Lời này là Tề Xuân Thụy nói ra, Mộ Diễm tung chưởng đánh Bách Phệ Thôn sau đó lại đáp.
- Ngươi cũng có tư cách nói phụ thân ta cặn bã? Ngươi cướp thê tử của phụ thân ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại gào cái gì!
- Thật tức chết ta mà, không đánh không được!
Tề Xuân Thụy toan lao lên thì Quân Thư Mục đã giữ y lại.
- Cũng đã mấy trăm năm, ngươi có lần nào đánh được nó sao?
- Lần này ta sẽ đánh!
Tề Xuân Thụy gạt phăng cánh tay Quân Thư Mục sau đấy lao lên, Mộ Diễm đón một chưởng khí mạnh mẽ mà lùi lại phía sau, hai tay biến ra hai thanh kiếm.
- Nói không lại còn muốn đánh người. Ngươi nha, nói là yêu mẫu thân của ta, vậy mà ngay cả con trai của y ngươi cũng đánh! Lão già thối, ngươi giết ta đi, mẫu thân ta nơi chín suối chắc chắn hận ngươi đến nỗi không thể siêu thoát!
"...." Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, Mộ Diễm con trai à, có phải rủa người làm mẫu thân như hắn đến quen miệng rồi không? Hiện tại hắn đã tỉnh rồi a, còn trù không thể siêu thoát là như thế nào đây?
Tề Xuân Thụy sau khi nghe thấy câu kia cũng dừng tay lại, Tống Liễu Dương xuất ra một đạo dây leo trói hai tay Mộ Diễm, lại bị đứa nhỏ này không tiếc lời mà chửi rủa.
- Mộ Thanh Khê đâu?
Mộ Diễm không đáp lại y, chỉ gầm gừ trách móc.
- Muốn gặp phụ thân của ta thì bước qua xác của ta trước!
- Ngươi biết chúng ta căn bản không thể bước được qua xác của ngươi.
- Ha, các vị đây năm lần bảy lượt đến, không phá chỗ này thì phá chỗ kia, nói ra lời như vậy có chút gượng ép.
Âu Dương Quế Chi vẫn luôn dùng thuật pháp để đánh cỡ kết giới nhưng không thể, đến chính y cũng không có cách thì không một ai có cách.
- Kết giới này thật sự quá lạ lùng, đã bốn trăm năm trôi qua ta vẫn không có cách hóa giải.
Tô Thủy Nguyệt đứng nép sau một cái cây không ai nhìn thấy hắn nhưng hắn thì lại thấy vô cùng rõ ràng, tuy rằng bọn người Bách Phệ Thôn đã mạnh lên rất nhiều nhưng so với Mộ Thanh Khê vẫn kém quá xa. Nếu bọn y không vào được hắn chỉ có thể đi ra, đưa Mộ Diễm rời khỏi đây.
- Các ngươi đừng đánh nữa.
Lời của Tô Thủy Nguyệt vừa dứt thì âm thanh xung quanh dường như trì trệ lại, hắn vừa đi ra thì tất cả đều giống như bị đóng băng không hề cựa quậy chỉ nhìn chăm chăm hắn.
- Thủy Nguyệt!
- Đệ còn sống, thật sự còn sống sao?
Tô Thủy Nguyệt chỉ gật nhẹ rồi từ từ đi tới, đột nhiên tay hắn bị giữ lại, hắn giật mình quay đầu, là Mộ Thanh Khê một tay giữ chặt cánh tay hắn.
- Không được đi.
Tô Thủy Nguyệt bị làm cho hoảng hốt, Mộ Thanh Khê thình lình xuất hiện làm cho hắn căng thẳng đến không chịu nổi nhưng trong phút chốc thu lại toàn bộ lực đạo mà chưởng lên ngực y một cái. Mộ Thanh Khê giơ tay trước ngực đỡ, một chưởng kia tiếp xúc cánh tay y, đập lên ngực làm cho y ngã ngửa ra giống như một bao cát văng vào gốc cây rồi ngã phịch xuống đất. Máu trong miệng chảy ra, mãi một lúc còn chưa thấy ngồi dây.
- Ngươi muốn giết phụ thân ta sao hả?
Mộ Diễm rống lên, giơ chân đạp Bách Phệ Thôn một cái, bởi vì Bách Phệ Thôn đang không chú ý đến y liền bị đạp lùi lại mấy bước. Mộ Diễm thoát ra chạy đến bên Mộ Thanh Khê đỡ y dậy.
- Tô Thủy Nguyệt ngươi điên rồi!
- Mộ Diễm, qua đây!
Tô Thủy Nguyệt không ngờ công lực của hắn lại mạnh mẽ như vậy, nhưng người khác còn không vào được kết giới của Mộ Thanh Khê mà hắn lại đánh cho y không thể đứng dậy.
- Ta chỉ đi theo phụ thân, ngươi đừng hòng động vào phụ thân của ta!
- Mộ Diễm...
Mộ Thanh Khê một tay giữ lấy cổ tay Mộ Diễm, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, Tô Thủy Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy y chật vật như vậy. Mộ Diễm không nói gì thêm vội vàng ôm Mộ Thanh Khê rồi biến mất.
- Đứa nhỏ này, trong mắt chỉ có Mộ Thanh Khê...
Tô Thủy Nguyệt thở ra một hơi, cũng không thể trách được, Mộ Thanh Khê chăm sóc Mộ Diễm bốn trăm năm có lẽ chỉ chờ đợi đến giây phút này nhìn hắn và nó mẫu tử tương tàn.
- Thủy Nguyệt...
Tô Thủy Nguyệt nhìn những người bị nhốt ngoài kết giới mà có chút cười khổ liền đi ra, chỉ là ngay khi hắn ra khỏi thì kết giới liền sụp đổ. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao bọn họ không thể phá vỡ được.
- Kết giới này lấy Thủy Nguyệt làm vật dẫn, thảo nào lại...
Chỉ khi hắn rời khỏi kết giới thì mới bị phá vỡ.
- Nguyệt nhi!
Lôi Phong Tuyết Sư đi lên trước nhất, y ôm chầm lấy Tô Thủy Nguyệt, thê tử mà y chưa kịp hoàn thành nghi thức bái đường. Chỉ là ôm chưa kịp ấm người đã bị ca ca Băng Hỏa Tuyết Sư đẩy ra, rồi Bách Phệ Thôn, Mộ Dung Uyên thay phiên tranh giành ôm ấp. Tề Xuân Thụy và Thượng Thiên Thiếu Khanh lớn tuổi nhất cũng tranh không lại một đám nhỏ, Tử Điêu cùng Âu Dương Quế Chi đẩy qua đẩy lại, Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương cũng không kém gì.