Mộ Thanh Khê không còn xem y là cháu của chính mình nữa, lời nói ra đều là Thượng Thiên thiếu chủ, làm cho cõi lòng Thượng Thiên Thiếu Khanh tan nát. Y ở bên cạnh Bách Phệ Thôn, cũng chưa từng cùng Bách Phệ Thôn thật sự lên giường. Cho đến cuối cùng y là người đã nói cho Bách Phệ Thôn biết được Tề Xuân Thụy cùng Mộ Thanh Khê gian díu, khiến cho Mộ Thanh Khê chết không toàn thây.
Sau khi Mộ Thanh Khê chết rồi, y dốc lòng tu luyện, cuối cùng phi thăng. Sau khi phi thăng lại không ngừng cố gắng, đạp đổ từng người một đi lên vị trí Đế quân, nắm trong tay vận mệnh của thế gian, nghịch chuyển thời không. Y đem linh hồn của Mộ Thanh Khê nhốt vào thời điểm lựa chọn đến Cửu Dương phái kia, y chỉ mong người này một lần chọn ở lại không đi thì sẽ không hận nữa. Chỉ là càng chờ càng thấy hận, hận người này cố chấp vọng tưởng, hận người này không bao giờ yêu y.
Cho đến cuối cùng khi Mộ Thanh Khê lựa chọn không đi thì y đã không còn mong muốn nữa, y muốn người này vĩnh viễn chỉ có một kết cục, y xâm nhập vào thức hải của Mộ Thanh Khê, ép buột phải đi đúng một con đường chết không toàn thây.
Chỉ là không biết vì điều gì khi kiếp này đến, có một lực lượng vô hình ngăn chặn y xâm nhập thức hải của Mộ Thanh Khê. Y dùng hết mọi khả năng xâm nhập một lần cuối nói ra câu nói kia.
"Ta cho ngươi kiếp này tự tung tự tác, muốn làm cái gì, muốn nghĩ cái gì đều không can hệ. Nhưng Mộ Thanh Khê ngươi nhớ cho rõ, ngươi chỉ có một kiếp này, hoặc là phi thăng thành tiên, hưởng thọ trường tồn. Hoặc là hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi."
Nếu Mộ Thanh Khê phi thăng thành tiên, người dưới sự sai sử của y, còn có thể không yêu y được sao?
Chỉ là Thượng Thiên Thiếu Khanh ngàn vạn lần không ngờ tới lần này Mộ Thanh Khê trọng sinh, thế gian đã thay đổi. Không còn nữ nhân. Mà đệ tử của Mộ Thanh Khê cũng không còn là Bách Phệ Thôn mà là một người khác, là Lang Nha nhưng lại không phải. Cái tên này quá lạ lẫm, làm y chú ý, cuối cùng lựa chọn nếm thử tư vị của lô đỉnh mà Mộ Thanh Khê đã chọn.
Sau này chuyện gì xảy ra, ai cũng đều biết.
- Thượng Thiên Thiếu Khanh, Mộ Thanh Khê là thúc phụ của ngươi, ngươi nhẫn tâm như vậy!
- Tâm ta vốn đong đầy tình thương, chỉ vì Mộ Thanh Khê. Đã cạn rồi.
Y lại nói.
- Các ngươi có trách ta cũng vô dụng, các ngươi không đánh lại ta.
Dứt lời, y giơ tay lên từ từ bóp lại. Mộ Thanh Khê nằm dưới đất bắt đầu ôm ngực, thống khổ vô cùng, trên trán ướt một tầng mồ hôi.
- Mộ Thanh Khê, ta đã cho ngươi lựa chọn nhưng chính ngươi đã chọn cái chết. Ta cũng hết cách.
- Thượng Thiên Thiếu Khanh, ngươi dừng tay lại!
Tô Thủy Nguyệt thủ thế muốn đánh tới, chỉ là chưa kịp xuất chiêu thì tay Thượng Thiên Thiếu Khanh đã đã bóp chặt lại, sau đấy biến mất. Khu rừng hoang tàn văng vẳng tiếng của y.
- Ta không đoạt hồn của y, cho y cơ hội đầu thai. Từ nay về sau Thượng Thiên Thiếu Khanh cùng Mộ Thanh Khê đứt đoạn ân tình, không cầu gặp lại.
Nói đi liền đi, người này là Đế quân, không ai địch lại. Y diễn cũng thật giỏi, giả vờ làm một người dốc lòng dốc sức yêu thương lấy lòng Tô Thủy Nguyệt hắn, rồi lại làm bộ làm tịch bại dưới tay Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt ngửa mặt nhìn trời, hắn đến tột cùng là đã làm ra chuyện gì để mà bị trừng phạt như vậy, trong hậu cung đầy rẫy nam nhân của hắn thì Thượng Thiên Thiếu Khanh chính là một người mà hắn tuyệt đối tin tưởng, tuyệt đối quý trọng, tuyệt đối dâng hiến. Rồi hắn lại nhìn Mộ Thanh Khê, Thượng Thiên Thiếu Khanh đến với hắn tất cả chỉ vì muốn trả thù người này mà thôi. Tình yêu thật là nực cười, xoay vòng như vậy.
Tô Thủy Nguyệt chạy tới ôm lấy cái xác vẫn còn nóng của Mộ Thanh Khê, hắn lần này thật sự rơi nước mắt. Người đã chết, một câu từ biệt cũng không kịp nói. Dây dưa nhiều năm cuối cùng kết cục lại thành ra như vậy, kẻ còn người mất, đâu đâu cũng là sự phản bội. Hắn đã luôn tin tưởng Thượng Thiên Thiếu Khanh là thật lòng thật dạ, cho đến cuối cùng lại là người duy nhất không còn ở bên cạnh hắn.
Đột nhiên hắn nghe tay thực đau, hắn vén tay áo, từ cánh tay chạy xuống một đường máu đen, cuối cùng theo đầu ngón tay nhỏ giọt ra ngoài.
- Là song tu thuật, máu dẫn đã được ép ra. Có lẽ là của Mộ Thanh Khê.
Mộ Thanh Khê chết rồi, máu dẫn xuất ra ngoài, không còn khống chế được tâm tư của Tô Thủy Nguyệt nữa. Nhưng mà hắn, vẫn yêu. Đã xác nhận rõ ràng rồi, là có yêu, còn rất yêu.
Âu Dương Quế Chi thu lại hồn phách Mộ Thanh Khê đưa cho Tô Thủy Nguyệt, tuy là hận, nhưng chung quy lại Mộ Thanh Khê cũng là một kẻ đáng thương. Những việc ác y làm cho đến cuối cùng cũng đã trả giá rồi.
Ngày tháng qua đi, Tô Thủy Nguyệt đem hồn phách Mộ Thanh Khê gửi gắm vào một vị phu nhân đang mang thai của một hộ gia đình giàu có. Nữa đêm hiện thân đem đến một quẻ bói.
"Năm đứa trẻ này mười hai tuổi nhất định phải đến Cửu Dương phái bái sư, tiền đồ sáng lạng. Nếu không, tương lai tăm tối không gì sánh bằng."
Vế cuối thật ra hắn chỉ dọa mà thôi. Hắn là muốn Mộ Thanh Khê đến, bù đắp đoạn tình cảm khiếm khuyết, bắt đầu lại từ đầu.
Chờ ngày hoa lại một lần nữa nở rộ.