Thiên Hoàng cho dù có cố gắng đánh và bảo vệ cô cũng không thể đánh thắng, cho dù y có mạnh đi nữa.
Trong lúc Thiên Hoàng đang bị bao vậy bởi những thú nhân kia, Khiết Đẳng đã một mình tiến đến phía cô, hắn tiến gần Trương Tiểu Hạ với bộ móng vót dài.
“ Ta cho cô một cơ hội, nếu cô chịu đi với ta ta hứa sẽ cho cô một cơ hội sống!" Khiết Đẳng đưa đôi mắt không mấy tốt đẹp nhìn về phía thân hình của cô, sống cái ở đây rất quý nên nếu cướp được thì cứ cướp, không cần kiêng nể ai, giết giống đực để cướp giống cái ở thế giới này là chuyện như cơm bữa.
“ Ngươi tránh xa ta ra, đời này ta chỉ có hai giống đực là bạn đời, chỉ có Thiên Hoàng và Tang Văn ngoài hai người đó thì sẽ không có ai!" Trương Tiểu Hạ cương quyết mà trả lời.
Cô trước kia đã rất bất mãn với cái tư tưởng giết giống đực để cướp giống cái, mặc dù cô chưa trứng kiến nhưng khi đọc tiểu thuyết cô đã bức xúc rồi.
Mặc dù giống cái ở đây có thể lấy được nhiều giống đực cùng một lúc, nhưng đó là họ tự nguyện đến với nhau, có nhiều giống cái còn yêu các giống đực của mình, khi nhìn họ chiến đấu để bảo vệ mình, bọn họ đã rất đau, những lúc như thế giống cái yếu đuối như bọn họ chỉ biết cầu nguyện cho bạn lữ của mình sẽ chiến thắng, và Trương Tiểu Hạ cũng vậy, trong lòng cô thầm cầu cho Thiên Hoàng sẽ chiến thắng.
“ Ngươi, không được đến gần nàng ấy!" Thiên Hoàng cố gắng thoát ra vòng vây của kẻ địch, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bạn lữ, y không quan tâm mình có bị thương chỗ nào chỉ cần Trương Tiểu Hạ an toàn, nếu cô bị thương có lẽ tim y sẽ đau và hối hận cả đời, vì hắn không thể bảo vệ được bạn lữ của mình thì có thể làm được gì?
“ Đối thủ của ngươi là ta!
Chú ý vào!" Tên vô lại kia tiếp tục tấn công, bao vây không cho Thiên Hoàng kịp nhìn, hắn cùng đồng bọn của mình liên tục tấn công, đẩy Thiên Hoàng vào thế bí, muốn nhìn về hướng Trương Tiểu Hạ còn không được thì nghĩ gì đến chạy đến cứu cô thoát khỏi Khiết Đẳng.
Bên phía Trương Tiểu Hạ đã bị Khiết Đẳng dồn về gần vách đá, cô sợ hãi chỉ biết nhặt một cành cây khô bên cạnh để phòng thủ:
“Ngươi đừng lại đây!" Cô sợ hãi mà nói, trước giờ cô chưa từng gặp cảnh sợ hãi này, một người chỉ biết đến ống tim và cồn rơi vào cảnh này cô chỉ biết run rẩy.
Cô càng tỏ ra sợ hãi Khiết Đẳng càng thích thú mà tiến đến gần cô.
“ Đã nói ngươi đứng tiến lại gần ta!" Trương Tiểu Hạ vừa dứt câu đã vấp phải hòn đá nhỏ phía sau mà ngã xuống.
“ Úi, phải cẩn thận chứ? Để ta đỡ cô!" Hắn ta đưa đôi bàn tay dơ bẩn đó ra liền bị cô hất ra, mà tự mình đứng dậy.
“ Không cần ngươi đỡ! Cút ra!"
Hắn nghe cô bới mình cơn điên trong đầu phải phát tát, khuôn mặt hung dữ nhìn về phía cô như nhìn một con mồi nhỏ đang run rẩy.
“ Là người ép ta, ta đã nhân từ cho nhà ngươi một cơ hội để sống, là cô đã khước từ ý tốt của ta, nên ta đành giết cô như giao hẹn!" hắn vừa nói dứt câu thì đôi móng vuốt đã lao tới chỗ cô, chỉ nghe một tiếng xẹt qua.
Trước mắt cô dường như có một màu đen vừa vụt qua, Trương Tiểu Hạ chỉ biết nhắm mắt thầm cầu nguyện mình sẽ không chết.
Nhưng sau một lúc Trương Tiểu Hạ vẫn không cảm nhận được cơ thể mình ngã xuống và không bị đau, bên mũi cô lại có một mùi rất dễ chịu và quen thuộc.
Cô từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước chỉ thấy Khiết Đẳng ngã xuống đất trên bụng còn có một vết thương chảy máu, còn cô dường như đang được ai đó ốm lấy vậy.
Tại sao mình là người chuẩn bị ngã, sao tên đó lại bị thương?
Không lẽ là Thiên Hoàng đã kịp đến đánh hắn?
Nhưng cô đã dẹp đi suy nghĩ đó khi thấy khuôn mặt nhẹ nhõm của Thiên Hoàng ở phía xa.
Vậy là ai?
“ Sao thế? Nàng có bị thương ở đâu không?" Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô, nó còn kèm theo hơi ấm, sự nhớ thương trong đó.
Trương Tiểu Hạ quay lại xem người đang nói là ai, nhưng khi nhìn thấy đối phương cô rất ngạc nhiên, nước mắt cũng bất giác chảy xuống hai bên má, nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi.
“ Là huynh sao? Tang Văn!"
“ Là ta, ta đến muộn rồi!" Tang Văn ân cần lau đi nước mắt của cô
“ Không muộn, vừa đúng lúc!"
“ Vậy nàng ngoan ngoãn ngồi trên tay ta, chờ ta xử lý xong bọn chúng rồi chúng ta nói chuyện!"
“ Được!"
Tang Văn đặt cô ngồi tên vai mình, còn bản thân thì tức giận đi về phía Khiết Đẳng, hắn ta cũng rất ngạc nhiên vì thời gian ngủ đông của rắn là sang đến mùa xuân, nên hắn mới dám cho người đến để giết Trương Tiểu Hạ, nếu hắn biết Tang Văn có thể dậy hắn đã không đến.
“ Ngươi, muốn giết ai?" Tang Văn mạnh mẽ dùng đuôi rắn của mình quấn lấy thân của Khiết Đẳng, làm cho hắn ngạt thở cho dù có vùng vẫn cũng không thể thoát.
“ Tên khốn Lưu lạc thú nhà ngươi, mau bỏ ta ra?" Hắn vẫn ngang cố muốn thoát ra cho bằng được, nhưng hắn nghĩ mình là thần chắc, Tang Văn cũng đã chạm mốc đến thần nên sức mạnh có thể nói không ai sánh bằng, huống gì đây chỉ là một con thú tam văn..