sao?”
Sở Dương nhún nhún vai.
“Sở Dương ngươi không có bối cảnh, không có thế lực, mặc dù quan duyệt Khô Mộc Tâm Kinh nhưng tối đa thượng tầng Đại Sở chỉ biết tên ngươi mà thôi chứ chẳng ai quan tâm ngươi.”
Thủy Thanh Linh giọng hơi lạnh lùng: “Hiện tại ngươi đang ở trong tình cảnh gì? Với sự thông minh của ngươi hẳn cũng biết, chung quanh hổ lang rình rập, nơi này tuy là tổng bộ Ám vệ của một quận nhưng có thể bảo đảm ngươi bao lâu? Ta nhưng biết Kim Quang tự, Thiên Ma tông, Vô Sinh kiếm tông và Bách Hoa cốc đã phái ra số lượng lớn Tông sư và Đại tông sư đến đây, đến lúc đó bọn hắn tuyệt đối sẽ cưỡng ép xâm nhập nơi này, bắt giữ ngươi.”
“Vậy thì liên quan gì đến ngươi?”
Sở Dương lặng lẽ nói.
“Ta có thể bảo vệ ngươi!”
Thủy Thanh Linh âm vang nói.
“Ở chỗ này, ngươi có thể bảo vệ ta?”
Sở Dương cười, mang theo trào phúng.
Thủy Thanh Linh trầm mặc.
Sở Dương bỗng nhiên ngồi thẳng, nhô ra nửa người, nhìn gần nói: “Dù ngươi là thánh nữ Đông Hoa tông thì ở đây bảo vệ ta như thế nào? Đừng bảo rằng ngươi có thể mời những lão tiền bối trong tông của ngươi, Tước châu là phạm vi thế lực của Kim Quang tự và Thiên Ma tông, một khi tiền bối Đông Hoa tông ngươi dám nhúng tay thì ta dám khẳng định hắn không rời khỏi Thiên Hỏa quận được.”
Thủy Thanh Linh trầm mặc lần nữa.
“Vốn tưởng tâm tư ngươi không linh, thuần thật như tuyết nhưng không ngờ cũng chẳng ra gì như thế.”
Sở Dương đứng dậy, muốn rời khỏi.
“Chí ít ta có thể bảo vệ muội muội của ngươi!”
Thủy Thanh Linh khẽ thở dài, lại nói.
“An toàn của Liên muội muội cũng không thể chiếu cố, Sở Dương hiện tại sống trên đời này còn có tác dụng gì?”
Sở Dương xùy cười một tiếng, sải bước mà đi.
Thủy Thanh Linh tối sầm mặt lại, lộ ra vẻ phức tạp, lại sau một lúc lâu, một lão ẩu đột ngột xuất hiện đối diện Thủy Thanh Linh, ngồi ngay chỗ Sở Dương ngồi lúc đầu.
“Mỗ mỗ, tại sao muốn bức ta?”
Thủy Thanh Linh u oán hỏi.
“Trước Khô Mộc Tâm Kinh, không thể không thử.”
Lão ẩu đạm mạc nói.
“Nếu đã thế thì tại sao ngươi không xuất thủ trực tiếp? Với năng lực của ngài thì hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay.”
Thủy Thanh Linh nói.
“Ta cũng nghĩ qua nhưng ta không dám!”
Lão ẩu nghiến răng nghiến lợi, nhìn hậu phương Duyệt Tân lâu.
“Quên đi, ở chỗ này chúng ta chỉ là một lữ khách qua đường thôi!”
Thủy Thanh Linh như có điều suy nghĩ, thản nhiên nói.
“Linh nhi...”
Lão ẩu còn do dự, nói: “Khô Mộc Tâm Kinh quan hệ trọng đại, khó có thể đạt được ở chỗ Sở hoàng, Sở Vân Phi kia cũng đã về tới hoàng thành nên chúng ta không thể làm gì. Mà tiểu tử kia là cơ hội duy nhất của chúng ta, tuyệt không cho phép bỏ lỡ, với dung ngan kinh diễm đương thời của ngươi...”
“Đủ rồi!”
Thủy Thanh Linh lạnh lùng, đứng dậy nói: “Ta kính ngươi mới gọi ngươi một tiếng mỗ mỗ, mới làm một chuyện trái lương tâm như thế, kính xin ngươi không nên được voi đòi tiên!”
Lão ẩu mắt lóe hung quang.
Sở Dương đã đi xa lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: “Có ý tứ.”
Bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống.
Sở Dương lặng yên không tiếng động rời khỏi Duyệt Tân lâu.
“Bố cục mấy hôm trước rốt cục cũng đâm hoa kết trái!”
Hắn như u linh, tránh qua, né tránh tất cả ánh mắt, rời khỏi Thiên Hỏa quận thành.
Convert by: Xinh_Xinh