Trang-chan: Chương này nam chính sẽ dẫn truyện chịu khó đợi Alisha quay lại nhé: ~
Tôi là Falu.
Không có họ chỉ có tên, gọi là Falu.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng họ lại chết khi tôi lên năm tuổi. Những ngày sau đó cũng chẳng dễ dàng gì để sống sót khi họ đã chết.
Tôi không có nhà cũng không còn người thân. Đối với những đứa trẻ như tôi chỉ có con đường chết.
Nhưng...
Một cơn thảm họa đã xảy ra, cả vương quốc đều bị chìm đắm trong lửa.
Thật hoảng loạn cả đám người đều chạy đi cứu bản thân họ, ích kỷ đến phải xô đẩy nhau, đạp lên nhau để rời khỏi đây.
Tôi bị bọn họ chen đẩy khiến tôi bị xây xước.
A... Máu đang chảy, cơ thể tôi thật đau...
Họ giẫm lên chân tôi, bụng tôi, mắt tôi...
Cảm giác đau đớn thật quen thuộc làm sao.
Con người thật ích kỷ...
Tôi có thể thấy ngọn lửa trước mắt sắp bao trùm lấy tôi thì trước mặt tôi xuất hiện một chiếc giày sắt, cố gắng ngẫng đầu lên tôi thấy một người thanh niên mặc giáp sắt đang dùng kiếm chặn ngọn lửa lại.
Xung quanh anh là hai người con gái một người là pháp sư còn người còn lại là không giống lắm tôi không biết người đó thuộc nghề gì.
Cả hai đều bảo vệ cho người thanh niên tôi có thể thấy hai người đó rất yêu người đó.
Tình yêu ư?
Sắp mất mạng mà tôi vẫn nghĩ đến chuyện này. Thật nực cười.
Trong khi tôi đang giễu cợt chính mình thì một bàn tay đưa tới trước mặt tôi.
Tôi cầm lấy đôi bàn tay đầy vết chai đó đứng dậy thì giọng nói người thanh niên vang lên.
"Nhóc con, nhóc không sao chứ?"
"Kh...ông s...ao." Tôi rụt rè trả lời.
Người thanh niên xoa đầu tôi rồi phân phó cho người con gái tóc vàng là pháp sư.
"Này Ela em có thể dẫn thằng nhóc này ra ngoài thành không?"
Người con gái tóc vàng đối mặt với người thanh niên.
"Mồ! Raran lại muốn giúp người khác nữa rồi."
"Đừng gọi biệt danh..."
Tôi có thể thấy được khóe miệng người thanh niên co rút lại.
"Muốn em làm thì anh phải để cho em hầu hạ anh một đêm." Người con gái tóc vàng gọi là Ela vừa nói vừa nháy mắt với người thanh niên.
Mặt người thanh niên trở nên đỏ hơn.
"NÀY! HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI QUÊN TÔI RỒI À!!"
Người con gái còn lại la hét lên.
"Rồi rồi Syli đừng hét nữa!"
Hai người giật mình hướng về phía người con gái tóc đen nhắc nhở.
Tôi thật không hiểu nỗi những người này, trong tình cảnh như thế này mà vẫn biểu hiện như bình thường.
Cuối cùng tôi được người con gái tóc vàng dùng phép thuật đưa ra khỏi ngôi làng vừa rồi.
Sự bất mãn trên mặt chị ấy tôi có thể nhìn ra.
Sau khi vương quốc trở lại bình thường, tôi mới biết chỉ có ba người họ dập lửa cho cả vương quốc này.
Nghe được tin này tôi mới cảm thấy sợ hãi, chỉ có ba người mà có thể làm cho cơn hoảng loạn dừng lại.
Chuyện này thật khó tin.
Tôi quyết định sẽ trở thành một Kị sĩ, để được như người thanh niên đó. Ngoài ra tôi có thể cảm nhận được sự quen thuộc trên người thanh niên.
Mục tiêu của tôi bây giờ chỉ có một, chính là mạnh hơn người thanh niên và tìm ra người thanh niên đó.
Tập luyện, tập luyện.
Đa số thời gian tôi điều giành cho việc tập luyện.
( Trang: Falu ver Yuki đây mà:v)
Ở trong trường rất tốt, tôi cũng quen với rất nhiều bạn.
Họ đều là những người không có gia đình.
Chúng tôi chơi rất thân với nhau, cả đám giờ đều trở thành anh em.
Nhưng tôi lại không cảm thấy yên bình trong ngôi trường này.
Một hôm tôi đi ngang qua phòng hội đồng của trường thì nghe thấy một đoạn đối thoại rất kinh khủng.
Họ muốn dùng chúng tôi sau này để đánh chiếm nước kế bên tên vương quốc hình như là Hafurion.
(Trang: Nhớ cuộc chiến tranh trong chương mà Alisha nói không? Chính là nước mà nam chính đang ở đấy ~)
Họ đã tính toán từ lâu rồi.
Nhưng tôi lại không thể tin nổi khi nghe đến đoạn đối thoại tiếp theo.
Đức vua đã chết.
Vua của Lalion đã chết!
Thật kinh khủng nhưng chuyện này chẳng ai biết. Hiện giờ trong cung điện hai vị hoàng tử đều đang tranh giành nhau ngôi vua.
Đất nước này đã tàn rồi, tôi phải trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ các anh em của tôi.
Tôi điên cuồng trong luyện tập, cũng vì vậy mà bây giờ tôi lại đứng thứ nhất trên tất cả mọi người nhưng vì vị trí này mà quan hệ giữa các anh em lại tan nát.
Chỉ một chữ "Ghen tỵ" mà họ lại cô lập tôi.
Tại sao họ lại như thế? Tôi chỉ cố gắng chỉ vì họ thôi mà??
Con người thật ích kỷ.
Tôi phải cố gắng tìm người thanh niên kia rồi đi theo họ, chỉ cần đi theo họ tôi mới không cảm thấy ghê tởm con người.
Mười hai tuổi tôi được người dân đặt cho danh hiệu "Anh Hùng Fa" đa số những người này chỉ biết tên tôi là Fa họ không gọi tôi là Falu.
Như thế cũng tốt tôi không cần phải sử dụng cái tên Fa khi sang vương quốc khác.
Chỉ vì mạnh nhất trong số những người còn lại và chống lại quái thú cấp năm ngoài rừng mà tôi được đặt biệt danh?
Người dân họ thật ngu ngốc...
Một bên đôi mắt của tôi không thể nhìn thấy, tôi chỉ có thể nhìn bằng một con mắt còn lại nhưng người ngoài lại không biết kể cả những người từng là anh em của tôi.
Cứ như chỉ mình tôi mới biết.
Tôi lại nhớ ra một lần nữa, người thanh niên đã chạm vào mắt tôi.
Người đó đang giúp tôi ư? Thật là một người kỳ lạ...
Tôi quyết định sau khi tôi mười lăm tuổi tôi sẽ bí mật rời khỏi vương quốc này.
Vương quốc Hafurion sẽ là nơi tôi đến, nơi đó có thể sẽ có tin tức về đội của người thanh niên đó.
Tôi nhất định sẽ bảo vệ bản thân an toàn trước khi đến nơi.