Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

chương 11: đấu tiêu ngọc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên thực tế, mọi người không khỏi ngạc nhiên với thành tích một năm tăng ngũ đoạn của Tiêu Viêm nhưng rất ít người cho rằng Tiêu Viêm có thể chiến thắng Tiêu Ninh, ai cũng nghĩ Tiêu Viêm đã dồn hết thời gian vào gia tăng tu vi làm sao còn rảnh rỗi rèn luyện đấu kĩ đâu.

Kể cả Nhã Phi, nàng biết Tiêu Viêm không hề tầm thường, nhưng mạnh thế này có chút quá bất thường rồi.

Trong cùng tu vi, chỉ dựa vào hoàng giai sơ cấp đấu kĩ đả bại hoàng giai cao cấp đấu kĩ là chuyện khó khăn bực nào, trừ phi người thi triển đã nắm giữ đấu kĩ đến mức cực kì đáng sợ mới có thể lấy yếu thắng mạnh.

Mà sự thật đúng là như vậy, ba chiêu trong tổ hợp kĩ Tiêu Viêm đã nắm giữ lô hỏa thuần thanh, ra chiêu không cần thời gian tụ lực, phất tay thành chiêu, mỗi một chiêu lại được điều động bởi một lượng đấu khí giống hệt nhau, từ đó hình thành tổ hợp kĩ.

Ngược lại Tiêu Ninh thi triển Thiết Sơn Quyền không được như Tiêu Viêm vẫn cần một khoảng thời gian tụ lực nhất định.

Nhưng tốc độ ra chiêu của Tiêu Viêm quá nhanh, Tiêu Ninh muốn theo kịp liền không cách nào tụ đủ lực, đồng nghĩa sau mỗi một chiêu Tiêu Viêm càng lúc càng mạnh, còn Tiêu Ninh lại càng ngày càng yếu, Tiêu Ninh căn bản không có cơ hội lật ngược thế cờ.

Trên đài quan sát, Nhã Phi không nhịn được hỏi Tiêu Chiến ngồi bên cạnh:

-Tiêu tộc trưởng, ngài có thấy Tiêu Viêm đệ đệ luyện đấu kĩ bao giờ chưa?

Đối với Tiêu Viêm dễ dàng đánh bại Tiêu Ninh, Tiêu Chiến cũng một mặt không hiểu nói:

-Kì thực, ba cái đấu kĩ Viêm nhi thi triển đúng là hoàng giai sơ cấp đấu kĩ của Tiêu gia, nhưng ta chưa từng thấy Viêm nhi đi hỏi người giảng giải đấu kĩ hay luyện tập ở huấn luyện trường, có lẽ Viêm nhi tự mày mò nghĩ ra tổ hợp kĩ xuất sắc này.

Nghe vậy Nhã Phi chỉ khẽ gật đầu đại biểu ý tứ “hiểu”, trong lòng thầm đánh giá:

-Tiểu quái vật biến thái.

……………..

Trên đài thi đấu, Tiêu Viêm dáng đứng thẳng tắp, hô hấp bình ổn, lại được ánh mặt trời trên cao chiếu rọi, cộng thêm một vài cơn gió thổi qua khiến vạt áo bay nhẹ càng tôn lên vẻ bá khí của Tiêu Viêm.

Không một ai dám khiêu chiến, lớp trẻ Tiêu gia không có ai đạt tới cửu đoạn đấu khí cả.

Đột nhiên, Tiêu Ngọc đứng ra nói:

-Nhị trưởng lão, nếu ta áp chế tu vi xuống còn bát đoạn đấu khí, có thể đánh với Tiêu Viêm biểu đệ một trận không.

Nghe vậy nhị trưởng lão Tiêu Ưng ngẫm nghĩ một chút, dù sao hình thức thi đấu này ngoài kiểm chứng thực lực tộc nhân ra còn có một ý nghĩa khác đó là quảng bá hình ảnh gia tộc, càng nhiều biến số thì càng chứng tỏ gia tộc lớn mạnh.

Khiêu chiến kiểu Tiêu Ngọc đề nghị, là một cách làm rất không tệ.

Tiêu Ưng lên tiếng hỏi Tiêu Viêm:

-Ngươi thấy sao?

Tiêu Viêm hướng về Tiêu Ngọc nói:

-Thực ra ta cũng muốn kiểm chứng xem mình đã mạnh đến mức nào, ta chấp nhận khiêu chiến của Tiêu Ngọc biểu tỷ, bất quá… Tiêu Ngọc biểu tỷ chỉ cần áp chế xuống cửu đoạn là được rồi.

Không nghe ra chút ý tứ xem thường nào trong lời của Tiêu Viêm, nhưng Tiêu Ngọc vẫn cảm thấy Tiêu Viêm xem nhẹ chính mình, nàng nhíu mày nói:

-Ngươi dám coi thường ta?

Tiêu Viêm lắc đầu:

-Không, ta đang rất tôn trọng ngươi, đổi lại là đấu giả thông thường ta còn không thèm chủ động xin áp chế tu vi tới đấu khí đâu.

Nhận được câu trả lời, Tiêu Ngọc nhảy lên đài thi đấu đứng đối diện với Tiêu Viêm nói:

-Tốt, Tiêu Viêm biểu đệ, mời chỉ giáo.

Xôn xao….

-Nghe gì không, Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc chuẩn bị đấu với nhau kìa, hơn nữa nghe giọng điệu của Tiêu Viêm rất tự tin a. Ngươi đoán xem, ai sẽ là người chiến thắng?

-Hắc hắc, Tiêu Ngọc đã là tam tinh đấu giả, lại còn là học viên của Già Nam học viện nổi tiếng, kinh nghiệm chiến đấu cao hơn Tiêu Viêm không biết bao nhiêu lần. Nói thật ta thấy Tiêu Viêm quá ngông cuồng, kể cả khi Tiêu Ngọc áp chế xuống bát đoạn sợ rằng Tiêu Viêm cũng phải thua chứ đừng nói cửu đoạn.

Nhã Phi cười nói với Tiêu Chiến:

-Xem ra Tiêu Viêm đệ đệ còn chưa tung ra toàn lực a.

Nghe Ngã Phi khen Tiêu Viêm mà Tiêu Chiến hơi xấu hổ, thân làm cha mà vốn hiểu biết về con trai còn thua cả người ngoài, Tiêu Chiến bất đắc dĩ trả lời:

-Có lẽ vậy.

Trở về với tình hình trên đài thi đấu, không khí của trận chiến này căng thẳng hơn trước đó rất nhiều, bởi vì vũ khí sở trường của Tiêu Ngọc là trường kiếm, còn Tiêu Viêm vẫn chỉ có tay không, hơi sơ suất một chút sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Nhưng càng như thế, lại càng hấp dẫn hơn, không có ai dị nghị gì việc Tiêu Ngọc sử dụng vũ khí cả.

Tiêu Ngọc đạp chân xuống sàn, hét lớn:

-Tiếp chiêu.

Có lẽ rút kinh nghiệm từ trận đấu của Tiêu Ninh, Tiêu Ngọc không dùng bất kì đấu kĩ nào rườm rà, nàng chỉ lợi dụng đấu khí dồi dào bao phủ lấy trường kiếm sắc bén không ngừng chém tới Tiêu Viêm, tốc độ đường kiếm cực nhanh.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Viêm không tìm được thế để tấn công chỉ có thể cật lực né tránh, trong lòng thầm khen Tiêu Ngọc không hổ là học viên của Già Nam học viện, chiến đấu vô cùng có quy củ chứ không đánh loạn như Tiêu Ninh.

Đột nhiên, tốc độ xuất kiếm của Tiêu Ngọc bỗng bạo tăng:

-Huyền giai sơ cấp đấu kĩ, Phù Phong Trảm.

Huyền giai đấu kĩ, đã có thể điều động một chút đấu khí tự nhiên, phối hợp với đấu khí tự thân Tiêu Ngọc ngưng tụ ra được một đoàn gió lốc nho nhỏ ngay trước mũi kiếm đâm tới Tiêu Viêm, uy lực một kiếm này đề thăng gấp mấy lần.

Cảm giác được không thể tránh né nổi Phù Phong Trảm, Tiêu Viêm vội vàng câu thông với Nguyên Tiểu Bảo:

-Tiểu Bảo, chuẩn bị xong chưa?

Trong đầu Tiêu Viêm, Nguyên Tiểu Bảo trả lời:

-Đã xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu:

-Tốt.

Sau đó, Tiêu Viêm nhắm mắt lại.

Những người khác thấy vậy ồ lên:

-Tiêu Viêm làm gì vậy? Không thấy một kiếm sắp đâm tới rồi hay sao.

-Chẳng lẽ, Tiêu Viêm chủ động chịu thua?

Đáp án đương nhiên là không phải, Tiêu Viêm chỉ nhắm mắt lại trong đúng một khoảnh khắc, lúc mở mắt…. đã có một chút khác lạ trong ánh mắt của Tiêu Viêm, nhưng cái khác lạ đó chỉ lóe lên một cái đã biến mất nên không ai phát hiện ra.

Đây là hình thái... song hồn nhất thể, qua một năm luyện tập Nguyên Tiểu Bảo và Tiêu Viêm đã có thể trong thời gian ngắn cùng một lúc khống chế thân thể.

Tiêu Viêm giơ hai tay lên, hai loại đấu kĩ đồng xuất:

-Xuy Hỏa Chưởng, Toái Thạch Quyền.

Tay trái Xuy Hỏa, tay phải Toái Thạch, đồng thời trong mỗi chiêu lại ẩn chứa hai loại lực lượng khác nhau được dung hợp hoàn mỹ.

Đấu khí cùng linh lực, lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện tại Đấu Khí Đại Lục, uy lực mạnh hơn lúc đấu với Tiêu Ninh ít nhất ba lần.

Chưa dừng lại ở đó, chưởng ảnh quyền ảnh vừa được đánh ra, Tiêu Viêm lập tức chập hai tay lại làm một:

-Song trọng Nhất Dương Chỉ.

-Keng, keng, keng….. Bang…

Một kiếm liên tục ngạnh kháng mấy chiêu hiển nhiên không chịu nổi mà vỡ nát, Tiêu Ngọc càng bị lực phản chấn đánh lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.

Tiêu Ngọc chấn kinh nói:

-Không thể nào.

Những người khác cũng thốt lên:

-Không thể nào.

Hoàng giai sơ cấp đấu kĩ, từ lúc nào ngạnh kháng được Huyền giai sơ cấp đấu kĩ rồi?

Khoảnh khắc Tiêu Ngọc chấn kinh lập tức bị Tiêu Viêm bắt lấy, Tiêu Viêm dồn đấu khí xuống chân đạp mạnh xuống sàn, tay nắm thành quyền, tại đầu quyền toát ra một loại ánh sáng màu xanh đấm tới:

-Bát Cực Băng.

Bát Cực Băng là Huyền giai cao cấp đấu kĩ, với tu vi bát đoạn đấu khí của Tiêu Viêm thi triển ra vậy mà uy lực đã miễn cưỡng tiếp cận Nhất Tinh Đấu Giả khiến Tiêu Ngọc khiếp sợ không phản ứng kịp, lần này Tiêu Ngọc là người nhắm mắt lại chịu trận.

-Phốc.

Tiêu Viêm quyền tới liền ngừng, hắn duỗi một ngón tay búng vào trán Tiêu Ngọc một cái tiêu sái nói:

-Ta thắng rồi.

Tiêu Ngọc chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là một thân ảnh thiếu niên đang tươi cười, trong đầu không khỏi nổi lên ý nghĩ mới ngày nào Tiêu Viêm vẫn chỉ là một đứa trẻ con suốt ngày cãi vã với nàng mà bây giờ đã tuấn tú trưởng thành thế này rồi sao?

“A, ta đang nghĩ cái gì vậy??”

Nghĩ tới đây Tiêu Ngọc lập tức xoay người bước xuống đài, hai tay không khỏi che mặt không cho người khác nhìn thấy hai mảnh ửng hồng.

Qua trận đấu này, nhị trưởng lão Tiêu Ưng cũng nhìn thấy được tương lai Tiêu gia tươi sáng, Tiêu Ưng giống như quên hết chuyện cũ dõng dạc tuyên bố:

-Tiêu Viêm thắng.

Toàn trường một lần nữa bị chấn động, Tiêu Viêm thực sự dùng tu vi bát đoạn đấu khí chiến thắng cửu đoạn đấu khí, lại còn là tam tinh đấu giả áp chế xuống cửu đoạn đấu khí sử dụng vũ khí sắc bén, chiến tích này… quá kinh người.

So với lúc Tiêu Viêm ‘‘đánh bại’’ Gia Liệt Áo càng kinh người hơn, dù sao lúc đấu với Gia Liệt Áo thì Tiêu Viêm có dùng chút mưu lợi chứ không phải chân chính đối mặt.

Với chiến thắng oanh liệt của Tiêu Viêm, buổi lễ thành nhân cuối cùng cũng chấm dứt.

………………..

Sau ngày lễ thành nhân, tiết tấu cuộc sống Tiêu Viêm rốt cuộc được buông lỏng hơn một chút, Tiêu Viêm muốn giành một chút thời gian nghỉ ngơi cùng bồi tiếp phụ thân và Huân Nhi, một năm vừa qua hắn tập trung tu luyện quá thờ ơ với hai người rồi.

Hơn nữa tới bát đoạn đấu khí, hiệu quả của Trúc Cơ Linh Dịch đã không còn mạnh mẽ như trước, ngâm thuốc hay không ngâm thuốc không có gì khác nhau lắm, ngoại trừ Trúc Cơ Linh Dịch có chút tác dụng bồi bổ linh hồn cho Nguyên Tiểu Bảo.

Đến ngày thứ mười, đang tập thể dục buổi sáng bằng cách ngồi thiền dưới một cái thác nước, Tiêu Viêm phát hiện có người đến liền đứng dậy quát:

-Ai?

Từ trong một lùm cây, một nữ nhân với cặp chân thon dài bước ra, người tới, hóa ra là Tiêu Ngọc.

Phát hiện Tiêu Ngọc ẩn ẩn núp núp, Tiêu Viêm không khỏi khó hiểu hỏi:

-Tìm ta có chuyện gì không?

Tiêu Ngọc nhún vai:

-Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn xem ngươi tu luyện thế nào mà mạnh đến như vậy thôi.

Phát hiện phong cách nói chuyện của Tiêu Ngọc có chút không đúng, Tiêu Viêm giật mình nói:

-Tiêu Ngọc biểu tỷ, ngươi đừng dọa ta a, có chuyện gì cứ nói, nếu trong khả năng ta nhất định sẽ giúp.

Thấy vậy Tiêu Ngọc bật cười:

-Hai chúng ta đều lớn rồi, cái chuyện xấu ngày xưa của ngươi ta đã không còn giữ trong lòng, không cần phải sợ như vậy. Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi tu luyện như thế nào?

Lần này Tiêu Viêm khá tin tưởng Tiêu Ngọc không nói chơi trả lời:

-Kì thực cũng không khác với trước đây bao nhiêu, ngoại trừ sử dụng thêm dược dịch do phụ thân mua về và sự miệt mài tu luyện, bất tri bất giác liền mạnh lên thôi. Còn đây là cách tu luyện ta mới nghĩ ra, ngồi dưới thác nước rồi dùng đấu khí chống lại nhằm tăng sự bền bỉ của đấu khí, ngươi muốn thử không?

Tiêu Ngọc bĩu môi:

-Tiểu quỷ, đừng hòng dụ ta để ngươi chiếm tiện nghi.

Tiêu Viêm gãi gãi đầu:

-Ách, không có a, bây giờ ta tu luyện xong rồi, ngươi cứ tự nhiên ở lại thử.

Nói xong không đợi Tiêu Ngọc phản ứng Tiêu Viêm đã cuốn gói chạy mất, nói thật Tiêu Viêm không quá quen với Tiêu Ngọc như thế này, thà rằng cứ cãi vã như trước còn thoải mái hơn.

Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi, Tiêu Ngọc khẽ mím môi:

-Tiểu quỷ, chạy thật nhanh…..

Sau đó, Tiêu Ngọc tiến tới chỗ thác nước ngồi xuống học theo Tiêu Viêm, đáng tiếc.... nàng không quen với việc này vừa ngồi vào chưa kịp dựng lên đấu khí hộ tráo đã bị đánh ngã, quần áo ướt sũng lộ ra dáng vẻ khá mê người.

Tiêu Ngọc bò dậy, rút kinh nghiệm lần một dựng lên đấu khí hộ tráo trước mới ngồi xuống, nhưng cũng không duy trì được bao lâu đã lần nữa bị đánh chìm, áp lực từ thác nước đổ xuống quá mạnh, vậy mà Tiêu Viêm có thể ngồi tới hơn mười phút, đấu khí của Tiêu Viêm phải bền bỉ đến thế nào đây?

Tiêu Ngọc lẩm bẩm:

-Chẳng trách hắn lại mạnh như vậy, phương pháp tu luyện cũng quá khắc nghiệt đi.

P/s: Lão đậu hơi dìm Tiêu Ngọc, có lẽ lúc đó lão Đậu viết cho vui thôi nên ta nâng Tiêu Ngọc lên một chút cho thích hợp với lứa tuổi của nàng, khụ khụ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio