Xuyên Toa Chư Thiên

chương 79: lục tự chân ngôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Dương lạnh cả tim, phi tốc rút lui, tránh né một kích.

“Lòng ngươi có ác niệm, sắp rơi vào ma đạo nhưng lại đạt được truyền thừa tổ đình, nói rõ có duyên với Phật tổ, Sở thí chủ, chẳng bằng quy tọa hạ Phật tổ, tiêu trừ ma niệm, ngày sau dễ đăng cực nhạc.”

Pháp Ngu đánh ra một chưởng liền dậm chân tiến lên, đồng thời nói, sau lưng hắn xuất hiện một đạo công đức kim luân tựa như vầng mặt trời, tản mát ra vạn đạo kim quang khiến hắn trở nên nổi bật tựa như một la hán phật đà.

Lại một chưởng võ ra, phong quyển tàn vân, thiên địa gào thét, trong phạm vi mấy trượng đều tràn ngập phật lực nồng đậm, bài xích hết thảy dị khí.

Sở Dương đang định phản kích thì cảm thấy thân thể trầm xuống, bị áp chế cực lớn, con ngươi co rụt lại, nhanh chóng lui lại lần nữa.

“Sở thí chủ, ngươi sinh tâm ma, nếu không tụng kinh trước phật ắt sẽ trở thành ma đầu chỉ biết giết chóc.”

Pháp Ngu nói liên tục, mỗi một câu nói hắn đánh ra một chưởng. Chưởng lực của hắn hết sức sâu dày tựa như có thể dẫn động thiên địa chi lực, bao quát khu vực, áp chế hết thảy.

“Ngươi phải nên kiệt lực mới đúng chứ sao còn mạnh như thế?”

Sở Dương không rõ lắm, hỏi thăm lần nữa.

Vốn tưởng đã nắm giữ cục diện, tùy thời có thể giết chết đối phương nhưng không ngờ được Pháp Ngu lại có sức chiến đấu cỡ đó, điều này khiến hắn rất là giật mình, trong lòng tràn ngập cảnh giác.

“Quy y ngã phật, ngươi tự nhiên sẽ biết!”

Vẻ từ bi tiếu dung trên mặt Pháp Ngu một mực không đổi, bước chân hắn đột nhiên đình trệ, kim quang sau đầu lóe lên liên tục, há miệng nôn âm, ầm ầm bạo hưởng, chấn nhiếp chúng sinh, khuất phục quỷ thần.

“Úm, ma, ni, bá, mễ, mu!”

Sáu chữ kim quang lớn từ trong miệng hắn chớp lên rồi đánh lên trên người Sở Dương.

“Không được!”

Sở Dương quá sợ hãi, cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.

“Lục Đạo Luân Hồi quyền!”

Hai tay nhoáng một cái, long tượng giao hội, khí huyết ngưng tụ, lực lượng trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra hóa thành biển cả gầm gừ, tựa như sóng ngầm, sáu quyền liên tục ngạnh sinh đánh tan sáu đạo kim quang, thế nhưng hắn cũng bị đánh bay xa trăm mét.

“Lục Tự Chân Ngôn trong truyền thuyết?”

Sở Dương sục sôi khí huyết, khóe miệng rỉ máu, hắn nhìn kinh hãi nhìn về phía Pháp Ngu.

Lục Tự Chân Ngôn là vô thượng bí pháp của phật gia, nếu như đạt được tinh túy của nó thì có thể hóa thành thủ đoạn hàng ma đáng sợ.

“Sở thí chủ quả nhiên có đại vận, thật hữu duyên với Phật môn ta, tới đi, Phật tổ tọa tiền tất có một tịch vị của ngươi!”

Pháp Ngu không nhanh không chậm bước tới trước, khí thế trên người hắn còn đang dâng lên, quanh thân phật quang vô lượng tựa như có ba ngàn phật tử thiện xướng, dị tượng kinh người.

“Phật tổ? Hắc hắc!”

Sở Dương cười lạnh một tiếng, hai mắt lạnh băng, thân thể của hắn không ngờ chậm rãi bay lên, bên trái mây đen cuồn cuộn, bên phải cuồng phong rít gào, hai loại dị tượng phân biệt rõ ràng vậy mà lại phi tốc dung hợp ở đằng sau.

“Cảnh tượng bực này chứng tỏ ngươi nhập ma sâu rồi, hôm nay không trừ bỏ ngươi thì ngày sau tất thành đại ma!” Pháp Ngu cau mày, quát.

“Ngã phật Như Lai phổ độ chúng sinh, lại có Phẫn Nộ Minh Vương tượng trấn áp cửu uyên địa ngục, nhất pháp nơi đây gột rửa ô trọc thế gian, là Đại Nhật Như Lai chưởng!”

Một chưởng tung ra lại có thần uy mạnh mẽ trấn áp cửu thiên thập địa.

“Hay cho một Đại Nhật Như Lai chưởng!”

Sở Dương cau mày, mặc dù không biết thế giới này có ‘Như Lai’ hay chỉ là ý nghĩ tâm linh, nhưng một chưởng này khẳng định không thể coi thường.

“Vậy ngươi hãy nếm thử thần thông của ta! Phong vân kết hợp, Ma Kha Vô Lượng!”

Vừa dứt lời, Sở Dương lao vụt tới như mũi tên, song chưởng khẽ động, ma lộng càn khôn, uy thế tăng vọt hơn mười lần, tựa như tạc nổ không khí chung quanh.

ẦM! ẦM!

Hai người va chạm vài chục lần trong nháy mắt, vậy mà thế lực ngang nhau.

“Giết!”

Sở Dương thét dài, lực lượng cuồn cuộn, không sợ hãi. Pháp Ngu trước mặt khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, chiến ý tăng vọt, từng khiếu huyệt trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thâu xuất giang hà chân khí.

Pháp Ngu lại khó có thể phân thần.

Ngay lúc này, mấy đạo lưu quang hoành không mà đến, tập kích những chỗ trí mạng quanh người Pháp Ngu.

“Hay cho một ngự kiếm pháp!”

Cổ tràng hạt đeo trên cổ Pháp Ngu đột nhiên tản mát, hóa thành từng hạt bồ đề kim sắc, phóng tới đánh bay chín thanh phi kiếm ra ngoài.

“Hòa thượng ngươi hay lắm, quả nhiên ghê gớm!” Sở Dương lui ra sau mấy bước, vừa huơ cánh tay, một đạo lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất.

“Phương pháp này không dùng được với ta!”

Pháp Ngu hừ lạnh một tiếng, giơ bàn tay lên muốn đánh bay đạo lưu quang này, con ngươi của hắn lại bỗng nhiên co lại to bằng mũi kim, bỗng nhiên hất lên đầu, lưu quang xẹt qua cổ, lưu lại một đạo tơ máu.

“Tốc độ thật nhanh!”

Pháp Ngu sờ vết máu trên cổ thì toát mồ hôi lạnh, tốc độ chuôi phi kiếm mới rồi nhanh hơn chín thanh phi kiếm trước đó mấy lần mà lại ẩn chứa uy năng đáng sợ, nếu không phải cảnh giới cao thâm thì đã bị chiêu đó giết rồi.

“Đáng tiếc!”

Sở Dương nói thầm một tiếng, lần nữa phi lên, đồng thời điều khiển chính thanh phi kiếm tung hoành vừa đi vừa về khiến cho Pháp Ngu ứng phó mệt mỏi, hoàn toàn bị áp chế.

“Pháp Ngu như thế quá mạnh mẽ, mặc dù phi kiếm có thể quấy rầy nhưng lực sát thương lại quá yếu, nhất thời khó có thể làm gì hắn được, nếu thời gian lâu dài...”

Sở Dương âm thầm sốt ruột, bỗng nhiên trong lòng hơi động, tâm niệm lực khổng thồ như thủy ngân chảy, đổ xuống một mạch tập kích về phía Pháp Ngu.

Pháp Ngu ngưng thần tĩnh sắc, hai mắt lóe ra sát na mê mang, khí tức trong người có hỗn loạn.

“Cơ hội tốt!”

Cùng một thời gian, Sở Dương cũng cảm giác quanh thân chợt nhẹ, không rõ tại sao, lại nắm lấy cơ hội, kết hợp phong vân, vận dụng lực lượng từ Ma Kha Vô Lượng thúc giục Lục Đạo Luân Hồi quyền.

ẦM! ẦM!

Lúc nắm đấm chạm tới người thì Pháp Ngu đã thanh minh, lâm thời chống đỡ, nhưng há có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Sở Dương.

Quyền thứ nhất đánh bật bàn tay Pháp Ngu.

Quyền thứ hai phá vỡ hộ thể kim quang của Pháp Ngu.

Quyền thư ba đập nát hộ thể cà sa Pháp Ngu mặc trên người.

Quyền thứ tư để lại một quyền ấn trên ngực của hắn.

Quyền thứ năm thì ngực thỏm, xương ngực vỡ nát, thiếu chút xuyên thấu từ trước ra sau, Pháp Ngu cũng phun ra đại lượng máu xen lẫn mảnh nội tạng.

Khí tức của hắn trong nháy mắt xuống tới đáy, tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực bị một ngọn núi đè xuống gần như dật tắt.

“Chết đi cho ta!”

Quyền thứ sáu của Sở Dương liền hạ xuống, không chút do dự, không nể mặt mũi.

RẮC! RẮC!

Thể nội Pháp Ngu phát ra tiếng vang giòn, khí tức suy yếu tới cực điểm của hắn đột nhiên tăng vọt, từ thể nội phóng xuất ra đại lượng kim quang, rốt cục xen lẫn cùng một chỗ hội tụ đến trước ngực.

Nắm đấm hạ xuống, Pháp Ngu bay rớt ra ngoài, không đợi rơi xuống đất thì hắn đã xoay người hóa thành một đạo lưu quang, Sở Dương chân đạp ngọn cây mau chóng đuổi theo, trong một hô hấp đã đuổi được hơn vài trăm mét. (Chỗ này ảo lòi, một hô hấp tầm -s mà đuổi được chừng đó, tốc độ ánh sáng à.)

“Chạy đi đâu?”

Sở Dương không rõ tại sao Pháp Ngu còn bộc phát được như thế, nhưng thấy đối phương bỏ chạy thì lập tức đuổi theo, đồng thời mười đạo lưu quang thoáng lóe lên đã tới sau lưng Pháp Ngu.

PHỐC! PHỐC!

Khiến cho Sở Dương ngạc nhiên là mười ngọn phi đao lại dễ dàng xuyên thủng thân thể Pháp Ngu, mặc dù né được chỗ trí mạng nhưng cũng khó có thể chịu đựng.

Pháp Ngu khựng lại một cái, từ trên nhánh cây ngã xuống.

Sở Dương vui mừng định tiến tới thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ nơi xa cấp tốc đến đây, hắn biến sắc mặt, trong lòng suy nghĩ đang muốn dùng phi kiếm triệt để chém giết Pháp Ngu thì trong tâm linh đảo ảnh đã xuất hiện một đoàn kim quang.

Cùng thời điểm đó, một bàn tay vàng óng ở xa hơn ngàn mét đập tới phía hắn.

“Không thể chống lại!”

Sở Dương con ngươi co rụt lại, trong lòng phát lạnh, liền cấp tốc rút lui.

Chỗ cũ hắn đứng đã bị một chưởng kia đánh thành một cái hố sâu.

“Khuôn mặt trông khá quen thuộc, không phải hắn chứ?”

Kim sắc phật quang không ngờ lại tác động đến tâm linh đảo ảnh, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ khiến hắn cảm thấy quen thuộc. Không kịp nghĩ nhiều, Sở Dương lập tức chạy như bay vè phía nội thành.

Người tới mang đến cho hắn cảm giác còn kinh khủng hơn Pháp Ngu, mà đối phương tối đa chỉ ở cảnh giới Tông sư mà thôi.

Kim quang thu liễm, là một thanh niên hòa thượng, góc cạnh rõ ràng, mắt uẩn trí tuệ, hắn dừng lại bên cạnh Pháp Ngu, lập tức lấy ra một viên đan dược từ trong ngực đưa cho Pháp Ngu ăn vào.

“Không, không cần!”

Pháp Ngu sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, gian nan nói: “Sở, Sở, Sở, là, đại ma!”

Pháp Ngu khó khăn phát ra mấy chữ thì ngoẹo đầu, mất sạch khí tức.

“Sư huynh!”

Thanh niên hòa thượng nổi giận, khí tức tun trào ra khiến hoa cỏ cây cối chung quanh đều bị chấn nát.

Hắn ôm thi thể Pháp Ngu, đột nhiên đứng lên nhìn về phía Thiên Hỏa quận thành, đôi mắt hắn tựa như có thể nhìn thấy một thân ảnh đang phi nhanh, ánh mắt đăm chiêu, nói: “Chẳng cần biết ngươi là ai? Ta tất giết ngươi!”

Sở Dương đã lên tường thành, cảm giác phía sau mát lạnh.

“Tuệ Nhân!”

Sở Dương quay đầu, ánh mắt híp lại.

Hắn rốt cục nhớ đối phương là ai, chính là một nhân vật hắn từng thấy trên Tiềm Long bảng, tăng nhân Kim Quang tự xếp hạng thứ ba mươi hai, hòa thượng Tuệ Nhân tuổi gần hai mươi sáu.

Trên Tiềm Long bản, trừ xếp tên ra thì chí ít có gần nửa chân dung, trong đó có Tuệ Nhân.

Convert by: Xinh_Xinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio