Giao lại lá cờ cho Sylia, ngay lập tức tất cả thành viên của đội kỵ sĩ được giao ngay bài huấn luyện tiếp theo.
Ba tháng trôi qua những bài huấn luyện được Sylia giao đến không ngừng nghỉ khiến cả tổ kỵ sĩ như đang giẫm phải phân.
Đám người họ không biết tại sao lại sử dụng từ "phân" để miêu tả trạng thái lúc này.
"Này... tôi mệt lắm rồi. Sylia tính để chúng ta làm đến chết à."
Đội trưởng đội dựa vào cạnh bàn hỏi xong rồi thở dốc.
Ta đánh vào đầu anh ta rồi cười đểu.
"Nhanh thế đã lười biếng rồi à?"
Ngay lập tức đội trưởng đội đã nổi lửa trở lại.
"Này sao cô dám đánh tôi!?"
"Fufu ~ Có giỏi thì bắt tôi lại đi."
"Này! Sao hai em lại có thể đùa giỡn với nhau khi không có tôi cơ chứ!?"
Chưa kịp để cả hai chơi trò đuổi bắt thì giọng nói của Sylia vang lên rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người khiến cả hai giật mình đau tim.
"Tập họp nghe thông báo nào!"
Ta xoa nơi con tim đau nhói rồi lắng nghe xem Sylia muốn nói gì.
"Kể từ bây giờ cuộc huấn luyện sẽ chấm dứt! Chúc mừng các em đã hoàn thành khóa học của tôi. Hãy chờ được phong chức kỵ sĩ đi nhé."
Nghe xong tất cả thành viên tổ kỵ sĩ hạnh phúc chảy nước mắt rồi đập tay nhau.
"Nghe hết đã nào! Kể từ tuần này các em sẽ được nghỉ nên muốn làm gì thì làm gì nhé."
Mọi người lại vui hơn nữa và nhảy vào ôm nhau rồi từng người về phòng của mình để chuẩn bị chuyến đi nghỉ mát của mình.
"Alisha, sao em không trở về phòng của mình?"
"Cô bỏ tay ra khỏi mông em như thế em mới đi được..."
"A, xin lỗi nhầm tay. Tay này mới đúng."
Và thế Sylia dùng tay kia bóp lấy một bên mông ta...
"Kyaaa..."
"Oho, mông em thật đầy đặn..."
"Đừng xoa nữa..."
Mấy tháng này ta mới nhận ra Sylia là một kẻ biến thái thích trêu chọc người khác.
Bỗng nhiên Sylia run lên một cái rồi dùng khuôn mặt giận dữ mở cổng dịch chuyển ra.
"Con bitch Ela lại quyến rũ Raran của mình! Mình phải băm nó ra thành từng mảnh rồi an ủi anh ấy mới được."
Đó là những gì ta nghe được khi cánh cổng biến mất...
Mông ta chắc hẳn đã đỏ hơn rồi...
Lần sau ta chắc chắn sẽ tránh xa Sylia mỗi lần cô ấy đến gần.
Thở dài, ta chợt nhớ là phải rèn kiếm.
Mấy tháng vừa rồi thật sự rất bận rộn khiến ta quên mất phải giúp anh chàng kỳ lạ kia.
Lấy viên đá được giấu ở giữa ngực ra.
"Đến lúc phải thay kiếm rồi. Anh hãy chờ một chút nữa thôi là sẽ được tự do ra khỏi bóng tối.
Nói với viên đá, ta cười rồi chuẩn bị rèn kiếm ngay tại sân trống phía sau tổ kỵ sĩ.
Cầm trên tay cây búa đập trên thanh thép đã được đung nóng, mồ hôi từ trên trán chảy xuống dưới đất.
Về viên đá thì ta đã bỏ vào khi nấu loãng kim loại, xin đừng trách ta nếu anh có chết...
Ôi chúa ơi! Hi vọng là sẽ thành công.
Đập gần khoảng lần thì thanh thép bỗng nhiên phát sáng, khi ta mở mắt ra thì thanh thép cần phải chờ nguội đã trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Ta nghi ngờ cầm kiếm lên rồi vung lên vung xuống.
"..."
Không cần mài dũa cùng không cần phản gắn chuôi...
Cái thanh kiếm này thật đáng sợ.
Mà thôi cũng kệ, ta sờ thanh kiếm rồi gắn ngay bên hông.
"Từ đây hãy cùng nhau cố gắng nhé."
Đi về phòng của mình ta suy nghĩ chắc cũng nên tìm vỏ để đựng cái thanh kiếm kỳ lạ này.
Chưa được nửa quãng đường thì bên trường báo có người đưa tin từ gia tộc ta gửi đến.
Thế là ta đành đi đến cổng trường để gặp người đưa tin.
"Lucia, có chuyện gì sao?"
Trước mặt ta là cô người hầu Lucia, ta không ngờ rằng cha sẽ phái cô ấy đến.
Lucia chào ta rồi ngẩng đầu lên.
"Vâng thưa tiểu thư. Ngài Elizer bảo người quay về để tham dự cuộc họp của những quý tộc."
"A, ra thế..."
Họp quý tộc ư? Thật phiền phức.
"Mau đi thôi ạ, ngài Elizer đang chờ người về."
"Ồ, vậy để ta gọi kỵ sĩ của mình rồi đi luôn."
"Chuyện đó không cần tiểu thư phải gọi, hai người họ đã ở trên xe sẵn."
"Hả?"
Khi bước lên xe ngựa thì ta thấy Yuki và Bell đang ngồi đối diện nhau.
Vãi...
Không thể tin được là Lucia lại báo tin trước cho họ chứ không phải ta.
Chiếc xe ngựa từ từ chạy đến dinh thự nhà Elizer.
Bước xuống xe thì có năm người hầu đứng chờ sẵn, họ cúi chào rồi dẫn ta đi chuẩn bị.
Bell và Yuki thì ở lại với Lucia.
Cả hai nhìn nhau rồi quay đầu.
Lucia cười rồi nói với cả hai.
"Xin hãy đi theo tôi, ngài Elizer đang chờ hai người để thông báo về việc quan sát tiểu thư."
Thế là cả ba bước đến văn phòng của ngài Elizer.
Ta nhìn hai người hầu đang kì cọ lưng ta.
Ta quên mất một chuyện Lucia là người hầu của cha.
Hi vọng cả hai người Yuki với Bell không sao.
"Tiểu thư, xin người hãy dang chân ra."
Ta đành phải dang ra cho họ chà rửa. Vì từ hồi nhỏ đến giờ ta điều được người hầu tắm cho nên chuyện này không có gì đáng xấu hổ nữa.
Người hầu tóc đen nhìn giữa chân Alisha rồi giơ ngón cái cho người hầu tóc trắng đối diện.
Người hầu tóc trắng thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người đã kiểm tra tiểu thư không bị vấy bẩn bởi ai, sau khi tắm xong cho tiểu thư, cả hai sẽ báo lại cho phu nhân Elizer.
Do Alisha đang nhắm mắt tận hưởng nên không hề biết hai người hầu đang hầu hạ tắm rửa này đang kiểm tra cơ thể của mình.
Tắm xong thì ba người hầu đứng ngoài cửa giúp ta lau người và mặc váy.
"Ahhh... Đau quá!"
"Tiểu thư xin hãy cố lên! Chỉ có cách này mới có thể khiến bộ váy người mặc trở nên đẹp hơn."
Khi mặc những cái váy này ta ghét nhất là phải ép bụng.
Sau khi ép xong ta hình như không thể thở nữa...
Đứng trước gương nhìn bản thân mình, ta có cảm giác vẻ đẹp của Alisha lại tăng thêm.
Quả nhiên là một cô tiểu thư hoàn hảo, thật tiếc là cô ấy chẳng sống được bao lâu.
Tình yêu với Hisa vị hoàng tử thứ nhất là thứ dẫn nên cái chết của cô ấy, cô gái tội nghiệp...
Khi người hầu đưa vòng đeo cổ thì ta từ chối.
Bell có thể sẽ rất buồn khi thấy ta không đeo sợi dây chuyền của cậu ta, còn sợi dây chuyền thánh của trường thì ta không quan tâm cho lắm, cứ đeo ở trên cổ để đỡ bị mất rồi phải đi xin lại từ nhà trường.
Ngồi tự kỷ, à không... Ngồi trong phòng đến tối thì người hầu gõ cửa nói rằng cuộc họp đã bắt đầu.
Ta đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng thì thấy Bell và Yuki đứng ở phía trước cùng hai người hầu gái.
Hai người hầu gái dẫn đường đi trước, ta đi phía sau họ, Bell cùng Yuki thì đi đằng sau ta.
Đến nơi thì ta thấy cha đang đứng ở trước cửa.
"Otou-sama."
Cúi đầu chào cha, ngài nhìn ta rồi khen ngợi.
"Quả nhiên bộ váy đen ta chọn cho con là đẹp nhất."
"Vâng."
Cười với cha rồi cả hai người chúng ta bước vào cánh cửa được người hầu mở ra.
Tất cả quý tộc trong căn phòng từ tước vị cao nhất cho đến tước vị thấp nhất đều xuất hiện ngay tại đây, những khuôn mặt thân quen cũng đã đều có mặt.
Gia đình ta, đồng đội của ta đều ngồi trên cái bàn dài này.
"Nào... Bắt đầu thôi! Bữa tiệc của những quý tộc."
Ta nhìn người đang nói, một quý ông với đôi mắt đỏ cùng mái tóc đen dài đang ôm cơ thể của chính mình và đứng lắc lư trên cửa sổ của căn phòng.
"Ai đây?..."
Ta đứng hình nhìn người đàn ông đó.