Bóng đêm thê mê, vạn dặm bi tịch.
Mắt thấy được chân núi, Sở Dương thu hồi Vô Song kiếm, dừng bước.
“Thí chủ, đường này không thông!”
Phía trước xuất hiện một đại hòa thượng, ánh mắt như đuốc, chắp tay trước ngực, cà sa phồng lên, bên trong đã vận chuyển công pháp, tùy thời có thể bộc phát một kích mạnh nhất.
Hiển nhiên hắn đã nhận được tin tức liên quan đến Sở Dương.
Có phi đao chế tạo từ Phá Vọng chi kim.
“Đường này không thông? Vậy ta liền đả thông!”
Sở Dương sao lại không biết phía trước có người cản đường? Sở dĩ tới đây là do những hướng khác cũng có cường giả, trong lúc chạy như bay thì căn bản không thể che giấu khí tức được.
Về phần phi kiếm phá không mà đi thì hắn tạm thời chưa nghĩ đến.
“Nhìn phi đao ta!”
Hai tay run lên một cái, hai đạo hắc quang mau chóng đuổi theo, đồng thời lại có ba thanh đi theo sát phía sau. Sở Dương giẫm chân một cái hóa thành mũi tên lao tới giết.
Phong vô thường, vân phiêu miểu, phong vân hợp bích, ma kha vô lượng. Sở Dương đồng thời sử dụng thủ đoạn mạnh nhất, đánh ra Lục Đạo Luân Hồi quyền.
VÚT!
Đại hòa thượng sớm đoán được, cà sa trên người đột nhiên phồng to hơn chặn hai ngọn phi đao, đồng thời cũng ngăn ba thanh phi đao khác ở bên ngoài cơ thể.
Cà sa của hắn khá đặc thù.
“Thí chủ, đây chỉ là tiểu đạo mà thôi!”
Đại hòa thượng nói xong thì đánh ra một chưởng, đánh bay Sở Dương ra hơn trăm mét khiến hắn run rẩy hai tay, thiếu chút đứt gãy.
“Thật mạnh!”
Sở Dương miễn cường đứng vững, lộ vẻ kinh ngạc.
“Hắn đương nhiên mạnh!”
Nơi xa đi ra một nam tử áo trắng.
Áo trắng như tuyết, sạch sẽ như trăng.
Bước ra một bước, từ phía xa hơn trăm mét đã đến phụ cận, hắn lưng đeo trường kiếm, hạo nhiên chính khí lượn lờ.
“Hắn gọi là Pháp Không!”
Nam tử áo trắng thản nhiên nói: “Năm mươi năm trước, hắn từng xếp hạng thứ chín mươi chín trên Tiềm Long bảng, bây giờ đã qua năm mươi năm thì mặc dù chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại tông sư nhưng đã sớm ở đỉnh phong trong đỉnh phong, ngươi sao có thể chống lại?”
“Thụ giáo!”
Sở Dương cố nén khí huyết sôi trào trong cơ thể, chắp tay hỏi thăm.
“Bạch Y Tử, ngươi muốn ngăn ta?”
Từ khi người áo trắng xuất hiện, ánh mắt Pháp Không liền không nhìn chăm chú Sở Dương nữa.
“Khó lắm Đại Sở ta mới xuất hiện một vị thiên tài, há có thể giống đám sâu một các ngươi, mang tiếng là người Đại Sở ta nhưng lại chẳng biết quân ân.”
Bạch Y Tử hừ lạnh một tiếng, nói với Sở Dương: “Ngươi lại đây đi, ta sẽ xử lý con lừa trọc này!”
“Đa tạ!”
Sở Dương chắp tay một cái, không có dừng lại, vòng qua một vịnh nhỏ, ngang nhiên đi về phía trong núi.
Pháp Không muốn ra tay chặn đường, quả thực là nhịn được.
Hai người giằng co, khí thế liên tiếp dâng lên khiến cho không khí vặn vẹo, nham thạch rạn nứt.
Sở Dương đã ở xa âm thầm tắc lưỡi, thầm nghĩ trong lòng: “Đây mới là cường giả trong Đại tông sư, ta hoàn toàn không phải đối thủ, lúc nãy nếu không có phi đao quấy nhiễu thì e rằng một chưởng của Pháp Không đã đủ khiến ta trọng thương.”
Sự cảnh giác trong lòng hắn tăng lên lần nữa.
Truyện Của Tui chấm Net
Không lâu sau đó, bên cạnh hai người giằng co xuất hiện bốn người, chính là Hoa Thiển Ngữ bốn vị cao thủ đỉnh cao xếp hạng trên Tiềm Long bảng truy tung đến.
“A Di Đà Phật, Pháp Không sư huynh!”
Tuệ Nhân dừng bước, niệm một tiếng phật hiệu.
“Đi thôi!”
Pháp Không nhìn không rời mắt, nói.
Bạch Y Tử cũng không để ý đến bọn hắn.
Bốn vị cường giả cau mày, thận trọng vòng qua bên cạnh, tiếp tục đi truy kích tới trước.
Không lâu sau đó, phía sau bọn họ truyền đến một cỗ sóng gợn mạnh mẽ.
“Không ngờ Pháp Không lại xuất thế, với cảnh giới hiện tại của hắn thì hắn nên tĩnh tu để cầu đột phá mới đúng, bây giờ xuất hiện ở đây, nếu như có chút sơ xuất thì chỉ e thật phải dừng bước tại Đại tông sư!”
Tử Linh Lung lộ vẻ khó tin.
“Hẳn là vô vọng đột phá mới ra ngoài tìm đối thủ để ma luyện, mượn tay người khác bước vào Nguyên Thần cảnh. Chẳng qua chỉ sợ ngay cả hắn cũng không ngờ đến đối thủ của hắn lại là Bạch Y Tử!”
Đề cao Bạch Y Tử.
Với tâm tính của Hoa Thiển Ngữ mà nàng cũng không nhịn được dâng lên sự sợ hãi sâu sắc.
“Bạch Y Tử đó!”
Kiếm Diệt cảm thán: “Mặc dù không nhập Đằng Long bảng nhưng thực lực của hắn trong số toàn bộ Đại tông sư trong thiên hạ, tuyệt đối có thể xếp trong tốp ba trăm. Đối thủ như thế, chỉ sợ ta không tiếp nổi một kiếm của hắn.”
“Không phải chỉ sợ, mà là khẳng định!”
Hoa Thiển Ngữ nói: “Đừng tưởng chúng ta hiện tại là nhân vật trên Tiềm Long bảng, khi đến cảnh giới Đại tông sư sẽ chìm xuống, muốn xếp trên Đằng Long bảng chẳng khác gì khó hơn lên trời.”
Mấy người nhao nhao trầm mặc.
“A Di Đà Phật!”
Tuệ Nhân niệm một tiếng phật hiệu, quay đầu một cái, lộ vẻ lo lắng nói: “Bây giờ Bạch Y Tử xuất hiện, phía trước tất nhiên có những cường giả khác tương trợ, chúng ta...”
“Đều có các đối thủ!”
Hoa Thiển Ngữ vung tay lên, không chần chờ đi truy kích Sở Dương.
Sở Dương như thần gió, đi nhanh tới trước, không bao lâu sau hắn đi tới một chỗ loạn thạch, nơi này kiếm khí tung hoành, nham thạch vỡ nát, hiển nhiên đã trải qua một trận đại chiến.
Ánh mắt ngưng tụ, hắn thấy được một cỗ thi thể, đó là một vị trung niên, trên người toát ra khí tức âm trầm không tan.
“Đây cũng là đệ tử Thiên Ma tông!”
Sở Dương suy đoán.
Hắn không dừng lại, trong đó hắn lại đi qua mấy nơi rách nát do đại chiến lưu lại, mỗi nơi đều hiện một cỗ thi thể.
Sau cùng, phía trước xuất hiện một con sông vô cùng lớn, mênh mông bát ngát, tuôn trào không ngừng.
Ở bên kia bờ sông đang diễn ra một hồi đại chiến kinh thiên.
Kiếm khí tung hoành, đao quang lấp lóe, chưởng phong làm rạn núi, chém giết hết sức thảm liệt, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm truyền ra cách xa mấy chục dặm.
“Dùng ta làm chất dẫn bày ra sát cục này sao? Cũng không biết rốt cục ai ăn thiệt thòi!”
Sở Dương nhìn bờ bên kia, thì thào.
Vương lão thưởng thức hắn như thế thì không có khả năng từ bỏ hắn, nhưng lại không quan tâm hắn thì hiển nhiên là dùng hắn để thiết hạ sát cục, dẫn dụ cường giả tông phái đến đây truy sát, sau đó tiến hành vây quét.
Chỉ có điều, hắn không rõ như thế có hiệu quả không?
Giết nhiều Tông sư và Đại tông sư thì có ảnh hưởng gì đến đại cục không?
Với Sở hoàng cao cao tại thượng thì cục diện này vậy khẳng định chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không coi vào đâu.
“Bên kia bờ sông hẳn là sát cục cuối cùng, nếu như ta sở liệu không giả?”
Sở Dương ngẩng đầu lên, mày nhăn lại.
Sau đó cười khổ một tiếng, lắc đầu, lấy ra trận kỳ Tinh Bạo Tru Tà trận còn lại, tìm kiếm phương vị, đánh xuống lòng đất, sau đó đến tới cách đó không xa, quay lưng về phía dòng sông, nhìn về phía chỗ đến.
“Đã tới thì sao không đi ra gặp nhau?”
Một lát sau, Sở Dương bỗng nheien mở miệng.
“Tiểu gia hỏa, ngươi trấn định như thế, khẳng định có mai phục nhỉ?”
Hoa Thiển Ngữ đi ra từ sau cây nhưng không dám tiến lên, sóng mắt lưu chuyển, yếu ớt cười một tiếng.
“Đương nhiên có mai phục, nếu không thì sao ta có gan đối mặt với những tinh anh trên Tiềm Long bảng như các ngươi.”
Sở Dương không khẩn trương chút nào, ngược lại cười nói.
“Mai phục? Ta ngược lại muốn xem ngươi mai phục cái gì?”
Kiếm Diệt sớm đã tức giận, tiến lên trước mấy bước, trường kiếm rời khỏi vỏ, kiếm ý diệt tuyệt sinh cơ tràn ra, trường kiếm liệt không, lóe lên một cái đã phát ra hơn mười đạo kiếm khí.
Sở Dương đứng không nhúc nhích.
Kiếm khí từ hai bên mà qua, rơi trên chân nham thạch, lập tức ầm ầm rung động chém ra từng vết rách nhưng không xúc động bẫy rập gì.
“Hẳn là đại chiến bên kia bờ, ngươi không dám đi qua, lại bị chúng ta đuổi kịp nên mới dừng lại ở đây đi!”
Kiếm Diệt cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước, nói tiếp: “Nói ra truyền thừa, ta cho ngươi thống khoái!”
“Bắt được ta thì truyền thừa sẽ là của ngươi!”
Sở Dương nói, tháo mặt nạ xuống: “Để ta kiến thức một chút, nhân vật trên Tiềm Long bảng rốt cục mạnh cỡ nào?”
Hắn chủ động nghênh chiến.
“Ngươi sẽ rõ!”
Kiếm Diệt mỉm cười, chém ra một kiếm.
Sinh cơ diệt tuyệt, chém giết hết thảy, sát ý không ngờ còn lớn hơn Thánh Linh kiếm pháp.
“Phong vân hợp bích, ma kha vô lượng, Lục Đao Luân Hồi quyền!”
Sở Dương tập trung mười hai phần tinh thần, song quyền một vòng, đại khai đại hợp, quyền ra phong vân động, đối cứng kiếm mang.
Hai người va chạm, trong lúc nhất thời không ngờ chẳng ai làm gì được nhau.
Bờ sông, thiếu niên tranh phong, phong mang lớn đến nổi khiến ánh trăng cũng phải ảm đạm phai sắc.
“Hay cho Sở Dương, tuổi như thế đã có được chiến lực như vậy, nếu không sớm bị diệt trừ thì tương lai tuyệt đối là đại địch!”
Hoa Thiễn Ngữ chớp đôi mắt đẹp liên tục, kinh thán không thôi.
“A Di Đà Phật, thật đáng tiếc, lại làm ưng khuyển của triều đình!”
Tuệ Nhân thở dài một tiếng, giống như đang tiếc hận một lương tài ngộ nhập mưu đồ.
Tử Linh Lung nhếch miệng.
Đánh mãi không xong, Kiếm Diệt bỗng nhiên lui ra sau mấy bước, quát: “Hồng trần dục trướng, trần phế phiền nhiễu, ta có một kiếm tên là Đoạn Hồng Trần!”
“Đi chết đi cho ta!”
Sở Dương nào cho hắn dông dài, biết đối phương muốn thi triển đại chiên nên lúc này tay run một cái, hai đồ chơi đen thui bay ra ngoài.
“Không tốt, đây là Hỏa Lôi Tử!”
Kiếm Diệt khẽ giật mình, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trường kiếm của hắn vừa mới rơi xuống, bị đụng thẳng.
ẦM! ẦM!
Hai viên Hỏa Lôi Tử nổ tung, lúc này hỏa diễm phun ra, lôi quang lấp lóe, vây Kiếm Diệt vào trong.
“Ba ngàn điểm tích lũy một viên Hỏa Lôi Tử đó, ta không tin không nổ chết ngươi!”
Sở Dương hun tợn nghĩ thầm.
Thứ này hắn đổi ở chỗ Vương lão khá nhiều.
Convert by: Xinh_Xinh